Phần thi điền kinh cự li dài 1.200 mét của Đường Nam Châu kết thúc chưa bao lâu thì tới phần thi chạy của Tống Sa Sa. Cô rất được lòng các bạn trong lớp nên số lượng người cổ vũ rất đông, Đường Nam Châu không tham gia mà ngồi bệt xuống bãi cỏ vừa uống nước vừa nghỉ ngơi.
Béo hỏi:
– Anh Châu không qua đó à?
– Thắng chắc mà!
– Anh tự tin về chị dâu thế sao?
Béo nói xong rồi nhìn danh sách thi điền kinh cự li dài nữ 1.200 mét, ngoài Tống Sa Sa ra thì Béo không quen biết ai cả.
– Danh sách này có người nào lợi hại lắm hay sao?
Bạch Tử Trọng tiếp lời:
– Tao nghe nói Lưu Lệ lớp A8 lợi hại lắm.
Đường Nam Châu rất tự tin về bạn gái mình, uống hết nửa chai nước khoáng cậu mới chậm rãi cất lời:
– Nếu cô ấy thua, tao mời bọn mày ăn cơm.
Vừa nói Đường Nam Châu vừa chau mày.
Béo nhìn theo tầm mắt của Đường Nam Châu thì thấy Vương Ưng cũng vô thức chau mày theo:
– Sao tên cứ như âm hồn không tan vậy?
Béo vừa dứt lời thì thấy Vương Ưng ngoảnh mặt nhìn về phía Tống Sa Sa.
– Ôi mẹ ơi, quả nhiên dám bắt chuyện với chị dâu. Anh Châu mình qua đó tẩn cho hắn một trận đi.
– Không cần, bạn gái tao có thể xử lý được.
Bạch Tử Trọng bổ sung:
– Chị dâu rất lợi hại, anh Châu không chọn sai người đâu.
Đường Nam Châu đáp ừ, gương mặt thoáng nét cười nhưng cũng chỉ có vậy, không hề rời tầm mắt khỏi Tống Sa Sa đang ở phía bên kia. Cô cách Vương Ưng một khoảng như đối với người xa lạ, điều này khiến Đường Nam Châu rất hài lòng.
Trong khi đó Vương Ưng không biết phải nói gì với Tống Sa Sa, cô lộ chút khó chịu.
– Cái gì? Sao lại như thế được?
– Thật hay giả vậy?
– Lớp trưởng lát nữa thi chạy 1.200 mét, xong rồi thì sức đâu mà cậu thi chạy tiếp sức nữa?
– Phải đó, bây giờ biết đổi ai được đây?
Các bạn đứng gần cô xôn xao bàn luận.
Lúc này thì có người cất tiếng.
– Xin cho qua.
Mọi người quay ra thấy Béo xuất hiện mở đường cho Đường Nam Châu. Cậu đi một mạch về phía Tống Sa Sa.
– Sao thế, có chuyện gì?
Tống Sa Sa đáp nhỏ:
– Vì sân thi buổi chiều, toàn bộ phần thi chạy tiếp sức buổi chiều dồn lên buổi sáng thi, phần thi chạy tiếp sức hỗn hợp nam nữ 400 mét ngay sau phần thi chạy đường dài nữ 1.200 mét của tớ.
Vốn dĩ điền kinh cự li dài đã tiêu hao nhiều sức rồi. Mà thi chạy tiếp sức thì thiên về sự bứt phá, chạy đường dài xong, toàn bộ thể lực tiêu hao hết rồi, sức lực không đủ, trong cuộc cạnh tranh chạy nước rút 100 mét thì sẽ kéo khoảng cách rất xa.
La Hiểu Đường ý kiến.
– Chọn người thay thế đi, lớp bên cạnh bốn người thi đều rất giỏi, bốn giai đoạn chúng ta không thể bỏ bất kì giai đoạn nào.
Bạn thi thay rùng mình phát biểu:
– Tớ… Tớ không được đâu, tại tớ nghĩ không lên thi nên đăng kí đại làm người thi thay thôi.
Rất thẳng thắn.
…
La Hiểu Đường hỏi:
– Có ai tình nguyện đăng ký thi không? Hỏi các bạn khác thử, xem có ai tình nguyện tham gia phần chạy tiếp sức không? Chạy nhanh 100m 10 bạn đứng đầu của lớp mình là ai? Đến lúc đóng góp sức lực cho lớp rồi này. Cứu nguy cho lớp trưởng lớp mình đang nước sôi lửa bỏng đi!
Người này nhìn người kia, tất cả đều im lặng.
Tống Sa Sa nãy giờ không phát biểu tiếng nào. Từ nãy giờ Đường Nam Châu đều nhìn cô, hỏi:
– Cậu muốn thi tiếp à?
Trong lòng cô quả thực muốn thi tiếp, cô muốn thử sức mình, xem thử giới hạn của mình tới đâu nhưng vẫn hơi lưỡng lự. Nếu trước mắt không có phần thi chạy đường dài 1.200 mét thì thi chạy tiếp sức, cô tin chắc mình có thể phát huy hết sức lực, tuy nhiên bây giờ thêm thi chạy đường dài 1.200 mét tiêu tốn rất nhiều sức mà thi chạy tiếp sức là phần thi đồng đội, ảnh hưởng đến thành tích của lớp.
– Để tớ nghĩ chút.
La Hiểu Đường nhìn ra được cô muốn thi tiếp.
– Hay để lát nữa chờ cậu thi xong phần chạy 1.200 mét xem sức lực như thế nào rồi tính.
Đôi khi chúng ta cứ ngỡ mình có thể nhưng phải thật sự trải qua mới biết là được hay không, người tưởng bở và người thực tế mãi mãi không giống nhau.
Tống Sa Sa muốn nói gì đó lại thôi. Đường Nam Châu cất lời:
– Cậu muốn thi tiếp thì cứ thi thôi.
Tống Sa Sa sững sờ. Đường Nam Châu điềm tĩnh nói:
– Cậu tụt lại bao nhiêu xa, tớ bù
… Bá đạo
Lúc này thì không chỉ mình Béo fan trung thành của anh Châu, mà ngay cả các bạn nữ khác đều bị câu nói này hút hồn, con tim nhỏ bé thiếu điều nhảy ra ngoài.
– Sao hồi năm lớp 10 mình không thấy Đường Nam Châu có sức hút như vậy nhỉ?
– Thảo nào lớp trưởng với cậu ấy là đôi bạn cùng tiến.
– Nếu hai người mà yêu đương thì cũng không lạ gì.
– Chắc là đang yêu đương vụng trộm.
– Ôi, ngọt chết mất thôi.
…
Béo ta lại thở dài, anh Châu trước mặt đối thủ của mình còn ưu tú hơn cả, quá ưu tú! Lại thấy vẻ mặt khó ưa của Vương Ưng, Béo càng thấy rất thích thú, vẫn chưa im lặng được, bước lên trước nói:
– Nhìn gì mà nhìn, còn nhìn nữa tao đập cho! Hứ, anh Châu tao không cần phải ra tay, mỗi người bọn tao một tay là cho mày nhập viện luôn.
Giọng Béo không lớn lắm, chỉ có những người đứng gần Béo là nghe rõ.