Tống Sa Sa không quan tâm đến chuyện của Vương Ưng.
Sau khi đợt thi tháng đầu tiên của lớp 11 kết thúc chưa lâu, đại hội thể dục thể thao của trường được tổ chức theo thường lệ. Là lớp trưởng, Tống Sa Sa sẽ phải phối hợp cùng với lớp phó văn thể chuẩn bị nhiều thứ, ví dụ như quyết định ai sẽ tham gia môn nào. Việc này khá dễ, việc khó là có những môn các bạn không thích tham gia, mà mỗi lớp bắt buộc phải có người tham gia, vì thế lớp phó văn thể và lớp trưởng phải đứng ra thuyết phục các bạn trong lớp.
Đa số học sinh lớp chọn đều là mọt sách yêu thích học hành, có sở trường thể dục thể thao rất là ít, đến cả thành tích chạy 800m cũng chỉ đủ điểm qua môn.
Hơn nữa quan trọng là đại hội thể dục thể thao của trường quy định mỗi học sinh chỉ được tham gia nhiều nhất bốn môn thi.
Trải qua hơn một tháng tiếp xúc, Tống Sa Sa cũng quen dần với các bạn trong lớp, đầu óc bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ, vừa trực nhật vừa nghĩ xem ai phù hợp với hạng mục nào để thành lập danh sách thi đấu.
Cùng trực nhật với cô là La Hiểu Đường.
La Hiểu Đường phụ trách toàn bộ sàn nhà lớp họcvà một nửa dãy bàn học, phần còn lại do Tống Sa Sa phụ trách. La Hiểu Đường tranh thủ làm để còn về kí túc xá gội đầu, tay chân nhanh chóng làm việc, đợi Tống Sa Sa lau sạch bảng đen, cô nàng đã làm xong phần việc của mình, xách cặp đang ở trên bàn học và nói tạm biệt Tống Sa Sa.
Bạn cùng lớp cũng về hết, trong lớp học chỉ còn mình Tống Sa Sa.
Không lâu sau Vương Ưng quay lại lớp, cậu ta cúi đầu, nhìn dáng vẻ rất ủ rũ, ngước đầu lên nhìn Tống Sa Sa, như là có điều gi muốn nói, nhưng vẫn im lặng, quay về chỗ ngồi của mình.
Cậu ta nín thinh dọn dẹp sách vở của mình, trong lớp học yên tĩnh chỉ có tiếng dịch bàn của Tống Sa Sa.
Năm phút sau, Tống Sa Sa quét dọn xong phòng học, lúc chuẩn bị về nhà, Vương Ưng nãy giờ nín thinh lại cất tiếng gọi cô.
– Lớp trưởng ơi…
Tiếng gọi rất nhỏ lại rất kìm nén.
Tống Sa Sa dừng bước, hỏi.
– Có việc sao?
Vương Ưng ngập ngừng, gương mặt hiện rõ bốn chữ “tâm tư nặng trĩu”.
Tống Sa Sa nghĩ là cậu muốn nhờ giúp đỡ trong học tập, mình lại là lớp trưởng, đương nhiên không thể chối từ, cô liền nói:
– Tớ nghe thầy Cố nói, Ngữ văn và tiếng Anh kỳ này của cậu không được lý tưởng lắm. Đừng lo lắng, hai môn này không giống mấy môn lí thuyết khác, nó biến hóa linh hoạt, lần này thi không tốt, lần sau trước khi thi ôn lại các từ vựng nhiều một chút là được. Tin là với năng lực của cậu thì không khó đâu.
Dứt lời, thấy Vương Ưng có vẻ như là háo hức chờ đợi, sự do dự trước đó cũng ít hơn năm sáu phần.
Cậu ta giống như người nắm được cái phao cuối cùng giữa biển lớn, nhìn chằm chằm Tống Sa Sa.
– Lớp trưởng ơi, cậu với Đường Nam Châu đang yêu nhau à?
Tống Sa Sa không ngờ cuối cùng cậu ta lại thốt ra một câu như vậy, hơn nữa còn mang giọng điệu chất vấn. Bị hỏi đột ngột như vậy, cô cảm thấy như bị xúc phạm, trong lòng không muốn trả lời, nhưng vẫn dùng giọng điệu bình thản như mọi ngày đáp lại.
– Tớ nghĩ tớ không cần thiết phải trả lời câu hỏi này, đây là việc riêng của tớ.
Ánh mắt háo hức nghe được đáp án từ cô của Vương Ưng nhanh chóng dập tắt, môi cậu ta khẽ run lên.
Tống Sa Sa tiếp lời:
– Nếu không có việc gì nữa thì tớ về trước đây.
Cô đi về hướng cửa sau, lúc sắp bước ra khỏi cửa Vương Ưng chặn cô lại hỏi:
– Có phải cậu ta uy hiếp cậu không? Cậu ta có gì tốt chứ? Trong trường không cho phép yêu đương. Cậu ở bên cậu ta sẽ hủy hoại tương lai của mình. Cậu ta… cậu ta hoàn toàn không xứng với cậu.
Tống Sa Sa nhăn mặt.
Cô dịch sáng bên cạnh rồi quan sát câu ta.
Cậu ta lại tiếp tục.
– Cậu chỉ mới đến đây một năm, không biết rõ quá khứ của cậu ta thế nào đâu. Hồi cấp hai không chỉ hút thuốc đánh nhau trốn học mà còn chơi thân với đám côn đồ, không vừa lòng là kéo nhau đánh đấm, vào bệnh viện nhiều lần. Cậu ta càng bị nhiều người để ý thì cậu càng nguy hiểm, bọn chúng đều là người bất chấp lý lẽ, một khi điên lên thì người đầu tiên bị tổn thương là người thân của họ, cậu…
Tống Sa Sa ngắt lời cậu ta:
– Tôi rất không cam lòng.
Cậu ta sững người.
– Là ID của cậu, đăng bài là cậu.
Vương Ưng mặt mày biến sắc.
Tống Sa Sa biết mình đoán đúng rồi, hơi ngạc nhiên, không ngờ người đứng đằng sau ID đó là lớp phó của lớp mình. Bình thường Vương Ưng là người hay xấu hổ ngại ngùng, không ngờ khoác áo lên liền biến thành một con người khác.
Tống Sa Sa nhăn mặt.
– Tớ với Đường Nam Châu là gì cũng chẳng liên quan tới cậu. Con người cậu ấy như thế nào, trong lòng tớ hiểu rõ, không cần cậu phán xét nhiều vậy đâu. Đây là việc giữa tớ và cậu ấy, tình cảm cũng là chuyện của bọn tớ, không đến lượt người ngoài chỉ trích. Còn nữa, tớ yêu cầu cậu dừng ngay những lời lẽ bình luận trên diễn đàn trường. Tuy nó không ảnh hưởng gì đến tớ và cậu ấy, nhưng tớ không thích người khác nói những lời không đúng về cậu ấy.
Sau đó sực nhớ ra điều gì đó, cô tiếp tục bổ sung:
– Nếu cậu không dừng lại, tớ buộc phải ra tay. Đến lúc đó cậu đừng trách tớ tại sao không nể tình là bạn cùng lớp.
Vương Ưng trước giờ chưa thấy vẻ mặt gay gắt như vậy của Tống Sa Sa, hơn nữa lại là ra mặt cho một người cậu ta xem không ra gì.
Vương Ưng muốn cãi lại.
Song không biết phải bác bỏ ra sao, sự linh hoạt như vừa nãy đã không còn phát huy tác dụng.
Cậu ta chỉ biết thốt một câu đầy ngang bướng:
– Cậu ta không xứng với cậu.
Tống Sa Sa lười trả lời cậu ta, xoay người muốn rời khỏi, bắt gặp bóng dáng một người ngay cửa – Đường Nam Châu. Không biết cậu ấy đã đứng đó nghe được bao nhiêu, cô vừa định cất lời thì cậu ấy đi lướt qua cô, nhìn Vương Ưng từ trên xuống dưới.
– Tôi không xứng chẳng lẽ cậu xứng?
– Mọt sách, cậu tỉnh táo chút đi, tôi vừa đẹp trai cao ráo tài giỏi lại có tiền, tùy tiện chọn một cái cũng đủ để nghiền nát đường đi của cậu đó 18 à! Chứ đừng nói anh Châu tôi đây ba năm cấp hai không học hành gì, lớp 10 mới lo học mà đã theo kịp đại đa số các cậu. Cậu có tin là thành tích đáng đáng tự hào trước giờ của cậu bị tôi đạp đổ không?
– Nhìn gì mà nhìn? Nếu không phải vì bạn gái tôi thì tôi đã sớm đánh chết cậu rồi!
– Cảnh cáo cậu lần cuối, trên diễn đàn cậu có chửi tôi cũng không sao, nhưng cậu còn dám tơ tưởng bạn gái tôi thì đừng trách tôi không khách sáo.
…
Đường Nam Châu nắm tay Tống Sa Sa đi khỏi.
Ra khỏi cổng trường, cậu đưa cô ra trạm xe buýt.
Lúc này học sinh trong trường không còn nhiều.
Hai người ngồi ở hàng ghế cuối.
Đường Nam Châu không hề nới lỏng tay.
Tống Sa Sa hỏi:
– Cậu có hẹn với đám Lâm Ngạo Thiên ra quán net mà?
– Vốn dĩ là vậy. – Đường Nam Châu trả lời rồi lấy lọ kẹo nhỏ trong cặp mình đưa cho cô – Ra cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn vặt thấy có một loại kẹo mới ra, tiện tay mua cho cậu luôn rồi.
Lọ kẹo bằng thiếc màu hồng có hình cánh hoa, trên mặt có hình cây đào đang rụng hoa trông rất tinh tế.
Trong lọ có hơn mười viên kẹo bọc đường hình hoa đào.
Cô nếm thử một viên.
Rất ngọt.
– Ngon không? – Đường Nam Châu hỏi.
– Cũng được. – Cô trả lời.
Đường Nam Châu cũng ăn thử một viên, ngọt đến nỗi muốn nôn hết cơm trưa ra, vẫn không hiểu tại sao có gì ngon mà bọn con gái lại thích đến vậy.
– Cậu thích thì lần sau tớ lại mua nữa.
Nghĩ tới chuyện Vương Ưng ban nãy, cậu lại xị mặt.
– Cái tên nghĩ mình lớn lắm sao, dám tơ tưởng đến bạn gái tớ.
– Tớ đã mắng cậu ta rồi.
– Dám tơ tưởng bạn gái tớ nữa, tớ sẽ cho cậu ta một trận.
Nói đến đây, nhớ ra bạn gái mình không thích mình đánh nhau, vội sửa lại lời.
– Tớ nói đùa đó, đàn ông chân chính thì không giải quyết vấn đề bằng vũ lực.
Trong khi đó, Béo không khác nào oán phụ đang chơi game trong tiệm nét.
Bốn mươi phút trước bọn họ đang ngồi ấm chỗ thì anh Châu đi cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn vặt. Béo nói liền một lúc bảy tám loại, nhờ anh Châu mua. Kết quả mười phút trôi qua, anh Châu nói phải quay lại trường một chuyến, giữ chỗ ngồi cho anh ấy. Bây giờ đã ba mươi phút trôi qua, anh Châu vẫn chưa quay về.
– Bánh Ú ơi, sao anh Châu vẫn chưa về nhỉ?
– Bánh Ú ơi, hay là anh Châu vào lớp chọn rồi nên xem thường chúng ta?
– Bánh Ú, rốt cuộc anh Châu đi đâu rồi?
– Bánh Ú ơi, có phải anh Châu có niềm vui mới rồi không? Có bạn gái thì tao có thể chấp nhận, nhưng không thể có bạn chí cốt được, bạn chí cốt chỉ có thể là Lâm Ngạo Thiên tao thôi.
Bạch Tử Trọng điềm nhiên trả lời:
– Anh Châu bây giờ đặt bạn gái lên hàng đầu, bây giờ vẫn chưa quay lại chắc là có chuyện gì liên quan đến chị dâu rồi.
– Nhưng tao xếp thứ hai cũng được mà.
– Mày nghĩ nhiều rồi, thứ hai hay thứ ba cũng là Tống Sa Sa.
– Quá… phũ phàng. – Dẫu biết Bánh Ú nói không sai nhưng Béo vẫn vỗ ngực – Thôi bỏ đi, Tống Sa Sa thì Tống Sa Sa. Lâm Ngạo Thiên tao phục rồi. Để tao hỏi anh Châu có quay lại không, không quay lại thì tự bọn mình đi mua đồ.
Béo bỏ cuộc trong việc tranh sủng với Tống Sa Sa, cầm điện thoại nhắn tin cho Đường Nam Châu. Năm phút sau, Béo trông y như cái xác mất hết sự sống.
– Bánh Ú ơi, mày biết anh Châu đi làm gì không? Dám chắc mày không đoán ra đâu. Anh Châu đúng là vô nhân tính, đi mua kẹo cho người xếp thứ nhất rồi! – Cậu chàng vuốt cái cằm tròn lẳn của mình – Sao tao có cảm giác anh Châu ngày càng tỏ ra lãng mạn nhỉ?
Bạch Tử Trọng lười để ý Béo, lướt lướt trang diễn đàn Tieba của trường.
Béo không chơi game nữa, nhích đến gần Bạch Tử Trọng cùng đọc bài trên diễn đàn trường.
– Anh Châu đã trọng sắc khinh bạn như thế đừng trách tao phá đám. Chắc là bây giờ đang hẹn hò với chị dâu, nếu mà gửi một tin nhắn qua chắc không khí lãng mạn đó không còn đâu nhỉ.
Béo suy tư:
– Nên gửi tin gì ta?
Bạch Tử Trọng đột nhiên thốt lên:
– Tình địch số 18 hết đăng bài chửi anh Châu rồi.
Từ khi “Tôi rất không cam tâm” ngày nào cũng đăng bài chửi Đường Nam Châu, Béo có thêm một việc là hằng ngày lên diễn đàn trường kiểm tra tài khoản đó chửi anh Châu cái gì, còn chế nhạo ra sao, gọi người đó là tình địch số 18.
Sau khi khối 11 phân lớp, Bạch Tử Trọng và Béo học chung một lớp, hai người ngồi cùng bàn. Ngày nào Bạch Tử Trọng cũng nghe Béo tụng kinh mãi thành quen, cho nên cũng theo dõi tình hình cùng Béo.
Béo hỏi:
– Hôm nay có bảng xếp hạng tháng rồi nhỉ? Hay là thi không tốt nên không có tâm trạng chửi. Mỗi ngày chửi anh Châu một kiểu khác nhau, thành tích thi cử có thể tốt được đến đâu?
Hai người căn cứ theo cách thức tình địch số 18 chửi người, phán đoán chắc là người này Ngữ văn rất giỏi, có thể là học sinh giỏi của lớp Văn.
Nói đến đây, Béo nghĩ ra là nên gửi tin gì cho anh Châu.
Béo cười nham hiểm.
Bạch Tử Trọng cảnh cáo:
– Mày muốn chết à?
– Anh Châu thì được công khai tình tứ, còn tao không được phá đám à?
Béo cúi đầu soạn tin nhắn, gửi đi, lâu sau vẫn không thấy anh Châu trả lời.
Bạch Tử Trọng nhìn dáng vẻ thất vọng của Béo hỏi.
– Mày nhắn gì đấy?
– Tao không tự tìm đường chết đâu. Nhắn cho anh Châu biết tình địch số 18 hôm nay liệt rồi.
Ngay sau đó có người gọi Béo.
– Anh Béo ơi.
Béo quay ra nhìn thì thấy người quen, cậu bàn cùng bàn hồi cấp hai – Ếch Xanh. Tên thật là gì không nhớ, hồi cấp hai tham gia nhóm học sinh cá biệt lấy biệt danh sau đó cứ thế mà gọi.
Lần gặp cậu ta gần đây nhất là ở quán karaoke vào hai tháng trước.
Ếch Xanh gầy gò, ánh mắt lờ đờ, mái tóc bảy màu chỉ có ở chỗ cậu ta. Cậu ta hỏi:
– Chỉ có mình anh thôi à, anh Châu đâu?
– Chà, lại có chuyện cần phiền đến anh Châu bọn này à? Tự giải quyết đi. Anh Châu cũng nói rồi, sau này có chuyện gì tự giải quyết, đừng kéo anh ấy vào. Anh Châu nhà tao đã rửa tay gác kiếm rồi, không đánh nhau nữa.
– Không… Không phải anh Béo, em chỉ đến quán net chơi thôi. May mắn là lần trước có anh Châu giúp đỡ thằng Long mới không tính sổ với em. Một tháng nay trong lòng em không biết làm thế nào để cảm ơn anh Châu, vì vậy chắc chắn sẽ không kiếm thêm phiền phức cho anh Châu đâu. Anh Béo chơi đi, em chỉ qua đây chào hỏi một tiếng thôi.
Nói xong, Ếch Xanh ngồi xuống máy trước mặt Béo chơi game. Béo thấy vậy lại tiếp tục câu chuyện với Bạch Tử Trọng. Bỗng nhiên, điện thoại rung lên, có tin nhắn đến.
Béo đọc tin nhắn rồi lập tức cảm thán:
– Ôi đệch!
Sau đó quay sang nói với Bạch Tử Trọng:
– Bánh Ú, anh Châu biết tình địch số 18 là ai rồi, không phải ban Xã hội mà là lớp ban Tự nhiên, lại còn cùng lớp với họ nữa. Mày biết Vương Ưng không, chính là tên mọt sách hồi lớp 10 lúc nào cũng lẽo đẽo theo chị dâu ấy?
Béo vẫn chưa hết kinh ngạc lại cảm thán thêm mấy tiếng.
– Đúng là biết người biết mặt không biết lòng, lại dám chửi anh Châu như vậy, sống không được lâu nữa đâu.