Trước khi yêu nhau hai người chơi chung vẫn kèm theo bảy tám phần mập mờ, nhưng nhờ vào quan hệ bạn bè nên dẫu có mập mờ đến đâu cũng không ai xuyên thủng được lớp giấy ấy. Sau khi chính thức yêu nhau, nó lại đặc biệt hơn quan hệ bạn bè bình thường.
Thân phận như hiện giờ đã được cả hai chính miệng thừa nhận cùng lúc và thay đổi. Đối với hai kẻ chưa từng yêu đương, việc ở bên nhau có một chút biến đổi diệu kỳ.
Trước sự thay đổi này, trong lòng Tống Sa Sa vẫn chưa làm quen được.
Nhưng đó không phải là sự bất ổn, mà là cảm giác bao gồm ba phần căng thẳng, bốn phần không yên, ba phần còn lại tràn đầy ngọt ngào.
Yêu đương cũng là một môn học, nhờ người khác chỉ dạy sẽ bớt phải đi đường vòng.
Tống Sa Sa quyết định đưa việc yêu đương vào chương trình học hè của mình, đối xử bằng thái độ nghiêm túc nhất chân thành nhất.
…Vậy nên tìm ai chỉ dạy đây?
Người đầu tiên mà Tống Sa Sa nghĩ tới chính là em họ mình.
Cô hồi tưởng.
Em họ và Trịnh Lực yêu nhau hết sức lặng lẽ, hơn nữa còn khá nhanh. Nếu không phải hôm đó tình cờ gặp họ trong quán cà phê ở thư viện, ắt hẳn cô cũng chẳng phát tvnt hiện ra em mình đang yêu. Một vài người có thiên phú cực cao trong chuyện nào đó, thậm chí không cần thầy dạy cũng biết, cô nghĩ em mình chính là người như thế.
Thế nhưng…
Cuối cùng Tống Sa Sa vẫn bỏ qua em họ.
Chuyện em họ yêu đương là chuyện em ấy giấu mọi người gần một năm trời, cất công giữ bí mật kín không một kẽ hở. Ngay cả người chị họ là cô, ngoại trừ lúc mới đầu còn hỏi em ấy rằng ‘thích’ là cảm giác thế nào, sau cùng cô cũng không đề cập đến nữa.
Cho nên em họ đã không nói, cô cũng làm như không biết.
Mình còn có thể nhờ ai chỉ dạy đây?
Tống Sa Sa hơi trầm ngâm, rồi bấm một dãy số điện thoại.
– … Không không không, bản chất không giống nhau đâu. – Nghe xong câu chuyện phiền não của người bạn cùng bạn, Cảnh Lê nói bằng giọng mũi khản đặc – Tuy tớ viết tiểu thuyết ngôn tình nhưng đa số người ta đều hiểu lầm. Họ cho rằng người viết tiểu thuyết ngôn tình thì nhất định có kinh nghiệm phong phú, vô số thủ đoạn yêu đương, nhưng không phải. Ít nhất không phải tớ! Tiểu thuyết tvnt và thực tế cách nhau xa lắm, mình chỉ tạo ra giấc mộng cho độc giả, tạo ra một thế giới tràn ngập bong bóng màu hồng trong tim thiếu nữ. Có người nói rằng chỉ cần trải qua chuyện yêu đương thì viết đến mức khắc sâu vào lòng người, nhưng tớ không cho là vậy. Ngược lại, do chưa từng yêu đương nên sẽ càng lý tưởng hóa những khát khao tình yêu, càng thêm mộng ảo, càng có thể khiến độc giả yêu thích.
Cuối cùng Cảnh Lê đưa ra kết luận.
– … Do đó tớ thấy mình không thể giúp cậu được, nhưng tớ lại nghĩ yêu đương thôi mà, tất cả cứ thuận theo tự nhiên. Ban đầu chưa làm quen được, từ từ sẽ ổn thôi. – Sực nhớ đến điều gì đó, Cảnh Lê nói tiếp – Hơn nữa tớ cảm thấy có lẽ Đường Nam Châu biết yêu lắm đấy? Cậu cứ đi theo tiết tấu của cậu ta là được…
– Ồ…
Cảnh Lê nghe thấy tiếng lật trang từ đầu dây bên kia, hỏi:
– Đừng nói với tớ là cậu vừa nhờ tớ giúp chuyện tình cảm, vừa làm bài tập hè đấy nhé?
Cô nàng cảm thấy bạn cùng bàn ắt làm được chuyện đó.
Về mặt học tập chuyên cần khắc khổ, bạn cùng bàn của cô nàng có thể khiến người ta sợ hãi, chỉ biết phục sát đất. Mấy ngày trước, nghe Sa Sa nói về kế hoạch nghỉ hè xong, cô nàng còn muốn quỳ xuống kêu bố ơi bố. Ban đầu, người bình thường đều hăng hái lập đủ mọi kế hoạch tiến về phía trước, ví dụ tôi muốn đọc hết toàn bộ số sách đó, buổi sáng muốn luyện chữ, buổi tối cần tăng cường học tiếng Anh; sau khi kỳ nghỉ kết thúc, tôi sẽ không giống trước nữa mà tỏa sáng chói lòa bắn pháo hoa khắp bốn phía. Kế hoạch tốt đẹp vô cùng mà thực tế lại thấu tận tvnt xương tủy. Vào ngày nghỉ thứ hai tôi ngủ nướng, sau khi thức dậy thì quyết định nghỉ ngơi một ngày, ngày mai sẽ tiếp tục nỗ lực… Nhưng ngày mai rồi lại ngày mai, sau rất rất nhiều ngày mai không sao kể xiết, kỳ nghỉ hè kết thúc, sách tôi mang về và hùng tâm tráng chí thuở nào đã nhuốm đầy tro bụi. Mấy ngày cuối cùng, trong khi điên cuồng mãnh liệt đuổi kịp bài tập hè, chúng tôi tự tỏ ra với mình rằng không có việc gì đâu, kỳ nghỉ hè kế tiếp sẽ không ngừng cố gắng.
Đó là kỳ nghỉ hè thông thường đối với đại đa số mọi người, bao gồm cả Cảnh Lê.
Nhưng cô nàng biết rõ bạn cùng bàn không thuộc phạm vi người thường, mà sẽ thật sự tuân theo kế hoạch được đặt ra trước đó.
Thường thì người tài giỏi sẽ càng thêm nỗ lực.
Cảnh Lê sớm hiểu được điều ấy nên quyết định ở nhà làm cá mặn chỉ ăn với chơi. Ấy thế nhưng bạn cùng bàn lại vừa gọi điện thoại nhờ mình tư vấn tình cảm, vừa làm bài tập hè, dẫn tới quá nhiều thù hận rồi!
(CN: Cá mặn chỉ người không lo không nghĩ, không có lý tưởng, không nỗ lực)
Nếu Sa Sa đáp một câu “phải”, cô nàng nhất định sẽ tuyệt giao trong một giây, sau đó lại đi tìm bạn mượn bài tập thôi!
– … Không phải.
Cảnh Lê thở hắt ra:
– Còn may còn may, vậy cậu đang đọc sách à?
Đầu dây bên kia im lặng…
– Tớ còn định đợi cậu cho ý kiến rồi cuối cùng tổng kết lại.
Cảnh Lê “xì” một tiếng, bật cười ha ha ha ha rồi nói:
– Không đâu, chắc cậu đang cười tớ bị sốt ấm đầu đấy. Người nghiêm túc ghi chép lại cả chuyện tình cảm, cậu là người đầu tiên như vậy mà tớ biết đấy, tớ có thể ghi tvnt cậu vào bài văn không? Khà khà kha, Sa Sa cậu đáng yêu quá đi.
Tống Sa Sa khép khép bản ghi chép lại.
– … Cảnh Lê, tớ muốn tuyệt giao với cậu.
Cùng lúc đó.
Đại ca Đường đang họp với đám đàn em của mình.
Địa điểm là một phòng nhỏ trong nhà hàng.
Chẳng qua những gì mà nam nữ chú trọng nhất luôn không giống nhau, ví dụ như biết cuối cùng anh Châu nhà mình cũng ôm được người đẹp về, chuyện trước tiên mà đám đàn em tò mò là…
– Anh Châu, hôn chưa?
– Anh Châu, quất chưa?
Béo ăn khoai tây chiên rồm rộp, hỏi:
– Có gì khác với phim không?
Đại ca Đường không trả lời thẳng mà chỉ thốt ra tiếng hừ:
– Đừng hỏi nhiều thế.
Ồ…
Thế là chưa quất rồi.
Anh Châu không hiểu chuyện yêu đương, ngày xưa chưa từng thấy anh tiếp cận con gái. Quả thực không dám giấu giếm, Béo đã từng nghĩ anh Châu tvnt thích mình, thậm chí còn đang nghĩ nếu ngày ngày anh Châu dùng đồ ăn vặt nuôi cậu ta, cậu ta có muốn theo anh hay không.
Vì vậy, tất cả mọi người ở đây đều hiểu một chuyện… họ đã nghĩ đúng về anh Châu 100%.
Do đó, nể mặt cậu, họ ào ào tỏ vẻ.
– Đã hiểu. – Bạch Tử Trọng.
– Ừm… Yêu người xếp hạng nhất thì cần phải lo lắng xa hơn chút… – Trịnh Lực.
– Ặc… Tống Sa Sa là tim gan bảo bối của hiệu trưởng và các thầy cô. Anh Châu, anh bảo bọn em tới họp đúng là… có tính toán trước. – Béo.
Không ngờ Đường Nam Châu tiếp lời.
– Bây giờ là của tao.
Phải mất một lúc lâu Béo mới hiểu câu nói của cậu có ý gì. Cậu ta đưa mắt ra hiệu với Bánh Ú và Trịnh Lực, liên tục cảm thấy mình bị rắc thính cho dân FA. Ngay cả FA như Bạch Tử Trọng cũng không biết nên tiếp lời ra sao:
– Anh Châu, anh kêu cả đám bọn em họp để bàn chuyện gì vậy?
Đường Nam Châu gọi một bàn đồ ăn, rộng rãi tỏ vẻ:
– Ăn cơm đi. – Lát sau, cậu mới nói đến chuyện chính – Nhân tiện thảo luận xem nên yêu đương thế nào.
Tuy đại ca Đường rất sĩ diện,nhưng ở phương diện này cũng phải hạ thấp tư thế, khiêm tốn nghe lời chỉ dạy.
Dù sao cậu có thể phạm sai trước mặt anh em nhưng không thể mất mặt trước mắt bạn gái.
Vì thế, đại ca bèn kể chuyện yêu đương phiền não của mình.
– …Trước đây bạn gái tao chưa từng yêu ai, nhưng cô ấy rất chín chắn, ung dung, đồng thời rất lạnh nhạt, có kế hoạch cụ thể cho cuộc đời mình. Bạn gái tao tvnt không giống những đứa con gái cùng tuổi, cô ấy có nội tâm mạnh mẽ. Bây giờ yêu cô ấy rồi, tao phải làm sao để làm tròn vai trò của người bạn trai đây? Với lại khi yêu phải cư xử thế nào?
Vấn đề được đưa ra, đám bạn FA: Bánh Ú và Béo không hẹn mà cùng nhìn sang Trịnh Lực.
Trịnh Lực nghệt mặt, thật sự không ngờ đại ca – anh Châu lại phiền não chuyện này… Cậu ta nhức đầu, nói:
– Em cũng không biết, nói chuyện chắc chỉ là nói chuyện bình thường nhỉ? Tiểu Lan Lan dễ dỗ lắm, một cốc trà sữa là xong…
– Cắt! Ý kiến không có tính xây dựng hết. – Béo.
Bạch Tử Trọng quyết tâm vì đại ca mà vượt lửa băng sông, lên mạng tìm “yêu như thế nào” rồi nói:
– Anh Châu, trên mạng nói cần phải tặng bạn gái những gì cô ấy cần. Ví dụ, anh gặp bạn gái mạng mẽ thì nên phối hợp làm cún con cutoe, gặp bạn gái nhu nhược như đóa hoa thì nên làm cây đại thụ che trời, thay cô ấy che mưa chắn gió.
Béo bình luận:
– Nói cũng như không.
– Có bản lĩnh thì nói đi. – Bạch Tử Trọng.
– Tao bận ăn khoai tây chiên rồi. – Béo.
– Anh Châu, có chuyện gì cụ thể hơn không? – Bạch Tử Trọng.
Thế là Đường Nam Châu bèn nói:
– Chủ nhật tuần sau, tao với bạn gái hẹn nhau đi ngắm biển.
Đoàn quân sư quạt mo cùng thốt lên bình luận:
– Lãng mạn quá!
Trịnh Lực nêu ý kiến:
– Anh Châu, lúc hẹn hò anh quan tâm một chút là được. Con gái sợ phơi nắng, anh bật ô cho cô ấy, cô ấy mệt thì tìm chỗ nghỉ ngơi. Với lại giờ đang là mùa hè, dạo tvnt biển phải chú ý bổ sung thêm nước, thấy cô ấy khát thì anh đưa nước ngay…
– Trước đây tao cũng làm vậy mà. – Đường Nam Châu.
– …Thế thì không còn gì quá lo nữa, thật ra trước đó hai người chơi với nhau cũng giống người yêu lắm rồi! Bây giờ có danh phận, giống y như trước thì càng tốt! Hơn nữa… – Trịnh Lực cười gian tà – Ở bờ biển có thể dắt tay nhau, ôm ấp hôn môi…
Bạch Tử Trọng đồng ý:
– Anh Châu, anh là đàn ông thì mở đầu tiết là được, chắc chắn Tống Sa Sa sẽ phối hợp với anh.
Béo không nói chuyện, vẻ mặt cậu ta hơi nằng nặng..
Bạch Tử Trọng huých cậu ta:
– Phát biểu ý kiến đi.
Béo mặt ủ mày chau:
– Anh Châu, em thấy hình như anh đối với thủ khoa quá tốt rồi đó? Anh Châu à, sau này anh sẽ bị vợ cưỡi lên đầu đấy!
Nghe thử đi! Từ lúc vào đến giờ, hễ anh Châu nhắc tới Tống Sa Sa là dùng bốn chữ — bạn gái của tao!
Khóe miệng Đường Nam Châu giần giật:
– Nói bậy, anh Châu nhà mày sẽ bị người khác cưỡi lên đầu sao?