Dịu Dàng Trong Anh Là Em

Chương 11-1



Thành phố S vào cuối tháng Chín trời mát mẻ, không nóng cũng không lạnh, mùa thu năm nay thật dễ chịu.

Chẳng qua đối với Tống Sa Sa vừa xuống máy bay chuẩn bị lên đưa đón sân bay mà nói thì khá là lạnh. Cô vừa bay về từ Kê-ni-a, bên kia khí hậu nóng nực, quanh năm suốt tháng luôn ở mức ba bốn mươi độ.

Cô mặc một cái đầm liền mùa hè thoáng mát, chân đi đôi giày cao gót đã lâu chưa dùng xếp hàng đợi xe đến đón.

Cô là người cuối cùng xuống máy bay.

Chiếc xe đưa đón đầu tiên đã chở đủ người nên cô đành đợi chiếc thứ hai.

Đằng trước có một chàng trai cầm cặp táp trông như trí thức của xã hội, có hơi nghiêng người, lịch thiệp cười với Tống Sa Sa:

– Vừa về từ Kê-ni-a à? Đi công tác hay du lịch thế? Hôm nay tiết trời khá mát mẻ, nếu cô không ngại thì khoác tạm áo tôi nhé!

Tống Sa Sa lịch sự đáp:

– Tôi về nhà thăm người thân.

Cô mỉm cười, tựa như hơi ngưa ngứa mũi, ngón trỏ mảnh khảnh cong cong nhẹ nhàng sờ mũi.

– Tôi không lạnh, cảm ơn ý tốt của anh.

Ánh mắt chàng trai nhìn vào ngón giữa của cô, cảm giác hơi xấu hổ nhưng vẫn cố bình tĩnh gật đầu rồi lên xe. Tống Sa Sa cũng lên theo sau, chiếc xe đón khách thứ hai không nhiều người nhưng mà cũng nhanh hết ghế.

Cô nắm lấy tay vịn gần cửa ngắm nhìn phi trường rộng lớn.

Hai năm rồi cô chưa quay về nhưng thành phố S vẫn mang lại cho cô cảm giác vô cùng thân thuộc. Mất sáu năm kể từ khi tốt nghiệp cấp ba xong đi Mỹ du học rồi thi lên cao học, sau đó đi làm ở Kê-ni-a, dần dần thích nghi với hoàn cảnh mới, thoáng chốc đã qua thêm hai năm, thời gian cô ở trong nước đếm trên đầu ngón tay.

Lấy hành lý xong, Tống Sa Sa ra cửa sân bay chuẩn bị bắt taxi về nhà.

Có rất nhiều người đang xếp hàng đợi đón xe taxi, thoạt nhìn không thấy điểm đầu đâu. Tống Sa Sa không biết là có nhiều người đến vậy, bỗng cô chợt nhớ ra hai ngày nữa là Quốc khánh rồi nhỉ, thảo nào sân bay nhiều người đến vậy. Mắt cô đảo quanh nhìn rồi mỉm cười.

Em họ chọn ngày đẹp đấy, kết hôn đúng vào ngày này là cả nước cùng chung vui, sau này có muốn quên ngày kết hôn cũng khó.

Vừa nghĩ đến em họ, điện thoại di động của cô liền đổ chuông.

Cô bắt máy.

– Sa Sa, cháu xuống máy bay chưa? Mấy ngày nay cả nước chuẩn bị nghỉ lễ, có thể sẽ kẹt xe ấy, ôi chao, ban đầu tính để hai đứa Tần Lan đi đón cháu, nhưng vừa nãy phát hiện áo cưới có vấn đề. Đôi vợ chồng trẻ cuống lên, bây giờ vẫn còn đang ở trong cửa hàng váy cưới đây này.

Tống Sa Sa vội an ủi:

– Không sao đâu cô ơi, cháu lớn rồi mà, cần gì phải mất công đưa đón ạ? Hai ngày nữa là đám cưới em họ rồi, lúc này là thời gian cực kì bận rộn. Cô à, mọi người cứ chuẩn bị đi, cháu xuống máy bay rồi, giờ đang xếp hàng đợi taxi đây, chắc sẽ về nhà trước 5 giờ.

Gần đến ngày cưới của em họ, thân là mẹ, Tống Lệ cũng tất bật, vì thế không nói thêm gì nhiều với Tống Sa Sa rồi nhanh chóng cúp máy.

Âm thanh vọng qua điện thoại có thể nghe ra bên kia đang rất nhốn nháo.

Không lâu sau thì em họ gửi cho Tống Sa Sa một tin.

Tống Sa Sa mở tệp âm thanh.

“… Ôi ôi ôi chị về rồi à, đêm nay ngủ với em nha. Em nói chị nghe, bây giờ em đang cãi nhau với bên tiệm váy cưới đây, áo cưới hơn hai vạn, mẹ nó chứ thế mà cái khóa kéo dổm không chịu nổi, mới kéo mấy lượt đã hỏng mất. Bên kia mà không nhanh chóng sửa cho em thì sau này đừng hòng làm ăn gì nữa nhá… À đúng rồi, Trịnh Lực, em nói cho anh biết, áo cưới mà không sửa được thì có mơ em mới gả cho anh.”

Đang cao giọng thì cúp máy cái rụp.

Tống Sa Sa chịu thua.

Đôi vợ chồng trẻ em họ với Trịnh Lực là oan gia ngõ hẹp, tình yêu của hai người bền bỉ như chạy ma-ra-tông vậy đó.

Mặc dù hay cãi nha  nhưng vẫn kiên trì được tình yêu đến năm thứ mười một.

Hai người người trước người sau một vào đại học một vào cấp ba, sau khi tốt nghiệp đại học thì Trịnh Lực tự lập nghiệp, mở một cửa hàng trà sữa, hai năm sau Tần Lan tốt nghiệp cũng gia nhập đội ngũ lập nghiệp cùng cậu ta. Trải qua bốn năm ngắn ngủi, từ một cửa hàng trà sữa nho nhỏ đã nhanh chóng phát triển ra thêm mấy chi nhánh trải khắp Bắc Nam.

Tống Sa Sa không gửi bản ghi âm mà kiên nhẫn gõ từng chữ.

… Em cứ lo cho xong rồi tối chị ngủ với em.

Mặc dù hai năm rồi mới về nước nhưng khi Tống Sa Sa về lại nhà mình vẫn cảm thấy rất thân thuộc.

Bấy giờ khoa học kỹ thuật phát triển, xa đến mấy cũng có thể liên lạc thường xuyên được, kể cả ở Kê-ni-a, Tống Sa Sa vẫn thường hay gọi video với cô. Do đó, cô khá hiểu tình hình trong nước.

Càng lớn tuổi, cô càng thích càm ràm.

Sau khi tốt nghiệp, em gái cô dọn ra ở chung với Trịnh Lực luôn.

Cô cứ nhắc chuyện này mãi, rằng là có con gái lớn như không, rồi nào là như khuỷu tay hướng ra ngoài, gì mà con gái gả cho người ta như bát nước đổ đi, lần nào gọi video với cô cũng than. Nhưng mà than thì than vậy thôi chứ cô rất thương con gái, lúc trước em họ nói muốn lập nghiệp, cô không những không phản đối còn ủng hộ cho em họ năm trăm nghìn tệ.

Bây giờ em họ với Trịnh Lực tu thành chính quả, bản thân cô vô cùng vui mừng, có đôi lúc sẽ lén nói với Tống Sa Sa rằng:

– Ôi, em cháu đó, mắt nhìn người khá tốt, chọn một phát trúng luôn nhóc Trịnh tuổi trẻ tài cao, có quyết tâm, trách nhiệm lại còn hiếu thảo, lần trước chú con ngã gãy chân, nó túc trực chăm sóc hết lòng bên giường bệnh, còn hơn cả Lan Lan nữa.

Hơn 8 giờ tối em họ mới về nhà.

Cô ấy thấy Tống Sa Sa thì sà tới, nũng nịu trong lòng Tống Sa Sa như đang học vậy.

– Chị ơi chị ơi, chị cuối cùng đã về rồi. Chị mà không về là em bay qua Kê-ni-a tìm chị luôn.

Tống Lệ gọi cô nàng:

– Tần Lan, con lớn rồi còn mè nheo trên người chị con thế hả?

Tần Lan rụt người, nhìn Tống Sa Sa một lượt từ đầu đến chân.

– Ôi chao, chị dùng kem chống nắng gì mà kỳ diệu vậy? Ngay cả ánh nắng châu Phi cũng không làm chị đen đi mà còn trắng đến phát sáng thế này?

Tống Sa Sa bó tay, cạn lời với con bé.

Tần Lan lại lôi kéo tay cô:

– Chị ơi, xem váy cưới của em này, không phải là bộ hôm quay video đâu, em đổi bộ khác rồi. Cuối cùng vẫn phải để em ra tay, trợ lý của em chẳng được tích sự gì cả. Còn được cửa hàng váy cưới kia tặng cho phiếu giảm giá 20%, nói lần sau có thể mua váy cưới hoặc đầm dự tiệc của họ. Chị à, em giữ lại cho chị nhá.

Nói rồi Tần Lan hô lớn:

– Mẹ ơi, con về phòng thử váy cưới cho chị họ xem đây.

– Đi đi. – Tống Lệ vừa cười vừa lắc đầu – Sắp cưới đến nơi rồi mà sao trẻ con thế không biết.

Tống Sa Sa nghe câu này, trong lòng vui thay cho em họ. Một người có thể chưa trưởng thành thì chắc chắn trong cuộc sống của người đó rất được mọi người yêu thương, mới có thể giữ được trái tim trong sáng theo thời gian.

Người đẹp Tần Lan đắc ý đi thử váy cưới.

Kéo khóa không lên, Tống Sa Sa đành đi đến kéo giúp con bé.

Váy cưới thiết kế dạng đuôi cá được cắt may thủ công trên nền vải ren phức tạp vừa trang nhã lại sang trọng, tôn lên đôi chân dài thẳng tắp của cô nàng, Tần Lan xoay một vòng, mỉm cười hỏi:

– Chị ơi, đẹp không ạ?

Không biết có phải mỗi cô dâu khi khoác lên mình bộ váy cưới đều toát lên sự hấp dẫn khó cưỡng lại hay không mà Tống Sa Sa vừa nhìn đã mê mẩn, liên tục gật gù:

– Xinh quá!

Lúc này Tần Lan mới hài lòng cởi váy.

– … Trịnh Lực thích kiểu xòe lớn kéo dài ra sau, nhưng em thì không, đi qua đi lại mệt lắm, rồi lỡ như đi vướng phải cái gì thì ngã sấp mặt nhé, chọn đuôi cá là tốt nhất. – Bất chợt nhớ tới gì đó, động tác của cô hơi ngập ngừng, nghiêng đầu nhìn chị họ mình – Trịnh Lực mời một bàn bạn trước kia, à thì…

Cô nàng hồi hộp quan sát sắc mặt của chị họ.

Chuyện Tống Sa Sa với Đường Nam Châu chia tay nhau phải mấy tháng sau bọn họ mới biết, hơn nữa là biết từ miệng của thầy Cố lớp 12A1. Trước đó bọn họ chỉ biết là sau kì thi đại học, Đường Nam Châu như bốc hơi khỏi trái đất, mà Tống Sa Sa cũng vội vàng ra nước ngoài.

Sau nữa Tần Lan nghe Béo nói rằng Đường Nam Châu đi biển, cuối cùng gần như cắt đứt với đất liền. Thiệp mời của cô phải gửi Đường Nam Minh đưa giúp, mà Đường Nam Minh tuy đồng ý chuyển giúp nhưng anh ta bảo chưa chắc là đến tay.

Nghĩ đến đây, Tần Lan cảm thấy không phải nhắc đến Đường Nam Châu làm gì nữa.

Đã tám năm trôi qua rồi, dù có yêu hận tình thù sâu sắc đến mấy cũng sẽ bị thời gian chôn vùi thôi; với lại chưa chắc Đường Nam Châu sẽ tới dự.

Tần Lan vừa tính chuyển đề tài thì Tống Sa Sa đã hiểu ý mà lên tiếng.

– Nhiều năm qua rồi, không có gì là không buông xuống được cả, hơn nữa chị với anh ấy chia tay trong hòa bình. – Cô bình tĩnh đáp.

Tần Lan thở phào nhẹ nhõm rồi cười hì hì.

Đêm đến, Tống Sa Sa ngủ chung với Tần Lan.

Không biết có phải do buổi tối nói chuyện với Tần Lan hay không mà đêm nay Tống Sa Sa thấy Đường Nam Châu, vẫn là dáng vẻ của chàng thanh niên mười tám tuổi năm ấy đứng trước mặt cô, anh trầm mặc ít nói. Trong mơ anh không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô.

Tiếng ngáy của em họ đánh thức cô.

Cô choàng tỉnh.

Trong nhất thời không phân biệt được đâu là thực đâu là mơ.

Mãi đến khi thấy chiếc váy cưới được ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào cô mới tỉnh táo lại.

Lần cuối cô liên lạc với Đường Nam Châu là một tuần sau kì thi đại học.

Cô suy nghĩ hai ngày, bấm gọi số di động của Đường Nam Châu, nhưng không ai bắt máy.

Cô bèn chuyển sang nhắn tin.

“Hôm ấy tớ nói lẫy thôi, có gì chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện được không?”

Năm ngày sau Đường Nam Châu mới nhắn lại:

Tớ thì không.

Tống Sa Sa rón rén ngồi giậy, ra phòng khách rót nước.

Quay lại em gái vẫn còn ngáy ngủ.

Trên tủ đầu giường bày mấy con búp bê, cô chợt thấy con gấu nhỏ lúc trước Đường Nam Châu trả thay tiền đồ nướng.

Bước chân cô khựng lại.

…Thì ra đã trôi qua lâu như vậy.

…Tám năm.

…Cô đã chia tay với Đường Nam Châu được tám năm.

Hết chương 11.1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.