Dịu Dàng Yêu Em

Chương 148-150



148.

CẬU TA QUÁ NGUY HIỂM VỚI CẬU

Thang Tiểu Y nhìn Ngải Ái chằm chằm:

“Từ lúc chúng ta chuyển tới sống ở thành phố này, người đầu tiên cậu quen chính là Bắc Hàn. Anh ấy luôn quan tâm và giúp đỡ tụi mình vô điều kiện, đặc biệt là cậu đấy. Còn điều này nữa, với năng lực của anh ấy việc quái gì phải tới làm giáo sư ở trường đại học, là để ngày nào cũng được gặp cậu!”

Ngải Ái khó khăn lắm mới ổn định được mớ cảm xúc ngổn ngang trong lòng:

“Do tớ…”

“Tiểu Ái”. Thang Tiểu Y nắm chặt tay cô. “Mộc Duệ Thần, cậu ta không hợp với cậu”.

Ngải Ái ngẩng đầu lên:

“Cậu đang nói gì?”

“Cậu bị Mộc Duệ Thần đưa tới Mỹ chẳng phải để báo đáp công ơn nuôi dưỡng gì hết đúng không? Cậu ta đối với cậu thế nào tớ biết rất rõ”. Thang Tiểu Y lắc đầu. “Cậu biết không, năm năm trước cậu ta chỉ mới mười ba tuổi mà đã bá đạo đến thế với cậu, chỉ muốn độc chiếm cậu. Người như cậu ta chỉ có thể tàn phá cậu thôi. Cậu nghe tớ nói đây. Cậu ta quá nguy hiểm… với cậu, cậu ta không hợp với cậu đâu”.

Ngải Ái định phản bác lại nhưng vừa mở miệng ra lại chẳng thể nói được câu nào.

“Chuyện năm năm trước cậu sống chung với Mộc Duệ Thần tớ đã nói với Bắc Hàn”. Thang Tiểu Y vỗ vai Ngải Ái. “Do anh ấy chủ động hỏi tớ. Tớ còn câu này muốn khuyên cậu. Tiểu Ái, quyền chọn lựa thuộc về cậu nhưng cho dù thế nào đi nữa cũng đừng để bản thân phải bị tổn thương nhé”.

Nói xong, Thang Tiểu Y bước chân lên cầu thang để vào lớp.

Ngải Ái đứng giữa sân trường, không lê nổi bước chân. Những lời Thang Tiểu Y nói chính là điều mà trước đây cô đã không hiểu ra.

Đúng là cần phải có một người tới đánh thức bạn khỏi u mê.

Cô và Mộc Duệ Thần không thể nào là một cặp được. Phải chăng việc cô từ chối Bắc Hàn là do cô vẫn còn vướng mắc với Mộc Duệ Thần.

Đã biết trước nếu yêu Mộc Duệ Thần sẽ không có tương lại, anh không thể cưới cô vì anh còn có Mộc Lị Vi, có địa vị, có danh phận,…Thế giới của cả hai quá khác nhau, rất khó để được ở bên nhau. Và còn điều này nữa, ngoài năm chữ “người con gái của tôi” ra, Mộc Duệ Thần chưa từng hứa hẹn với cô bất kỳ điều gì.

Kết thúc rồi…

Cô nghĩ rồi bước vào trong lớp, ngồi xuống cạnh Thang Thang, lẳng lặng nói:

“Thang Thang, có phải Bắc Hàn muốn cậu nói với tớ như thế không?”

Thang Tiểu Y liếc cô:

“Bắc Hàn chỉ nói với tớ rằng anh ấy muốn bảo vệ cậu”.

Ngải Ái gật đầu:

“Ừm. Vậy cậu hãy nói với anh ấy là tớ sẽ suy nghĩ”.

Nhìn Thang Tiểu Y mỉm cười, lòng Ngải Ái chua chát.

*************

“Chú Giản, cô ấy đến nơi bình an chứ?”

Mộc Duệ Thần ngồi trong phòng khách nhìn bầu trời không một gợn mây. Mộc Giản bưng tách cà phê đặt trước mặt anh:

“Người của ta báo cáo Ngải tiểu thư đã về nước an toàn”.

Anh uống một ngụm cà phê đen thơm phức, ngồi nhìn màu đen bên trong tách cà phê một lúc rồi đặt xuống:

“Hôm nay là thứ mấy?”

Mộc Giản nhìn ngày gật đầu nói:

“Cậu chủ, Ngải tiểu thư về nước được ba ngày”.

Cau mày nằm ngả lưng xuống ghế nệm thư giãn, Mộc Duệ Thần nhìn không chớp mắt vào kim giây của đồng hồ nói khẽ:

“Nếu mai đón cô ấy về thì có phạm quy không nhỉ?”

“Cậu chủ đừng nên quá nhớ nhung Ngải tiểu thư”. Mộc Giản nói. “Điều cốt yếu bây giờ là… cậu chủ chưa ngủ với bất kỳ cô gái nào chủ tịch đưa tới”.

Cảm giác thư giãn biến mất, Mộc Duệ Thần thấy chán nản quay mặt đi:

“Tối nay đưa họ về. Tôi sẽ giải thích với ông nội sau…”

“Cậu chủ!”

Một giọng nữ vang vang cắt lời Mộc Duên Thần. Mộc Lị Vi bước tới, cầm trên tay một xấp ảnh dày. Cô ta dàn những bức ảnh trên bàn, mỉm cười một cách cung kính:

“Cậu chủ, đây là những bức ảnh mà chủ tịch fax sang sáng nay. Mời cậu chủ xem qua”.

Nhìn người trong ảnh, mặt anh giận dữ, nửa như ghét bỏ, nửa như thương hại:

“Đốt đi!”

“Ông chủ bảo cậu chủ tốt nhất nên chấp hành mệnh lệnh, đừng ngoan cố”. Mộc Lị Vi xếp lại những tấm ảnh, cười ranh ma. “Còn nữa, chuyện ngủ với các cô bé kia, cậu chủ nên làm quen dần đi là vừa”.

Làm quen dần đi là vừa.

Câu này khiến Mộc Duệ Thần nổi cáu.

Mộc gia từ lâu đời đã có cái tục lệ nực cười, anh phải ngủ với từng cô bé kia chỉ để sinh ra một đứa con có huyết thống nguyên bản.

Tục lệ nực cười đó được truyền từ đời này sang đời khác hàng trăm năm!

“Đưa họ về hết đi!”. Giọng của anh vẫn cứng rắn như trước khó có thể chống lại.

Mộc Lị Vi nhìn anh quay mặt đi nói:

“Ông chủ có nói, phu nhân rất nhớ cậu chủ. Nếu cậu chủ nghe lời ông chủ thì… cậu chủ sẽ được gặp phu nhân một lần… Và nếu cậu chủ cãi lời ông chủ… thì cậu sẽ nhận được những bức ảnh phu nhân được đối xử rất đặc biệt…”

Soạt!

Mộc Duệ Thần đứng phắt dậy, luồng không khí lạnh vây quanh anh và toàn bộ căn phòng. Anh khá bình tĩnh bước đi lên cầu thang.

Mộc Giản lo lắng thở dài. Còn Mộc Lị Vi thì nheo mắt mỉm cười.

*************

Mộc Duệ Thần đi nhanh lên cầu thang, đẩy cửa phòng, mũi chân va phải thứ gì đó mềm mại.

Anh cúi đầu nhìn xuống. Hóa ra là cô bé lần trước bị anh đuổi ra ngoài.

Cô bé đó quỳ xuống đất, hôn lên chân anh, cả người nhìn có vẻ khá tiều tụy:

“Cậu chủ…”

“Ai cho cô được vào đây?”. Anh lạnh lẽo nói.

“Tôi…”. Cô bé dũng cảm đứng dậy, ngẩng mặt lên. “Tôi tới đây…là để chủ động phục vụ cậu chủ”.

Mộc Duệ Thần nhìn cô bé, im lặng cũng không có ý định đuổi cô bé ra ngoài. Anh rút tay ra khỏi túi quần, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

149.

EM SẼ SUY NGHĨ

Hôm nay là ngày Thang Tiểu Y phải truyền hóa chất. Tan học, Bắc Hàn tới đón cả hai tới bệnh viện. Do điều trị bằng hóa chất cần thời gian là cả ngày và những người không liên quan thì không được vào nên sau khi đưa Thang Tiểu Y vào phòng phẫu thuật, cô và Bắc Hàn ngồi đợi trên dãy ghế ngoài hành lang.

“Để điều trị bệnh cho Tiểu Y cần một tháng”. Bắc Hàn cười khẽ với cô. “Anh chắc chắn”.

Ngải Ái nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp:

“Không phải là anh đang an ủi em chứ?”

“Chất hóa học kia là chất khá hiếm với các nguyên tố hóa học gây tổn hại tới thể chất của con người. Để có thể đào thải chúng ra khỏi cơ thể cần phải có thời gian. Anh tin rằng khi Tiểu Y được chữa trị sẽ không phải chịu đựng những cơn đau đớn mà người bình thường không thể chịu được nữa. Một tháng là còn dài, ừm… có thể chỉ cần hai tuần là đủ”.

Bắc Hàn từ tốn giải thích. Lo lắng trong mắt Ngải Ái dần tan biến, nói với anh:

“Em thật sự không biết phải cảm ơn anh như thế nào”.

“Em không cần phải cảm ơn anh. Những việc anh làm đều không có bất kỳ yêu cầu gì đối với em”. Bắc Hàn nắm tay cô đặt trong lòng bàn tay của anh.

“Sao tay em lạnh thế? Để anh sưởi ấm cho”.

Ngải Ái nhìn anh:

“Giáo sư Bắc, anh đang ngang nhiên lợi dụng sinh viên của mình đấy à”.

“Em cứ coi như đây là hành động ngoài ý muốn”. Bắc Hàn nắm tay cô cười. “Em ở Mỹ không quen hay sao mà trông em rất gầy”.

“Ngón tay của em gầy ạ?”. Mặt Ngải Ái đen thui. “Bắc Hàn có thể phán đoán thể trạng của người khác qua cân nặng thì thật đặc biệt nha”.

Bắc Hàn bật cười:

“Tiểu Ái”

“Sao ạ?”. Giọng nói của anh đột nhiên trang trọng khiến cô thấy khó hiểu. “Sao mặt anh tự nhiên lại trang nghiêm thế?”

“Sẽ lại đi…” Anh buông tay cô ra. “Mỹ”

Ngải Ái sợ run người, lắc đầu lia lịa:

“Không, em không quay lại đó”. Chưa thể dám chắc việc Mộc Duệ Thần có bắt cô về Mỹ hay không nên nói lại. “Em không muốn”.

“À?”. Bắc Hàn nheo mắt phì cười, đôi mắt màu xanh lam lóe sáng. “Ồ… Tiểu Ái, em từng nhiều lần hỏi quê quán anh ở đâu đúng không nhỉ?”

“Ừm”. Cô nhìn vào đôi mắt đẹp của anh tò mò. Mẹ anh vốn là người Trung Quốc còn gì. “Giờ anh định nói với em à?”

“Không phải, mà anh còn định dẫn em đi”. Anh hơi cau mày nói. “Cha anh muốn gặp em”.

Ngải Ái ngu ngơ hỏi:

“Muốn gặp em? Để làm gì ạ?”

“Không có gì quan trọng lắm đâu. Anh chỉ định đưa em đi du lịch giải tỏa stress rồi đưa em đi gặp cha anh luôn. Cũng là để giúp em quên đi những chuyện buồn phiền trong lòng và rồi để anh có thể bước vào trong trái tim em”.

Cô chợt nhớ tới thế lực của Mộc gia, quyết định không thể để Bắc Hàn bị liên lụy.

“Chuyện của em, em sẽ tự giải quyết, không cần anh phải lo lắng cho em. Còn việc theo anh đi gặp bác trai… Em sẽ suy nghĩ”.

Bắc Hàn quay mặt đi nhìn xa xăm, mấp máy môi:

“Đừng cố chịu đựng một mình, anh sẽ bảo vệ em”.

Ngải Ái ôm đầu không nói gì nữa. Nếu đúng như đã định thì mai là ngày Mộc Duệ Thần sẽ sai người tới đón cô.

“Năm ngày phải tự quay về”.

Giọng nói ấy lại văng vẳng bên tai cô. Hai bàn tay vừa được ủ ấm lúc nãy lại lạnh cóng như cũ.

150.

MỘC LỊ VI

“Sao rồi?”

Vừa bước vào phòng, Mộc Lị Vi nhìn cô bé Kiều An Kỳ vừa từ phòng Mộc Duệ Thần trở lại hỏi:

“Làm được rồi chứ. Mệnh lệnh của ông chủ lần này khá cứng rắn đấy”.

Kiều An Kỳ co rúm lắc đầu:

“Cậu chủ… anh ấy…”

“Sao nào? Hay là cậu chủ đã phát hiện ra việc chị đặt camera theo dõi?” Mộc Lị Vi cuống quít hỏi. “Đừng nói với chị là em đã khai chị ra?”

Trung tâm nghiên cứu có việc quan trọng cần giải quyết nên cô ta không thể ngồi trước máy tính theo dõi. Ả vội mở máy tính để xem băng ghi hình.

Trong màn hình, Kiều An Kỳ đang quỳ rạp xuống đất hôn chân Mộc Duệ Thần đầy tôn kính rồi ngẩng đầu lên tha thiết muốn phục vụ anh…

Sau đó nhìn thấy Mộc Duệ Thần đóng cửa, nắm tay Kiều An Kỳ:

“Đi tắm đi!”

Rồi Mộc Lị Vi nhìn thấy Kiều An Kỳ đi vào phòng tắm, trong phòng tắm bắt đầu có tiếng nước chảy…

Mộc Lị Vi mỉm cười:

“Sao thế? Em còn ngượng à? Cậu chủ đã đồng ý rồi mà?”

“Không phải đâu…”

“Tốt. Để chị xem. Em cứ ngồi đó im lặng cho chị”. Mộc Lị Vi sốt ruột cắt ngang. Đưa người con gái khác lên giường người mà cô ta yêu nhất, có trời mới biết ả đau khổ như thế nào. Nhưng chỉ cần được cậu chủ chú ý, cô ta có thể làm bất kỳ điều gì.

Mộc Lị Vi nhìn thấy Mộc Duệ Thần lấy ra từ trong ngăn kéo một bức ảnh, dựa vào đầu giường, im lặng nhìn vào nó rất chăm chú.

Năm phút sau, Kiều An Kỳ bước ra từ phòng tắm.

Lúc Kiều An Kỳ đứng bên giường, Mộc Duệ Thần ngước mắt nhìn cô bé nói:

“Tôi mệt!”

Dứt lời, Kiều An Kỳ lật đật cởi giày cho anh rồi đắp chăn, nhìn cho đến khi anh nhắm mắt mới dám ngoái đầu nhìn về phía camara siêu nhỏ gắn ở cửa sổ.

Cô bé cứ đứng chôn chân ở cạnh giường còn Mộc Duệ Thần thì say sưa ngủ.

Mộc Lị Vi nhăn mặt:

“Em có biết chị đã mạo hiểm như thế nào để đi gắn camera trong phòng chỉ để xem em đứng nhìn cậu chủ?”

Cô ta vốn định quay cảnh mình lên giường với cậu chủ để đuổi con nhỏ Ngải Ái kia đi nhưng nếu đã xuất hiện một Kiều An Kỳ có thể đảm trách được thì việc gì cô ta phải ra tay nữa?

Nhưng mà…

Hai mươi phút sau, vẫn là những hình ảnh tẻ nhạt đó.

Mộc Lị Vi tức giận đứng phắt dậy:

“Chị muốn em ngủ với cậu chủ chứ không phải muốn em làm như thế này?”

“Không phải ạ… Không phải”. Ánh mắt Kiều An Kỳ lộ vẻ hốt hoảng. “Em có… làm chuyện khác…”

Trong màn hình, Kiều An Kỳ cúi người hôn lên hai má Mộc Duệ Thần, mặt đỏ ửng lên như con thỏ đang xấu hổ.

Mộc Duệ Thần bất ngờ mở mắt ra, sắc bén nhìn cô bé:

“Cô đang làm gì?”

Kiều An Kỳ nói:

“Xin lỗi vì đã đánh thức anh, cậu chủ”

Mộc Duệ Thần nhìn cô bé một lúc lâu lại không thấy tức giận nữa. Anh lẳng lặng nói:

“Ừm!”

Kiều An Kỳ cầm tấm ảnh anh đặt trên đầu giường, cuống cuồng hỏi:

“Cậu chủ…tấm hình này là… là…”

“Bà ấy…” Mộc Duệ Thần ngồi xuống, nhìn lướt qua Kiều An Kỳ, ánh mắt sâu sắc. “Là mẹ tôi”.

Kiều An Kỳ mím môi gật đầu.

Mộc Duệ Thần chỉ lên giường. “Nằm xuống đi”.

Cô bé nghe lời nằm lên giường. Còn Mộc Duệ Thần lại rời khỏi giường.

Anh đi thẳng tới chỗ lắp camera, gương mặt đẹp trai ghé sát vào màn hình khiến người khác phải khó thở.

“Mộc Lị Vi”. Trong màn hình là gương mặt lạnh băng của anh cứ như anh đang đứng trước mặt cô ta.

Mộc Lị Vi hoảng hốt ôm cánh tay theo phản xạ, nhìn màn hình rối rít:

“Cậu chủ…”

“Cô quá lắm rồi đấy. Đừng bao giờ lặp lại chuyện này một lần nào nữa”.

Bộp.

Giọng anh lạnh lẽo cảnh cáo biến mất, thay vào đó là một màn hình đen thui.

“Chuyện gì xảy ra tiếp theo?”

Mộc Lị Vi nhìn về phía Kiều An Kỳ:

“Cậu chủ có chạm vào em không?”

“Không…”. Kiều An Kỳ cúi mặt lắc đầu. “Cậu chủ rất tốt. Em nằm trên giường của cậu chủ ngủ một giấc, lúc nãy mới dậy… Xin lỗi chị Lị Vi. Do em ngủ quên nên về trễ…”

“Con khốn!”

Bốp.

Mộc Li Vị tát vào mặt Kiều An Kỳ một cái, tức giận mắng:

“Mày cho mày là ai chứ? Dù gì mày cũng chỉ là thứ bán thành phẩm mà thôi. Ai cho mày được thân mật với cậu chủ, ai cho mày được nằm trên giường cậu chủ ngủ…”

Kiều An Kỳ mở to mắt:

“Chị Lị Vi, là do chị muốn em…”

“Đồ vô dụng!” Mộc Lị Vi xô Kiều An Kỳ một cái, tắt máy tính, đi qua đi lại trong phòng.

Mấy phút sau, Mộc Lị Vi quay đầu nhìn Kiều An Kỳ, gương mặt tức giận biến mất thay vào đó là một gương mặt tươi cười.

“Chị xin lỗi nhé Angle. Do lúc nãy chị quá xúc động. Em đừng quỳ dưới đất nữa. Nào, đứng lên đi. Em có sao không?”

Nó là người mà cậu chủ đã chọn thì vẫn còn lợi dụng được.

Kiều An Kỳ run rẩy đứng dậy. Mộc Lị Vi đỡ Kiều An Kỳ ngồi xuống:

“À, cậu chủ đâu rồi. Sau khi em tỉnh dậy… có nhìn thấy cậu chủ không?”

Kiều An Kỳ lắc đầu. Mộc Lị Vi cố nén giận nói:

“Được rồi. Em cứ ngồi đây đợi chị, đừng chạy đi đâu. Giờ chị có việc phải ra ngoài. Đừng sợ. Tối nay chị về chúng ta sẽ cùng ăn tối nhé”.

“Dạ!”. Kiều An Kỳ nhìn vẻ mặt dịu dàng của Mộc Lị Vi không còn thấy sợ hãi nữa. Mộc Lị Vi đóng cửa rồi ra khỏi biệt thự, vừa ra tới sảnh thì gặp Mộc Giản.

Cô giơ tay lên chào:

“Cha!”

“Lị Vi, con đã làm gì?”. Mộc Giản trừng mắt. “Cậu chủ đã trở về tập đoàn rồi”

“Sao ạ?”. Mộc Lị Vi ngẩn người. “Chẳng lẽ cậu chủ thà thay phu nhận nhận sự trừng phạt của ông chủ chứ không đồng ý ở đây ngủ với các cô bé kia?”

Mộc Giản thở ra cố nén cơn giận:

“Chắc chắn là con đã báo cáo với ông chủ chuyện cậu chủ nên ông chủ mới lợi dụng phu nhân để ép buộc cậu chủ. Xin con đừng giống mẹ con nữa, bất chấp mọi thủ đoạn để được thứ mình muốn. Con có biết hình phạt của ông chủ rất đáng sợ không? Cậu chủ sẽ…”

Mộc Lị Vi không chú ý tới những lời Mộc Giản nói, nhíu mày rồi quay người đi. Đôi mắt xanh biếc đầy tức giận, cô ta nắm chặt hai tay, cả người hơi run rẩy.

Không muốn ngủ với đám con gái kia là vì lý do gì? Thậm chí còn đi gặp ông chủ để nhận sự trừng phạt… Lý do…

Chỉ có một, là do con nhỏ đó. Người mà cậu chủ đã chờ đợi năm năm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.