Dịu Dàng Trong Anh Là Em

Chương 9-8



Có câu nói thế này, cùng cực thì đẩy nhau, khác cực thì hút nhau.

Con gái trong trường đều bị sự tự tin của Đường Nam Châu thu hút, họ cảm thấy Đường Nam Châu đẹp trai quá đỗi; trong khi đó, đám con trai ngoài Béo và Bạch Tử Trọng ra đều hừ mũi khinh thường, cho rằng Đường Nam Châu quá kiêu ngạo.

… Mặc dù câu nói này nghe có vẻ rất mạnh mẽ rất khí thế, nhưng đến thời khắc mấu chốt không bù được thì chẳng khác nào tự tát vào mặt mình.

Sắp xếp chạy tiếp sức của lớp 11A1 như sau, vốn dĩ là mở đầu là Tống Sa Sa, Đường Nam Châu chạy cuối. Sự sắp xếp này, một là mới bắt đầu sẽ kéo giãn được cự ly so với các lớp khác, cho bạn chạy thứ hai thứ ba có khí thế hơn, chạy được bình tĩnh hơn, hai là cho Đường Nam Châu chạy bức phá ở đoạn cuối, có thể chạy nước rút, có thể cứu vãn sai sót ở ba bước chạy đầu.

Tuy nhiên, vì bây giờ Tống Sa Sa phải điền kinh cự ly dài 1.200 mét nữ nên cô sẽ đổi thành người chạy thứ ba, chỉ cần hai bạn thứ nhất và thứ hai chạy tốt, cô chạy thứ ba dù yếu hơn một chút, Đường Nam Châu cũng dễ dàng chạy bù lại phần của cô. Vả lại, điều này cũng giúp cô có thêm thời gian nghỉ ngơi sau phần thi của mình.

Chiến lược thống nhất, thắng hay thua đều đặt trên vai Đường Nam Châu.

Không ít bạn nam chờ xem trò vui.

Có thể thấy đại ca của trường THPT S I bị mất mặt, họ cũng vui tới bốn đến năm ngày.

Nhưng mà, bọn họ phải thất vọng rồi.

Hai bạn chạy đầu của lớp 11A1 chạy tốc độ ổn định, so với tất cả các lớp khối 11 chỉ chậm hơn lớp bên cạnh một chút. Nhưng đến phiên Tống Sa Sa thì một chút này lại bị cách thêm một khoảng nữa.

Đến lượt chạy cuối của Đường Nam Châu, cậu chạy như một con báo dưới ánh mặt trời chói chang, đôi chân thẳng dài chạy như lướt gió, lại hệt như một vệt sáng. Trong tiếng hò reo cổ vũ của mọi người cậu đã chạy vượt mặt người đang chạy đầu, chưa đến mười mét đường chạy nữa là chạm vạch đích.

Người cậu như tỏa ánh hào quang khiến cho toàn bộ con gái hò hét dữ dội.

– Oà òa, đẹp trai quá.

– A a a cậu ấy là ai? Lớp nào vậy?

– Muốn gả cho cậu ấy quá.

– Đại ca của S I – Đường Nam Châu.



Đám con trai lúc nãy nhìn thấy cái mặt thối khi thua của Đường Nam Châu câm họng hết rồi.

… Ổn thôi, ai bảo người ta vừa giàu vừa đẹp trai.

Các bạn trong lớp đều tập trung khen ngợi bốn bạn đã tham gia cuộc chạy tiếp sức giành vinh quang cho lớp mình. Tất nhiên, trọng tâm vẫn là Đường Nam Châu. Lúc trước những ai từng có ý kiến về việc Đường Nam Châu được đặc cách vào lớp chọn 11A1 thì bây giờ hoàn toàn cứng họng.

Đường Nam Châu đã dùng thực lực của mình để thuyết phục các bạn trong lớp.

Chưa kể kỳ thi tháng trước đó không làm thụt lùi điểm trung bình của lớp cùng với biểu hiện trong hội thao trường hôm nay là đủ để cho họ tiếp nhận một người chen ngang nhảy vào lớp chọn như cậu.

Có lẽ lãnh đạo trường quả thật có mắt nhìn người, Đường Nam Châu quả là người có tài và cũng dễ hiểu khi cậu được đặc cách như vậy, việc này thì không còn phải nghi ngờ gì nữa.

Đại ca Đường Nam Châu hỏi bạn gái của mình.

– Lợi hại không?

Bộ dạng mong muốn được khen ngợi.

Béo không thèm nhìn, thật là quá lắm rồi, lúc nào cũng rắc thính được, Nhưng… Béo liếc nhìn về phía Vương Ưng đang đứng ngoài vòng đám đông, trong lòng vô cùng đắc ý. Nghĩ đến những gì Vương Ưng đã viết trên diễn đàn trường, Béo rất muốn trả lời lại cậu ta rằng.

“Anh Châu cách mày cả mười con phố! Không xứng? Trong từ điển của anh Châu không có hai từ này.”

Vương Ưng chán nán vô cùng.

Đường Nam Châu càng tỏa sáng, càng được mọi người khen ngợi, trong lòng cậu ta càng khó chịu nhưng lại không thể làm được gì. Với lại thành tích thi tháng bị tụt hạng bị thầy Cố phê bình làm cậu ta cảm thấy cả thế giới là một màu xám xịt.

Cậu ta muốn thoát khỏi nơi này.

Tuy nhiên, là một học sinh gương mẫu, từ nhỏ đến lớn chưa trốn học bao giờ, cho dù ngày hội thao trường cũng không quá khắt khe về kỉ luật như ngày thường, rời khỏi trường dễ như trở bàn tay, thì cậu ta vẫn đi tìm thấy Cố để xin phép về. Lão Cố cũng thấy vẻ mặt khó coi của học sinh mình nên cho phép cậu ta được nghỉ.

Vương Ưng cầm giấy xin phép rời khỏi trường.

Cậu ta đứng đợi xe ở trạm xe buýt.

Trường đang phát ca khúc cổ động, còn phòng phát thanh trường đang công bố các môn thi tiếp theo, hoàn toàn trái ngược với trạm xe buýt vắng lặng, như là ở một thế giới khác vậy. Vào giây phút đó, bất chợt Vương Ưng cảm thấy mình như bị cả thế giới bỏ rơi.

Đột nhiên có người gọi.

– Ê!

Cậu ta ngẩng đầu, vô thức chau mày, trước mặt là một tên gầy gò, khuôn mặt đầy vẻ khó chịu. Đằng sau thằng nhóc đó còn có hai tên khác tóc nhuộm màu mè, vừa nhìn là biết không phải kiểu người tốt lành gì.

– Mày tên Vương Ưng? – Phù hiệu của cậu bị tên đó khều khều ra vẻ thách thức.

Vương Ưng hất tay cậu ta ra, trong lòng lo sợ:

– Tôi không quen cậu.

– Không quen biết? Ông đây gọi là Ếch Xanh, mày dám chửi anh Châu của bọn tao, kiểu mày là thiếu đòn, không đánh mày tàn phế là anh còn nhân từ. Anh em, đánh nó.

Đại hội thể thao trường diễn ra hôm thứ Sáu, kết thúc thì vừa hay là ngày nghỉ.

Đồng hồ sinh học của Tống Sa Sa cứ đúng 6 giờ 10 phút là thức dậy. Lúc đi học, vào thời điểm này thì cô sẽ ở phòng học từ vựng tiếng Anh mười phút, sau đó vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng, nửa tiếng sau ra cửa đón xe buýt đến trường.

Nhưng hôm nay thứ bảy, không cần đến trường.

Tống Sa Sa biết cô của mình vào ngày nghỉ thường thức dậy muộn, cô ở trong phòng đọc tiếng Anh hết nửa tiếng rồi mới nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa. Phòng bếp vắng lặng như tờ, bàn ăn cũng không có gì ăn, cô bèn xuống dưới nhà đi mua bữa sáng.

Trong khu chung cư có một quán bán đồ ăn sáng, sữa đậu nành, giò cháo quẩy hay cơm cuộn của quán này rất nổi tiếng, rất nhiều người ở cách đây xa cũng tới mua, gia đình cô chú rất thích quán này.

Sữa đậu nành thơm ngon, giò cháo quẩy mềm mềm giòn giòn, cơm cuộn hạt cơm dẻo thơm, ba món mĩ vị nổi tiềng gần xa, mỗi lần mua đều phải xếp hàng chờ hết hai mươi phút.

Cảnh Lê chỉ ăn qua một lần đã cực kỳ thích ba món này, bình thường nếu không có nhiều người xếp hàng, Tống Sa Sa đều sẽ mua một phần mang đến trường cho cô bạn. Song do đêm qua có trận mưa lớn, khoảng 7 giờ sáng mà mặt đường còn ẩm ướt, ổ gà không ít, người xếp hàng chỉ khoảng mười người.

Tống Sa Sa thấy vậy bèn nhắn tin hỏi Cảnh Lê có muốn ăn sáng không.

Cứ đến cuối tuần là Cảnh Lê thường dậy muộn, không ngủ đến khi tự dậy thì nhất định không dậy, thời điểm này chắc cô ấy đã dậy rồi. Không lâu sau là tin nhắn trả lời của Cảnh Lê.

Có có có! Mẹ tớ thấy tớ chướng mắt, chê tớ ngủ như lợn nên nửa tiếng trước đã lôi tớ dậy rồi, đuổi ra ngoài vận động. Cậu đợi tớ chút, tớ đang trên đường đến, chạy đến nơi không đến mười phút đâu.

Tống Sa Sa tính thời gian, hẹn với Cảnh Lê ở cổng chung cư.

Đúng lúc cô mua xong bữa sáng mang lên nhà, lúc xuống thì có lẽ Cảnh Lê cũng vừa đến.

Về đến nhà phát hiện mọi người vẫn chưa dậy, Tống Sa Sa sợ đồ ăn nguội bèn bỏ cơm cuộn vào nồi cơm điện hâm, sữa đậu nành nguội thì dễ, trời mùa hè uống nguội cũng không sao. Thế là để sữa đậu nành và giò cháo quẩy ở trên bàn, còn để lại giấy ghi nhớ cơm cuộn để trong nồi cơm điện.

Lưu giấy lại xong mới cầm hai phần đồ ăn sáng xuống nhà.

Cô canh thời gian không chuẩn, đợi ở cổng khu chung cư đã năm phút vẫn chưa thấy bóng dáng Cảnh Lê đâu hết.

Vừa định gọi điện hỏi Cảnh Lê bao lâu nữa thì tới, bóng dáng cô nàng đã lù lù xuất hiện. Tống Sa Sa hoảng hốt, đằng sau Cảnh Lê còn có một người nữa, là lớp phó lớp cô Vương Ưng.

Song điều khiến Tống Sa Sa ngạc nhiên nhất vẫn là gương mặt sưng tấy của Vương Ưng, cuối tuần mà vẫn mặc đồng phục, còn bị dính bẩn, cả người hốc hác.

Sau hôm đó cô bắt đầu giữ khoảng cách nhất định với Vương Ưng, trừ khi có việc cần thì không qua lại gì cả.

Bây giờ thấy bộ dạng này cậu ta cô không thể không hỏi:

– Có chuyện gì vậy? – Người cô hỏi là Cảnh Lê.

Cảnh Lê đáp:

– Tớ cũng không biết… Đi được nửa đường thì thấy cậu ấy, tớ hỏi thế nào cũng không trả lời, nói là muốn gặp cậu.

– Ê lớp phó, giờ gặp người rồi cậu cũng nên nói rồi đó. Vết thương trên người cậu là sao?

Vương Ưng nhìn Tống Sa Sa:

– Là Đường Nam Châu gọi người đánh tớ.

Cảnh Lê bỗng chốc im bặt, đưa mắt sang nhìn cô bạn thân.

Tống Sa Sa chỉ hơi chau mày.

Vương Ưng nói từng câu một:

– Tớ không lừa cậu đâu. Người đánh tớ là người từng học chung lớp với Đường Nam Châu, cậu ta nói là Đường Nam Châu cho đánh, không nói không rằng đánh tớ, cậu xác định cậu với cậu ta đi đến cuối không?

Tống Sa Sa không trả lời cậu ta.

Cô đăm chiêu như đang nghĩ ngợi gì đó.

Đúng một phút sau, Tống Sa Sa im lặng nãy giờ gọi một chiếc taxi, nói.

– Vương Ưng, cậu lên xe đi. Tớ đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra vết thương. Cảnh Lê, cậu cùng đi với tớ luôn.

Đợi lên xe, Tống Sa Sa nói với tài xế địa chỉ bệnh viện gần nhất. Sau đó. cô gửi cho cô của mình tin nhắn là đi chơi với bạn sẽ không về nhà ăn trưa.

Sau cùng, cô ngẩng đầu hỏi Vương Ưng:

– Tối qua cậu không về nhà à?

Vương Ưng gật đầu.

Cô hỏi tiếp:

– Người nhà cậu có biết không?

– Tớ nói tớ qua nhà bạn.

– Được, đợi lát nữa kiểm tra xong tớ và Cảnh Lê đưa cậu về nhà, tớ sẽ giải thích với bố mẹ cậu. Suy cho cùng là bạn của bạn trai tớ đánh cậu, tớ phải giải thích. Thứ nhất, nếu là bạn trai tớ chưa chắc biết chuyện, nếu biết, tớ xin lỗi cậu, động tay đánh người là sai. Còn nếu không biết chuyện, cậu phải đi xin lỗi bạn trai tớ, không phải nói chuyện bị đánh, mà là chuyện cậu mắng cậu ấy trên diễn đàn trường. Cậu ấy là người như thế nào, tớ hiểu rất rõ, cậu không có tư cách gì mắng chửi hay vu khống cậu ấy ở nơi công cộng. Cuối cùng, tớ không muốn làm lớn chuyện này nên hi vọng không đến tai thầy giáo hoặc phụ huynh. Đánh người là không đúng nhưng cậu mắng người là cậu sai, tớ nghĩ cậu cũng không muốn thầy Cố và người nhà biết chuyện cậu mắng chửi bạn cùng lớp, nhỉ?

Cô lại nhấn mạnh lần nữa.

Cô lớp trường ngày thường nói chuyện ấm áp dịu dàng thì nay vô cùng quyết đoán, ý bảo vệ Đường Nam Châu rõ mồn một.

Hết chương 9.8

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.