"Anh Tây, em nghe nói có người tìm anh, chiêu mộ anh đi đánh bi-a phải không?"
Lúc đi vệ sinh, Vương Tiếu đứng ở bồn tiểu lắc lắc cổ hỏi Lâm Thiên Tây.
4
Lâm Thiên Tây trở lại lớp cũng không hề đề cập chuyện này với bất kỳ ai, phỏng chừng đám bọn nó và Khương Hạo lại hóng chuyện đâu đó. Cậu bước đến chỗ bồn rửa rồi mở vòi nước rửa tay, đoạn xẵng giọng trả lời: "Không."
Không muốn nhắc lại chuyện này nữa, nghĩ đến chỉ thấy khó chịu.
"Bọn em phân tích rồi, chắc chắn là đến chiêu mộ anh về." Vương Tiếu đi theo cậu, chen chúc ở chỗ vòi nước để rửa tay: "Anh chơi hay thế cơ mà, nếu đi đánh thật thì quá tốt. Trước đây em không nghĩ ra sau này anh sẽ làm gì, hoặc là sẽ giống cái đám Tam Pháo ấy, bây giờ thì thấy đánh bi-a cũng không tệ nhỉ."
Lâm Thiên Tây thẳng tay vẩy nước lên mặt nó: "Cậu nói ai giống bọn Tam Pháo hả!"
Vương Tiếu giật mình, "Ài, không phải, ý em là suy nghĩ trước đây của em ấy mà, bây giờ anh Tây ngầu cực luôn." Nó cười hì hì lau nước rồi trốn ra cửa, bỗng tiếng nói im bặt, nó lại vội vàng chạy ra ngoài, miệng hô: "Bọn em không có trốn hút thuốc, đi toilet bình thường thôi!"
Lâm Thiên Tây vừa vẩy nước vừa đi ra, bấy giờ mới biết tại sao nó lại hành xử như vậy. Lão Chu đang đứng bên ngoài, một tay ông cầm cái ly cậu tặng, tay kia cầm giáo án, nom y hệt như một kẻ ngáng đường.
"Kiểm tra ạ? Bọn em không trốn đi hút thuốc thật mà." Lâm Thiên Tây móc túi quần cho ông xem để chứng minh mình vô tội.
Nhưng mà trong người Tôn Thành có thuốc lá đó, nên đi kiểm tra học sinh ưu tú đi.
7
Lão Chu không có phản ứng gì. Ông kẹp cái ly vào cánh tay rồi chắp hai tay sau lưng, sau đó mới nói: "Lớp 12 sắp kết thúc, cũng gần đến thi học kỳ rồi. Bi-a thì bi-a, phải tự biết cân nhắc, đừng có người tìm tới cửa thì nghĩ là mình thắng giải mấy lần nên không cần học nữa. Thành tích của em bây giờ đã cải thiện không ít, vậy thì cũng phải cố đừng để tuột xuống."
"Thầy đứng ngoài mà nghe rõ thật, giống 007(*) ghê, ai mà không biết ạ." Lâm Thiên Tây nghĩ thầm tuột cái gì mà tuột chứ, cậu còn đang hy vọng tiến thêm một bước đây. Cậu toan đi thì bỗng sực tỉnh, ngó ra ngoài hành lang: "Lão Chu! Hôm nay mặt trời mọc ở phía Tây à! Thầy mà cũng tâm sự với em cơ!"
(*) 007: Có lẽ là lấy từ tiểu thuyết "James Bond" - xoay quanh nhân vật cùng tên (nhân vật còn được biết đến với mã tên 007) Tiểu thuyết được chuyển thể thành nhiều hình thức, series phim James Bond cũng là series phim liên tục dài nhất mọi thời đại, mọi người có thể search từ khóa "Điệp viên 007" để rõ hơn nhó.
1
Chu Học Minh đẩy nhẹ kính mắt trên mũi, đôi mắt sau tròng kính dường như loé lên đôi lần, ông xoay người đi về phía văn phòng: "Nói mà em phải nghe lọt mới được."
Lâm Thiên Tây nhìn ông cất bước đi rồi khẽ "chậc" một tiếng, hiếm lạ quá, ấy vậy mà lão Chu lại đốc thúc cậu học tập, ban đầu cậu còn không phản ứng kịp.
Chuông tan học đã vang lên, Tôn Thành đang đứng ở cửa sau, vai phải hắn khoác cặp sách, một tay cầm điện thoại di động trả lời WeChat của Quý Thải.
Hồi âm xong hắn ngẩng đầu lên, Lâm Thiên Tây đã trở lại. Hắn cất điện thoại vào, thấp giọng hỏi: "Hôm nay tôi đi trước nhé?"
Lâm Thiên Tây bị hỏi mà hơi sửng sốt: "Cái gì?"
"Trước khi thi cuối kỳ, cậu muốn kiên định một chút mà." Tôn Thành nói: "Đây chẳng phải là quyết định của chính cậu ư?"
"Đệt... Vậy cậu đi đi." Lâm Thiên Tây nhớ ra, sau đó đi vào lớp lấy cặp sách. Trong lúc cậu nói vài câu với lão Chu thì bọn Vương Tiếu đã chạy đi hết. Cậu cầm cặp rồi quay đầu nhìn lại, Tôn Thành đi thật rồi.
Cứ vậy mà đi thật à? Lâm Thiên Tây bĩu môi, đeo cặp đi xuống lầu.
Lúc xuống dưới lầu, cậu tình cờ nhìn thấy một mẩu tin chúc mừng dán trên bảng tin, bèn đứng xuống dưới xem, hoá ra là tin chúc mừng Tôn Thành giành chiến thắng trong cuộc thi Hùng biện tiếng Anh, trên đó còn đính kèm ảnh thẻ của hắn.
Bức ảnh được phóng to lại hơi mờ, nhưng gương mặt hắn khá trầm, nét nào ra nét đấy, ngũ quan vẫn có thể thấy được rõ ràng, vẻ mặt ngầu không gì cản được.
Lâm Thiên Tây nhìn mà buồn cười, người này chụp ảnh lúc nào cũng chỉ có một dáng vẻ ấy.
"Cậu cười cái gì?"
Lâm Thiên Tây quay đầu, Tôn Thành đang đứng ở phía sau nhìn cậu chòng chọc.
Cậu nhíu mày hỏi: "Cậu không đi à?"
"Đi rồi, nhưng ngẫm lại vẫn phải kiểm tra kiến thức của cậu một lần nên quay lại." Tôn Thành liếc sang bảng tin: "Sau đó thấy cậu ở đây nhìn ảnh tôi rồi cười ngốc."
"..." Lâm Thiên Tây cợt nhả bao lâu nay cũng chưa bao giờ đỏ mặt, thế mà lần này lại bị hắn nói đến mức mặt suýt thì thẹn chín. Cậu ho sặc sụa mấy tiếng rồi chạy về phía đối phương, vừa định cầm cặp đập vào người hắn thì tình cờ nhìn thấy có giáo viên đi ngang qua, đành nhịn lại, vung cặp ra sau vai.
Tôn Thành liếc cậu một cái, lúc ngoảnh mặt đi, dường như hắn hơi nhếch miệng cười: "Đi thôi, không kiểm tra à?"
Lâm Thiên Tây sờ sờ gương mặt ngượng ngùng của mình rồi theo hắn ra khỏi cổng trường.
Mới đi được nửa đường, Tôn Thành đã bắt đầu muốn ra đề: "Tiếng Anh trước?"
"Vội vậy?" Lâm Thiên Tây hỏi: "Cậu không có thời gian à?"
Tôn Thành vừa đi vừa nói: "Quý Thải sắp đi. Cô ấy đã chăm sóc Cố Dương lâu như vậy rồi, tôi với Cố Dương phải đi tiễn, lát nữa đi ngay."
"Ồ." Lâm Thiên Tây hiểu ý, ngẫm nghĩ một thoáng rồi nói: "Thay tôi nói cảm ơn nhé, tuy cô ấy có ý tốt nhưng tôi không thoả thuận được với ông chủ Mao."
"Cô ấy không biết mục tiêu của cậu." Tôn Thành nói: "Giờ thì biết rồi."
Lâm Thiên Tây sáng tỏ, chắc chắn vẫn là nhờ hắn nói, cậu thuận miệng hỏi: "Vậy cô ấy nói sao?"
Cô ấy đã nói thế nào? Tôn Thành thoáng hồi tưởng lại, cô nói hắn đã lún sâu, thế rồi hắn hờ hững đáp: "Không nói gì hết."
Lúc đến gần tiệm tạp hoá của Dương Duệ, câu nào hỏi được Tôn Thành đều đã lấy ra hỏi hết, bấy giờ hắn đứng lại ở ven đường, nói: "Trước mắt cứ vậy đi, sai thì tự xem lại, tôi đi trước."
"Ừm, ok." Lâm Thiên Tây tiêu hoá hết mấy câu sai, rảo bước về phía trước.
"Chờ chút." Tôn Thành gọi cậu lại rồi lấy điện thoại ra: "Có cần tôi gửi cậu ảnh giấy chứng nhận đã cấp của tôi không? Để cậu đỡ phải đứng nhìn bảng tin rồi cười ngốc."
2
"Đệt, lại vậy nữa!" Lâm Thiên Tây trừng hắn, một giây, rồi hai giây, cậu thình lình lấy điện thoại ra, nói: "Đây, gửi tôi."
3
"..." Tôn Thành vốn muốn trêu chọc cậu một chút để cậu không phải khó chịu vì ông chủ Mao gì đó nữa, ai ngờ cậu lại mặt dày bảo hắn gửi qua thật, hàng lông mày đứt đoạn khẽ cau lại: "Thôi, cậu tới xem bảng tin tiếp đi."
"Đệt mẹ, chơi tôi à!" Lâm Thiên Tây bắt lấy cổ tay hắn.
"Khụ khụ..." Bỗng có hai tiếng ho phát ra từ trong tiệm tạp hoá.
Lâm Thiên Tây quay đầu lại, thấy ông chủ Dương đang nhìn họ.
Tôn Thành đá đá chân cậu: "Buông ra đi, tôi phải đi rồi."
Cậu buông lỏng tay, nói: "Được thôi, đi nhanh đi."
Tôn Thành như không nghe thấy tiếng Dương Duệ, cũng không đổi sắc mặt, xoay người rời đi.
Lâm Thiên Tây xốc lại cặp trên vai rồi bước đến chỗ cửa tiệm. Dương Duệ chỉ tay lên trời: "Ê Lâm Thiên Tây, trời còn sáng mà ở trên đường lôi lôi kéo kéo."
"Bớt nói nhảm đi, đó là giao tiếp bình thường." Lâm Thiên Tây xỏ tay vào túi rồi đi khỏi cửa tiệm tạp hoá.
"Đi luôn à, không vào hả?" Dương Duệ ló đầu ra hỏi.
"Không, về chuẩn bị thi đây."
Dương Duệ ngoái đầu nhìn tờ lịch trong cửa hàng mà không tin nổi, mới đó mà thằng nhóc này đã kiên trì lâu đến vậy rồi, lấy đâu ra nhiều nhiệt huyết như vậy nhỉ....
Quả nhiên để có thời gian ôn tập sau thi, Bát Trung đã dời lịch thi cuối kỳ lên sớm hơn.
Năm 12 có rất nhiều đợt thi lớn nhỏ, các lớp thường xuyên có bài kiểm tra, thế nên lũ học trò cũng chẳng có chút cảm giác đặc biệt gì khi kỳ thi thực sự đến, chỉ cảm thấy thời tiết đã trở lạnh hơn rất nhiều.
Sáng hôm đó Lâm Thiên Tây dậy sớm, vì để cổ vũ bản thân nên khi vào bếp nấu mì, cậu còn đặc biệt cho thêm hai quả trứng gà.
Lúc đậy nắp nồi lại, cậu suy nghĩ một lúc rồi tự nhủ: "Ăn trứng gà có ý nghĩa không tốt lắm thì phải?"
5
Thôi bỏ đi. Cậu quay đầu lại thêm hai quả nữa vào tô mì.
Bổ dưỡng mà, không cần để ý những thứ này.
Đến khi mì chín, cậu tiện tay lấy điện thoại di động trong túi áo khoác ra, nhấp vào tài khoản WeChat có ảnh đại diện ngọn hải đăng rồi lướt lướt.
Trong nhật ký trò chuyện có vài đề bài Tôn Thành dạy cho cậu. Từ hôm hắn đi tiễn Quý Thải, cậu cũng không đến chỗ hắn học nữa, quy tắc cũ, trước khi thi không luyện đề, chỉ làm vài bài tập này.
Lúc Lâm Thiên Tây đang xem thì một tin nhắn bất chợt hiện lên trong khung chat.
[ Sẵn sàng chưa?]
Lâm Thiên Tây nhếch miệng cười, sau đó cậu mở nắp nồi ra, chụp ảnh mì trong nồi rồi gửi đi.
[ Ăn xong tới liền. ]
Một tin nhắn khác lại hiện lên.
[ Cho nhiều trứng gà vậy à?]
Lâm Thiên Tây gửi đi một chuỗi "???", trong lòng lại thầm nghĩ cái tên này làm gì vậy, hết chuyện để nói rồi à. Ngay sau đó cậu cất điện thoại vào túi, quay đầu tìm một chiếc hộp đựng, trước tiên lấy một cái bát ra rồi đặt hai quả trứng vào đó.
Làm xong cậu mới múc một bát cho mình ăn, sau đó ra ngoài cắp sách đến trường.
Tôn Thành đứng ở ngã ba đường nhìn Cố Dương bước vào trường trước mặt mình. Kế đó hắn quay đầu chạy về hướng Bát Trung, lại lấy điện thoại ra nhìn một lúc, trước đó hắn đã nhắn hai câu nhưng đối phương vẫn chưa hồi âm.
Hẳn là Lâm Thiên Tây đã đi học rồi.
Hắn cất điện thoại vào rồi bước nhanh hơn một chút.
Lúc đến lớp, quả nhiên Lâm Thiên Tây đã tới trước. Tiết trời rõ ràng đã trở lạnh mà cậu chỉ mặc chiếc áo khoác denim không quá mỏng cũng không quá dày, cổ áo dựng lên chỉ để lộ ra một phần cổ, mái tóc đen nhánh rất bắt mắt, cậu ngồi vắt tréo hai chân trên ghế, vừa xoay bút vừa nhìn về cửa sau.
Tôn Thành vừa vào cửa đã nhìn Lâm Thiên Tây, vừa khéo bắt gặp ánh mắt của cậu.
Lâm Thiên Tây ngoắc ngoắc ngón tay, vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh, tựa như đang đợi hắn.
"Thành gia tới rồi." Vương Tiếu ngồi phía trước bắt chước giọng điệu của thế giới động vật, kêu lên: "Thi cuối kỳ đã đến, cũng là lúc Thành gia phát huy thực lực..."
Tôn Thành không để ý tới nó. Hắn ngồi vào chỗ rồi để cặp sách xuống, hạ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Lâm Thiên Tây đặt một cái túi nilon lên đùi hắn, cách lớp quần cũng cảm nhận được hơi nóng.
Tôn Thành cầm túi lên lấy đồ bên trong ra, đó là một hộp đựng mì bằng nhựa trong suốt, bên trên lớp mì còn có thể nhìn thấy hai quả trứng gà.
"Ăn đi." Lâm Thiên Tây thấp giọng nói: "Không thể để mình tôi xui được, cậu cũng phải ăn cho tôi!"
Tôn Thành ngẩng đầu lên, chưa đến hai giây đã kịp phản ứng, bèn nhếch khoé miệng: "Ý tôi nói là buổi sáng cậu ăn quá nhiều trứng cùng một lúc, không ngờ cậu mê tín như vậy."
"?" Lâm Thiên Tây nhìn hắn, ngẫm lại hắn cũng không giống người mê tín cho lắm, nhưng cậu không thèm nể mặt: "Vậy cậu cũng phải ăn cho tôi, giải thích vô dụng thôi, bây giờ tôi đã có áp lực tâm lý rồi."
Tôn Thành nhìn phía trước, đoạn mở nắp ra, cúi đầu cầm đũa gắp trứng gà cho vào miệng, ăn xong lại gắp quả còn lại lên ăn nốt rồi đậy nắp lại: "Điểm 0 trong bài là của tôi, được chưa?"
1
Lâm Thiên Tây nhếch khoé miệng: "Được rồi, cậu là hạng nhất của lớp, sẽ trấn được."
Mê tín thật đấy, Lâm lưu manh. Tôn Thành thấy hơi buồn cười nhưng vẫn nhịn không bật cười, sợ cậu lại sốt ruột.
"Mùi gì thế?" Khương Hạo ngồi phía trước ngoái đầu lại nhìn họ: "Ai trong hai cậu sáng sớm còn mang đồ ăn tới vậy?"
Tôn Thành đã nhét hộp thức ăn vào hộc bàn.
Lâm Thiên Tây tiện tay vỗ lên quyển sách Toán cậu đang cầm đọc trước mặt cậu ta một cái: "Thầy tới kìa."
Từ Tiến bước vào, vừa đến cửa đã kêu lên: "Đến giờ rồi, bàn ghế kéo xa ra hết đi!"
Vừa lúc bị gián đoạn nên Khương Hạo cũng không hỏi nữa.
Lâm Thiên Tây và Tôn Thành liếc mắt nhìn nhau, sau đó nghiêm túc kéo bàn ra.