Tống Sa Sa là lớp trưởng phải phụ trách khá nhiều công việc, song nhờ có kinh nghiệm từ năm lớp 10 nên cô không còn bỡ ngỡ. Đồng thời với tài ăn nói khéo léo của mình, cô cũng thuyết phục được những bạn lười tham gia hoạt động tập thể đăng ký ít nhất một môn, đảm bảo rằng tất cả đều tham gia.
Lớp phó thể dục cũng là một chuyên gia thuyết phục, phối hợp rất ăn ý với Tống Sa Sa.
Lớp 11A1 là lớp nộp danh sách đăng ký nhanh nhất trường.
Tống Sa Sa tham gia ba môn, chạy tiếp sức nam nữ 4x100m, điền kinh chạy cự li dài 1.200m nữ và nhảy dây. Năm lớp 10 cô dành hết tâm trí vào việc tìm người, vì vậy đại hội thể dục thể thao năm ngoái chỉ đăng ký môn nhảy dây mang tính chất tượng trưng.
Khi gánh nặng trong lòng đã được buông xuống, cô nhìn về phía trước tập trung tận hưởng cuộc sống mới, thế nên cô rất quan tâm đại hội thể dục thể thao lần này. Sau khi đăng ký, ngày nào cô cũng tập chạy trên sân vận động sau mỗi giờ tan học.
Đường Nam Châu là bạn trai dĩ nhiên sẽ ủng hộ bạn gái, cậu đăng ký điền kinh chạy tiếp sức nam nữ 4x100m nam và cả nhảy dây. Đại ca Đường thấy đàn ông con trai cầm quay dây thừng trông quá ẻo lả nên kiên quyết không tham gia.
Tống Sa Sa tự tin với thể lực của minh. Hồi cấp hai điểm số môn Thể dục của cô luôn đạt giỏi, cứ mỗi đại hội thể dục thể thao cô lại giành về cho lớp một tấm huy chương vàng. Năm ngoái do trong lòng có gánh nặng nên không phát huy được hết thể lực nên chỉ giành được huy chương đồng. Vì vậy năm nay Tống Sa Sa quyết tâm phải giành được ít nhất một tấm huy chương vàng về cho lớp.
Đại hội thể dục thể theo diễn ra vào một ngày cuối thu đẹp trời, ấy cũng là ngày học sinh hừng hực khí thế nhất.
Vì không phải đi học lại có cơ hội công khai được lười biếng, ví như Cảnh Lê đã chuẩn bị sẵn một cuốn tiểu thuyết để đọc trong ngày này từ vài ngày trước để đọc trong khi cổ vũ các bạn cùng lớp, cứ nghĩ đến là đắc ý.
Ngoài ra hớn hở ngắm trộm người yêu ở lớp bên cạnh.
Bình thường nếu không có đại hội thể thao mà muốn gặp người thầm thương ở lớp khác thì, một là tình cờ gặp, hai là giả vờ ngẫu nhiên gặp. Được gặp người thầm thương một cách quang minh chính đại như thế này càng khiến các thiếu nam thiếu nữ đang độ bồng bột cảm thấy hứng khởi.
Tất nhiên cũng có những tấm lòng yêu vận động đích thực, thích những giọt mồ hôi nóng trên sân vận động, giành được tấm huy chương vàng.
Và còn có thể lẻn ra ngoài chơi!
…
Tóm lại, ngày đại hội thể dục thể thao này đáp ứng đầy đủ tâm lý của học tvnt sinh trong trường.
Môn nhảy dây của Tống Sa Sa diễn ra lúc 9 giờ 15 phút sáng, điền kinh cự li dài 1.200 mét lúc 10 giờ 20 phút, còn chạy tiếp sức hỗn hợp nam nữ 4*400m thì lúc 3 giờ 15 phút chiều. Trong khi đó, Đường Nam Châu ngoài thi chạy tiếp sức ra còn có môn thi phối hợp, thì còn chạy đường dài nam 1200m diễn ra sớm hơn Tống Sa Sa nửa tiếng.
Môn của hai người thời gian thi tách nhau, có thể xem thi đấu của nhau cũng có thể cùng tham gia.
Môn nhảy dây của cô có khởi đầu tốt, một phút nhảy được 198 cái, giành thứ nhất.
Thi đấu kết thúc, Đường Nam Châu liền đưa cho cô một chai nước giải khát.
– Mệt không?
– Không. Giống hư là động tác làm nóng người vậy.
…
Béo vốn dĩ không thích thể loại hoạt động này, vào các ngày đại hội thể thao đều lẻn ra khỏi trường nhưng lần này anh Châu của cậu chàng tham gia, vì vậy, là bạn chí cốt của anh Châu nên Béo ta cần phải đi cổ vũ cho anh Châu.
Thế là, Béo ta tận mắt thấy phần thi của Tống Sa Sa.
Nghe cuộc đối thoại của hai người, cậu chàng lặng lẽ nhìn sợi dây còn để trên mặt đất, vừa nãy nhìn phần thi của Tống Sa Sa có vẻ khá dễ dàng.
Béo nhảy thử mười cái suýt nữa bị dây cuốn vào.
May là có Bạch Tử Trọng nhanh tay nhanh mắt đỡ mới không bị ngã.
Béo ta đau khổ trong lòng.
Quả nhiên người với người không giống nhau, nhìn vào người khác! Cái gì gọi là làm nóng người? Béo ta nhảy có mười cái mà mệt chết đi được. Béo buồn bã nói:
– Thế giới của thần tiên, người phàm như em không hiểu nổi.
Bạch Tử Trọng liếc Béo một cái.
– Là do cậu thiếu vận động hiểu không? Những người thể chất yếu ớt nhảy có mười cái là thấy không được rồi.
– Tại tớ béo nên không có cách.
– Cậu nên giảm cân đi.
Béo lẳng lặng nhìn về phía hai người đang tình tứ cách đó không xa, tay đặt ngay tim, cảm thán:
– Là dân FA tớ cần tích lũy chất béo qua mùa tvnt đông, nếu không không thể sống sót mất.
Béo khều khều Bạch Tử Trọng.
– Nhìn kìa, đó là ai?
Không phải ai xa lạ, dưới bóng cây chính là Vương Ưng, cũng không biết cậu ta đứng đó bao lâu rồi. Hôm đó, sau khi Béo biết “Tôi rất không cam tâm” là Vương Ưng, rất muốn đi đánh cậu ta, nhưng anh Châu không cho, nói là Tống Sa Sa sẽ giận. Béo nghĩ ngợi, để giữ gìn cho anh Châu và mối tình đầu tiên, nhịn không đáng cậu ta ra trò, chỉ chửi cậu ta trên diễn đàn của trường.
Tất nhiên anh Béo rất ngay thẳng, dùng tài khoản chính để chửi chứ không dùng tài khoản phụ.
Thế nhưng Vương Ưng không trả lời lại cậu.
Béo chửi xong thấy trong lòng thoải mái hơn, không thèm chú ý đến Vương Ưng nữa, đời người dài như thế, đồ ăn vặt thì nhiều, anh Béo không có thời gian, não cũng không có sức chứa thêm người khác vô. Bây giờ lại gặp Vương Ưng, Béo lại nhớ đến những lời lẽ trước đây Vương Ưng chửi anh Châu trên diễn đàn trường, dùng tài khoản ảo và tài khoản khách chửi không nể nang gì cả.
– Mẹ nó, muốn đánh nó ghê.
Béo giơ ngón tay giữa chỉ về phía Vương Ưng.
Vương Ưng nhìn thấy, không có biểu hiện gì, rồi rời đi.
Điền kinh cự li dài 1.200 mét nam của Đường Nam Châu diễn ra lúc 9 giờ 50 phút sáng, có mặt trước mười phút, đang trên đường chạy khởi động làm nóng người.
Tống Sa Sa ở bên ngoài cổ vũ cho cậu.
Béo và Bạch Tử Trọng tiếp tục dõi theo.
Trước khi bắt đầu chạy, Tống Sa Sa đến gần Đường Nam tvnt Châu thì thầm câu gì đó. Béo đứng cách hơi xa nghe không rõ, nhưng có thể thấy được trong nháy mắt biểu hiện của anh Châu đã thay đổi, từ không để ý cho lắm thì bây giờ đã chuẩn bị nghiêm túc hơn.
Khi Tống Sa Sa quay về, Béo tò mò bèn hỏi cô:
– Cậu nói gì với anh Châu vậy? Có thể dạy cho tớ được không?
Tống Sa Sa nhìn Béo rồi phán:
– Không được, cách này không hợp với cậu đâu.
Béo ta vẫn tò mò đầy khó chịu.
– Hợp hay không chỉ có tớ mới biết được, không thử qua sao cậu biết cách này không hợp với tớ?
Tống Sa Sa thoáng ngần ngừ.
– Cậu dạy tớ đi, tớ mua kẹo cho cậu. – Béo tiếp tục tấn công.
Nhờ anh Châu mà Béo biết được bạn gái anh Châu rất thích ăn kẹo, giờ Béo cũng hiểu tại sao lúc trước trong cặp anh Châu lúc nào cũng có kẹo.
Lúc đó Béo còn tưởng bở anh Châu để cho mình.
Nhưng không phải.
Anh Châu đã động lòng với Tống Sa Sa từ lâu rồi.
Bây giờ nghĩ lại, Béo cảm thấy tràn đầy cay đắng, tại sao lúc đó mình như một thằng ngốc vậy?
Thấy Béo kiên trì như vậy, Tống Sa Sa bèn đáp:
– Kẹo thì không cần đâu. Nếu mà cậu muốn biết, đợi lát kết thúc cậu đi mà hỏi anh Châu nhà cậu. Cậu ấy chắc chịu nói cho cậu nghe đó.
– Ờ được. – Dừng lại một lúc lại nói – Tớ chuẩn bị chút đã.
Bây giờ đến lượt Tống Sa Sa hỏi lại:
– Chuẩn bị gì cơ?
Béo đắc ý.
– Thì cổ vũ cho anh Châu đó, chắc chắn không ai so được với tớ, tớ sẽ làm cho cả sân nghe được giọng cổ vũ của tớ.
Tống Sa Sa nghi ngờ nhìn Béo.
Cổ họng Lâm Ngạo Thiên có thể hét to được vậy ư?
Thực tế chứng minh, có thể.
Khi cuộc chạy đường dài 1.200 mét nam vừa mới bắt đầu được nửa phút, Tống Sa Sa nghe thấy giọng cổ vũ của Béo.
– Châu đại ca khí thế ngút trời, anh Châu vô địch, anh Châu vô địch.
Lặp đi lặp lại.
Ghi âm điện thoại kết nối với loa.
Cho dù loa phát thanh của trường có to cỡ nào cũng không thể nào át nổi cái giọng khàn đặc trưng của Béo. Trong vòng bán kính 20 mét toàn là giọng của Béo, cùng với thân hình khua chiêng gõ mõ của cậu ấy khu vực ngoài sân thi.
Khí thế của Béo hừng hực.
Lúc Đường Nam Châu chạy về đích, Béo chạy ra đón còn nhanh hơn cả Tống Sa Sa, lúc này thì không cần dùng ghi âm điện thoại nữa, tự mình thổi kèn hét lớn.
– Châu đại ca khí thế ngút trời, anh Châu văn võ song toàn, đánh bại tất cả.
Phía sau còn kịp thời sửa lại lời cổ vũ.
Béo thả kèn xuống, mắt sáng ngời hỏi.
– Anh Châu, em giỏi không?
– Giỏi cái rắm. Suýt nữa hù chết anh mày.
Nói thì nói vậy, nhìn Béo bó tay.
Béo từ lâu quen với việc bị anh Châu chửi là lời yêu thương, bước lên hỏi:
– Anh Châu, em hỏi anh một vấn đề, bạn gái anh nói, anh sẽ trả lời em.
Nghe Béo nói, không giúp không được.
Đường Nam Châu nhìn về phía Tống Sa Sa.
Cô không qua bên này mà ngồi trên bãi cỏ nhoẻn cười với cậu, gương mặt cô tựa như ánh sáng lung linh khúc xạ bên hồ vào một ngày mùa đông ấm áp, thấp thoáng và dịu dàng, gió thổi đi những cơn sóng đang gợn sóng như thể đang chạm vào trái tim cậu.
– Chuyện gì? Hỏi nhanh lên.
Béo hỏi. Đường Nam Châu chỉ cười:
– Muốn biết lắm à?
Béo gật đầu.
– Mày không hợp.
– Ớ, anh Châu, cái này là anh không đúng rồi, chị dâu nói cách này không thích hợp với em, còn hiểu được, vì cổ không hiểu con người em. Nhưng anh nói cũng chưa nói em nghe mà đã phủ định rồi? Lỡ phu hợp em thì sao?