Dịu Dàng Trong Anh Là Em

Chương 13-4



Đêm đến, trước khi đi ngủ Tống Sa Sa và Đường Nam Châu cùng xem hướng dẫn chuyến tham quan Vạn Lý Trường Thành vào ngày mai.

Thành phố B có vài trường thành, trong đó Bát Đạt Lĩnh là nơi có đoạn trường thành được viếng thăm nhiều nhất. Tống Sa Sa với Đường Nam Châu bỏ qua Bát Đạt Lĩnh đầu tiên. Bấy giờ đang vào thu, thời tiết mát mẻ, thích hợp leo thành. Dù cho là mùa ế hay mùa cao điểm thì Bát Đạt Lĩnh đều luôn chật cứng người, mặc dù không rõ giờ mở cửa nhưng để tránh cảnh đông nghịt người hai người bèn thống nhất chọn chỗ ít người, đường đi cũng ít dốc, dễ leo hơn.

Thời gian gấp gáp nên hai người quyết định đến Vạn Lý Trường Thành cách khách sạn chưa đến ba cay số, dự định sau khi thong thả leo lên thành đến tối sẽ từ từ về nghỉ ngơi.

Hôm sau hai người ngủ đến lúc tự tỉnh, ăn sáng xong thì về phòng chuẩn bị lái xe đến Vạn Lý Trường Thành.

– … Gần Trường Thành không có quán ăn, tối chúng mình về khách sạn ăn bữa tối nhé!

Tống Sa Sa ngồi ở ghế phụ cầm điện thoại tìm quán ăn trên ứng dụng đồ ăn, tuy nhiên không thấy có món nào ngon. May mà hai người không quá khó tính trong chuyện ăn uống, chỉ sợ đến lúc leo xuống thành sẽ mệt bèn đi siêu thị trước, mua chút đồ ăn vặt nhét vào trong ba lô đeo trên lưng.

Cô dang tay ôm ba lô đặt ra hàng ghế sau, nói:

– Nặng quá! Hay giảm một nửa thôi, mang đồ tăng lực với đồ uống là được rồi…

Các thứ trong ba lô đều do chính tay cô chuẩn bị.

Lúc mua không suy nghĩ kỹ, giờ thấy hơi hối hận.

Đường Nam Châu đáp:

– Cũng được.

Tống Sa Sa rướn người lấy ba lô, mở khóa lấy bánh ngọt mua ở làng Đạo Hương rồi chọn thêm hai thanh sô-cô-la, ít bánh kẹo với hai chai nước, sau đó nói:

– Thiếu thì đến đó mua tiếp, mấy chỗ danh lam thắng cảnh hay bị chặt chém lắm.

Đường Nam Châu bảo:

– Thật ra anh vác thì không nặng đâu, thể lực của anh em biết rồi đấy.

– … Mới sáng sớm, anh đứng đắn chút đi.

Đường Nam Châu vẫn bình thản như không:

– Anh rất nghiêm túc mà, thể lực của anh Châu, lưng vác mười bao như này leo lên trường thành dễ như trở bàn tay.

Tống Sa Sa hơi dỗi anh, bảo:

– Vậy ban nãy anh nói được đấy là ý gì, mất công em ngồi chọn này chọn nọ.

Anh đáp:

– Muốn thấy dáng vẻ quan tâm anh của em.

Nghe thấy thế, động tác Tống Sa Sa thoáng dừng lại.

… Bạn trai cô ngày càng khéo mồm khéo miệng thì phải!

Chọn đồ ăn đặt ở ghế sau xong, cuối cùng bọc đồ của Tống Sa Sa chỉ còn hai chai nước khoáng bổ sung năng lượng với mấy món lương khô. Cô lẩm bẩm:

– Thôi được rồi, mặc dù không có món gì ăn ngon nhưng vẫn nên đến mấy quán gần Trường Thành ăn vậy. Vác nhiều đồ trên lưng em thật sự không nỡ.

Người yêu với nhau, có đôi khi không cần phải ngại ngùng nói lời ngọt ngào.

Cho dù là tình cảm đó được bao lâu đi chăng nữa thì cũng cần sự cố gắng từ hai phía.

Cô lại lướt xem ứng dụng đồ ăn lần nữa.

– Dưới chân Trường Thành có quán ăn nhanh, có trác tương miến[1], thêm… KFC cũng được này… Nhắc mới nhớ, lâu rồi em chưa ăn KFC hay McDonald, hay là chúng ta đi ăn KFC nhé. Không thì trác tương miến cũng được…

Cô thì thào.

Vừa đúng lúc dừng đèn đỏ, anh quay nhìn sang cô.

Cô hơi cúi đầu.

Hôm nay nắng đẹp, tia nắng sớm mai ấm áp chiếu xuyên qua khung cửa rọi vào xe, cái trán cao cao của cô như có vầng sáng, miệng thì lầm bầm mấy từ không rõ nghĩa, thế nhưng anh lại cảm thấy vô cùng ấm áp, dường như nghe mãi cũng thành nghiện.

– Ăn trác tương miến được không? – Cô đề nghị.

– Ừ. – Anh khẽ nói.

Nhắc tới thì cũng khéo đấy.

Vốn dĩ Đường Nam Châu với Tiết Chính Bình đã hẹn gặp vào tối hôm sau, nào ngờ lại gặp nhau ở Vạn Lý Trường Thành.

Sau khi Tiết Chính Bình kết hôn, anh ta bắt đầu hành trình tìm kiếm hạnh phúc của tuổi trung niên, và giờ anh chàng bụng bia đang cùng đồng nghiệp trong đơn vị leo lên Vạn Lý Trường Thành.

Tống Sa Sa khéo léo gọi một tiếng “anh Tiết” theo Đường Nam Châu rồi đứng yên cạnh anh.

Tiết Chính Bình âm thầm đánh giá Tống Sa Sa, trong lòng anh ta vô cùng hài lòng đối với cô. Thấy cô là cô gái nhu mì, thoạt nhìn không giống như cô dâu nhà anh Nghị, trước đây giày vò anh Nghị không ít lần. Năm đó khi lênh đênh trên tàu Phi Diệu, anh em đều biết anh Nghị và Đường Nam Châu đều đã có người thương nhưng cả hai đều giấu giếm rất kĩ. Đường Nam Châu – một thanh niên 18 tuổi – lại là người kiềm chế hơn. Nếu anh Nghị hơi quá chén thì đôi lúc anh ấy sẽ cầm ảnh của chị dâu rồi không ngừng phàn nàn với bọn họ, nào là tính tình như khủng long bạo chúa ra sao, người khác lớn tiếng với chị dâu mày một chút thôi là bị đánh cho gọi cha gọi mẹ thế nào, nhưng cuối cùng cũng chỉ có mình anh ấy là trị được.

Còn Nam Châu thì khác, thanh niên uống hơi nhiều thì chỉ kiếm một chỗ vắng người ngồi bần thần nhìn biển cả, không nói chuyện cũng chẳng tâm sự gì, chưa bao giờ nói tình sử của bản thân với người khác.

Khi đó mọi người đều nghĩ có lẽ anh còn nhỏ tuổi chưa trải sự đời, nào ngờ sau này tàu gặp sự cố, lúc kề cận cái chết mới biết được mẹ nó thằng nhóc Đường Nam Châu này giấu cũng kĩ phết.

Hôm nay Tiết Chính Bình gặp được Đường Nam Châu cũng khá là bất ngờ, nhưng hôm nay là hoạt động của đơn vị tổ chức, bên cạnh còn có bảy tám người cấp dưới với một vị cấp trên, anh ta không tiện ngồi ôn chuyện cũ với Đường Nam Châu. Hơn nữa thấy Đường Nam Châu đang tận hưởng thế giới của hai người, anh ta cũng biết ý không quấy rầy họ.

Thể lực Tống Sa Sa với Đường Nam Châu khá tốt.

Hai người đi lên gặp Tiết Chính Bình rồi đi về lại gặp lần nữa.

Thể lực Tống Sa Sa mài mòn dần, cộng thêm nắng chiều khá gắt, mấy chai nước trên ba lô nơi hai vai đều uống hết sạch. Cô thấy Đường Nam Châu còn nói chuyện với Tiết Chính Bình liền nhỏ giọng nói:

– Anh đưa chìa khóa xe cho em, em lên xe lấy nước trước.

– Ừm.

Đường Nam Châu đưa chìa khóa xe cho Tống Sa Sa.

Cách chân Trường Thành khoảng một mét có một bãi đỗ xe. Hôm nay người leo thành không nhiều, bãi đỗ xe cũng khá vắng vẻ. Có lẽ bây giờ cũng không phải là thời gian quay về nên bãi đỗ xe vắng như chùa Bà Đanh.

Bỗng điện thoại Tống Sa Sa vang lên.

Cô nhận máy.

Giọng nói hốt hoảng sốt ruột của Cảnh Lê vang lên.

– Sa Sa! Cuối cùng cậu cũng nhận điện thoại, cậu làm tớ sợ muốn chết, sao tớ không liên lạc được cho cả cậu lẫn Đường Nam Châu vậy hả!

Tống Sa Sa hơi sững người, trả lời:

– Chúng tớ vừa leo Trường Thành, có lẽ do xa xôi nên tín hiệu không ổn định. Cậu sao thế? Bình tĩnh nào, xảy ra chuyện gì à?

Một tay cô cầm điện thoại, tay còn lại mở cửa xe lần mò tìm đồ uống ở hàng ghế sau.

Một tay không mở được nắp chai, cô đành kẹp điện thoại giữa vai với lỗ tai rồi vặn nắp.

– … Cậu có nhớ fan hâm mộ điên cuồng lần trước không? Cái clip kia đấy.

– Có.

Giọng Cảnh Lê rất gấp gáp:

– Cả người đàn ông đeo kính râm và khẩu trang nữa?

– Có. Lúc đấy tớ với Nam Châu còn nói với nhau, do người đàn ông kia đụng cô gái đó nên cô gái đó mới đụng ngược lại người tớ.

Cảnh Lê hỏi tiếp:

– Đường Nam Châu có đang ở cạnh cậu không?

– Không, tớ lúc vừa mới đi xuống thôi. Lúc nãy gặp được người quen nên tớ ra bãi đỗ xe lấy nước uống trước…

– Sa Sa, nghe tớ nói đây này. Bây giờ cậu vào xe ngồi ngay đi, đừng ra ngoài, sau đó gọi điện cho Đường Nam Châu về xe ngay, cậu không được ở một mình đâu, nguy hiểm lắm. Cậu không biết là tên đàn ông ở trong clip có tiền án, nhân cách phản xã hội, bố hắn là tội phạm…

Cảnh Lê dừng trong chốc lát, ngập ngừng mãi mới nói tiếp:

– Bố hắn là Phú Tiêu.

Mặt Tống Sa Sa biến sắc

Cả đời này cô không thể nào quên được cái tên này, đó chính là hung thủ hại bố mẹ cô.

– Sa Sa, cậu lên xe chưa? – Cô nàng thúc giục.

Tống Sa Sa đáp:

– Tớ lên ngay đây.

Song chưa dứt lời cô đã thấy sống lưng lạnh toát, bỗng nhiên có một bàn tay vươn ra phía trước bịt miệng cô lại.

– Ưm…

Đồng thời điện thoại rơi xuống đất.

_________

Chú thích:

[1] Một loại món ăn thuộc vùng Sơn Đông, Trung Quốc.

Hết chương 13.4

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.