Thời tiết thành phố S bước sang cuối tháng Mười ngày nào cũng như ngày nào, hôm qua trời nắng ráo mặc áo khoác mỏng là đủ ấm, đêm xuống lại mưa như trút nước, sáng hôm sau nhiệt độ giảm mạnh, nhiệt độ cao nhất cũng chỉ 120C. Trong nhà không có lò sưởi, mở cửa sổ ra gió lạnh bên ngoài thổi vào, lạnh cóng đến mức Tống Sa Sa rùng mình.
Một cánh tay mảnh khảnh vươn ra, lướt qua gò má hơi lạnh của cô rồi đóng cửa sổ lại.
Ngay sau đó, có một cánh tay khác vòng qua eo cô, ôm thật chặt, tì cằm xuống vai cô, gò má bướng bỉnh nhẹ nhàng cọ vào mặt.
– Chào buổi sáng.
Giọng Đường Nam Châu mới ngủ dậy hơi khàn khàn, cuốn hút vô cùng, giống như tiếng loa siêu trầm ầm ĩ trong tai cô. Hơi lạnh do nhiệt độ lúc trước dần dần tan biến. Đôi mắt cô ánh lên niềm vui, hỏi:
– Sao anh dậy sớm thế?
Cô ngoái đầu nhìn đồng hồ trên tường.
– Mới bảy rưỡi thôi.
Lời chưa dứt, tai đã cảm thấy lành lạnh, cô hờn dỗi:
– Em chưa rửa mặt đâu đấy, anh không chê em bẩn à?
Anh cười khẽ:
– Nếu là em thì không.
Sau đó hôn lên má cô.
Tống Sa Sa ngứa ngáy cả người, vừa cười vừa tránh, nói:
– Mau dậy rửa mặt đi. Lát nữa chúng mình xuống ăn sáng, tối qua ai bảo hôm nay muốn ngủ muộn với em ấy nhỉ?
– Đồng hồ sinh học.
Anh siết chặt bờ eo không cho cô trốn, vờn môi cô một lúc mới thôi nhưng không hề nới lỏng vòng ôm, hỏi:
– Anh về thành phố S mấy ngày rồi, có phải mấy hôm nay em không ngon giấc không? Đêm qua gặp ác mộng sao?
Hệ thống sưởi trong phòng đã bật hết mức, hai người lại ngủ chung chăn nên không tránh khỏi việc nóng giữa đêm. Anh thấy trán cô đổ mồ hôi bèn rướn người lau khô cho cô rồi buông cô ra.
Đêm khuya đang nửa tỉnh nửa mê đột nhiên nghe thấy tiếng hét của cô làm anh sợ đến mức mở choàng mắt ra. Đến khi thấy cô ở ngay trước mắt anh mới yên tâm chìm vào giấc ngủ, như thể tiếng hét đó chỉ là cơn ác mộng của mình.
– Không nhớ, có à? Có lẽ do chưa quen thời tiết cũng nên.
Đường Nam Châu nắm tay cô, ở trong phòng một lúc rồi mà tay vẫn hơi lạnh.
Anh hỏi:
– Có phải ốm rồi không?
– Không mà, em chỉ cảm thấy hơi lạnh. – Tống Sa Sa đáp, sau đó đổi chủ đề – Em không nghĩ thời tiết mấy ngày này thay đổi thất thường quá, cái áo gió em mua ở thành phố B cũng không thể mặc được.
Khi mới về nước cô không ngờ tình hình thời tiết hiện tại, toàn bộ quần áo mang về đều là đồ hè.
Đường Nam Châu nói:
– Trong tủ quần áo của anh có cái áo len mỏng, em mặc thử xem.
Tống Sa Sa ồ lên.
Lúc cô rửa mặt, Đường Nam Châu không vào cùng.
Anh trầm ngâm ngắm nhìn bóng dáng của bạn gái.
Một lúc sau anh lấy di động ra gửi hai tin nhắn WeChat giống hệt nhau vào hai nhóm.
Một nhóm là anh em cấp ba có Bánh Ú, Trịnh Lực và Béo mới được tạo gần đây, trưởng nhóm là Béo. Có người nói Béo vừa biết tin hai người quay lại từ chỗ Cảnh Lê thì đã nhiệt tình hóng hớt, thế là các anh em được thêm vào nhóm để chứng kiến tận mắt con đường cưới vợ của đại ca trường Một thành phố S. Tên nhóm “Mòn mỏi chờ anh Châu cưới Sa Sa” cuối cùng bị Đường Nam Châu đổi thành “Nhóm bốn người trường Một”.
Nhóm còn lại là đám anh em quen nhau trên tàu Phi Diệu, gồm Đường Nam Châu, thuyền trưởng Nghị, Tiết Chính Bình và hai anh em khác là Sở Bắc với A Sơn, được gọi là ban cố vấn tình cảm Phi Diệu. Hồi trước anh Nghị theo đuổi vợ, nhóm WeChat này đóng một vai trò vô cùng quan trọng.
Thế là Đường Nam Châu – người hiện đang có tâm sự tình cảm – bày tỏ sự thắc mắc nhầm sang nhóm khác.
Đường Nam Châu: Hình như bạn gái em dạo này có vẻ không vui? Hay là em đã nói gì sai ư?
Anh kể tóm tắt đối thoại sáng nay cho các anh em.
Vài phút sau.
“Nhóm bốn người trường Một” hiện lên thông báo.
Trịnh Lực: Anh rể họ sai rồi, anh là một ví dụ sai lầm điển hình của mẫu đàn ông nguyên tắc.
Béo: Rõ ràng, ham muốn sống của anh không đủ cao.
Đường Nam Châu: ???
Bánh Ú: Anh Châu này, không phải em nói anh đâu, tuy em giờ vẫn còn độc thân nhưng cũng biết khi con gái than hết quần áo để mặc thì nghĩa là mau đưa thẻ, để mua, mua và mua đấy…
Trịnh Lực: Đại loại kiểu như cái áo anh thường mặc để ở chỗ em vậy, em sẽ bị Lan Lan đánh chết mất.
Đường Nam Châu: Sa Sa cầm tiền rồi.
Trịnh Lực: Không phải, cầm tiền thì phải cầm rồi, điều đáng nói ở đây là sự chân thành, tôn trọng sở thích của đối phương!
Nhóm Phi Diệu cũng liên tục hiện lên thông báo.
Hàn Nghị: Không sai đâu, không cần nghĩ nhiều làm gì.
Sở Bắc: …
Tiết Chính Bình: …
Hàn Nghị: Nghi ngờ cái gì thì hỏi thẳng luôn, mất công đoán già đoán non.
Hàn Nghị: Anh đây cướp chị dâu chú về, cảm ơn.
Đường Nam Châu tóm tắt lời khuyên từ hai nhóm.
Đúng lúc này, Tống Sa Sa đi ra khỏi nhà tắm nhìn anh.
Anh cất điện thoại, hỏi:
– Em đi mua quần áo à? Anh đi cùng em nhé! Hay là gọi Cảnh Lê đi cùng em? Con gái bọn em đi cùng sẽ dễ chọn đồ hơn. Hoặc anh đi cùng em, em gọi cả Cảnh Lê đi cùng nữa cho vui, anh xách đồ cho bọn em.
Tống Sa Sa bèn đáp:
– Mua quần áo à… Cũng được, để em gọi rủ Cảnh đi cùng. Anh cứ ở nhà đi, có nhớ câu trăm ngày thương gân động cốt không? Chân anh phải dưỡng thương ít nhất nửa tháng, dạo phố tốn sức lắm.
Anh không phản đối.
Tống Sa Sa biết đồng hồ sinh học của Cảnh Lê, trước 12 giờ trưa khó có thể gặp được cô nàng. Bất kể xuân hay hạ, thu hay đông, trừ khi trừ khi có việc vào ngày hôm đó, cô nàng đều ngủ đến tận giữa trưa.
Giả sử cố kéo cô nàng thì đó sẽ không phải Cảnh Lê đích thực mà là cái xác không hồn.
Thế nên Tống Sa Sa ăn trưa ở nhà xong mới hẹn Cảnh Lê.
Cô nàng đồng ý ngay tức thì, hai người lập tức hẹn nhau hai giờ chiều cùng đi mua sắm.
Lúc gặp nhau, Cảnh Lê nhìn áo khoác gió trên người Tống Sa Sa mà ngẩn người, hỏi:
– Cậu lấy cái áo này ở đâu ra thế?
Tống Sa Sa đáp:
– Nam Châu.
Cảnh Lê nhìn trái nhìn phải, nói:
– Chu choa, mặc quần áo của bạn trai trông rất “chị đại” nha. Phong cách thời trang trung tính có vẻ khá phù hợp với cậu…
Cảnh Lê mắc bệnh nghề nghiệp, lẳng lặng quan sát Tống Sa Sa, cảm thấy hình tượng này của cô bạn cực kỳ hợp với nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết tiếp theo.
Cô nàng bỗng nhiên thở dài, nhìn Tống Sa Sa bằng ánh mắt sâu hun hút.
– Tớ cứ cảm thấy cái áo này không chỉ hợp với cậu mà còn tình cảm nhỉ!
Cô nàng trêu chọc:
– Thế cậu có suy nghĩ cho đứa độc thân vạn năm như tớ không hả?
Hai người cùng nhau đi xuống thang máy.
Tống Sa Sa quan sát cô nàng từ trên xuống dưới:
– Vừa xinh xắn đáng yêu vừa giỏi giang như cậu lại lo không có bạn trai chắc, chẳng qua cậu chưa gặp được nửa kia của mình thôi…
Cô ngẫm nghĩ rồi nói tiếp:
– Xét ở góc độ khác thì cậu chưa trải qua một mối tình nào, có lẽ ông trời đã ban cho cậu một sắp xếp tốt nhất, chưa đến lúc gặp thôi.
Cảnh Lê nói:
– Cậu vẫn thùy mị như xưa.
Cảnh Lê là người lạc quan, tuy miệng luôn hô hào muốn thoát cảnh độc thân nhưng thật ra một mình cũng có nhiều cái hay. Tình yêu chợt đến không phải mong là đến, không có cũng chẳng cưỡng cầu, tuy nhiên điều đó không ngăn được tâm hồn mộng mơ về một nửa kia hoàn hảo của cô.
Cô nàng nói:
– Tớ hy vọng người yêu tớ là người không thích chơi game, khi yêu đương cực kỳ bám người. Nếu anh ấy bận rộn công việc hay muốn chơi game thì sẽ không có thời gian dành cho tớ.
Cách đây vài ngày, khi Cảnh Lê đang làm việc trong một quán cà phê gần nhà thì có một cặp đôi ngồi bên cạnh, chàng trai cứ cúi đầu chơi game trên điện thoại mà không phát hiện ra bạn gái mình đang bực bội. Cảnh Lê lúc đó lẳng lặng quan sát, song sau nửa tiếng, chàng trai chơi thua mới ngước lên nhìn bạn gái.
Cảnh Lê không thích game cho lắm, từ nhỏ đến lớn không quá mê trò chơi nào, tuy nhiên vì đặc thù nghề nghiệp bắt buộc phải theo xu hướng thời đại, cô bắt đầu tìm hiểu thông tin về các game nổi tiếng để lấy tư liệu cho tiểu thuyết sắp tới.
Chàng trai chơi một trò chơi di động rất nổi tiếng gần đây, Vương giả vinh diệu 5V5.
Lúc ấy Cảnh Lê nghĩ bạn trai sau này không phải là kẻ thích chơi game.
Nhớ đến cặp đôi đó lại bức xúc kể với Tống Sa Sa:
– Tên đó không nhận ra bạn gái mình đang không vui, đi hẹn hò còn chơi game đúng là quá đáng, trong truyện của tớ mỗi giây mỗi phút dều sẽ trở thành lời dạy tiêu cực khi yêu đương hẹn hò.
Cảnh Lê phàn nàn suốt cả chặng đường.
Khi đến trung tâm thương mại, cô nàng mới nhận ra Tống Sa Sa hơi trầm lặng, ngẫm kỹ thì sực hiểu ra suốt chặng đường cô bạn chưa nói được mấy cậu.