[ĐN Attack On Titan] Mắt Tím Và Tóc Đen

Chương 13: Guồng quay khởi động



Eshild trở về phòng nghỉ ngơi, sắc trời vẫn chưa ngả tối. Cô chợt thất thần, đôi mắt đăm đăm nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Eshild bỗng dưng có một loại cảm giác rất mệt mỏi, chua xót, phiền muộn, chán nản đến tận tâm can. Không phải vì bất cứ lí do gì, mà là do cô nhận ra rằng phần "người" trong trái tim mình đã bắt đầu trở lại.

Nếu là ngày trước, có lẽ Eshild sẽ thờ ơ mà bỏ qua chuyện này, chứ không cảm thấy bối rối và khó xử đến mức như vậy. Cô chợt nhận ra mình đang quay lại thành một kẻ yếu đuối, ngu ngốc, bất lực như ngày trước, bất lực nhìn mọi chuyện xảy ra.

Cốc cốc... Có tiếng gõ cửa.

Eshild ngồi dậy, mở cửa ra, khuôn mặt đã khôi phục vẻ lạnh lùng, thờ ơ vốn có. Là Nanaba, cô ta đứng trước cửa, trên người vẫn còn đeo bộ cơ động 3 chiều.


- Sao vậy? - Eshild hỏi

- Chỉ huy Erwin có lệnh, tất cả tân binh khóa 104 sẽ đi theo chúng tôi

- Đi đâu ? - Eshild nhíu mày

- Đừng hỏi nhiều, tân binh khóa 104, đây là lệnh!

- Hiểu

Eshild đóng cửa, cởi bộ quân phục ra, quấn nhiều lớp băng trắng quanh hông rồi mặc chiếc áo sơ mi cùng một cái quần xám. Cô bước ra ngoài, trước đó còn không quên thả một con dao găm vào trong bốt.

Cạch. Cánh cửa đóng lại, căn phòng không có một ai, chiếc rèm tối màu che lại ánh sáng.

Eshild ra chỗ tập trung, nhận lấy con ngựa của mình rồi cùng những người khác di chuyển ra ngoại ô.

Eshild không nói một lời, vẫn cứ bình thản như mọi ngày. Nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ có một vài con mắt len lén liếc nhìn cô. Eshild biết, bọn họ đang nghi ngờ, bởi vì dù sao cô cũng rất giống người đồng đội cũ của họ - Ailynn.


Mặc dù cả hai là cùng một người.

- Này, sao họ cứ nhìn cô mãi vậy? - Reiner tiến sát lại gần cô hỏi nhỏ

Eshild hờ hững đáp :

- Đừng hỏi tôi, tôi không phải bọn họ - Nói xong giục ngưa tiến về phía trước

Kể ra thì... quá khứ cũng là một thứ dai dẳng chết tiệt.

 ...

Tất cả tân binh khóa 104 được đưa đến một tòa lâu đài cổ ở ngoại ô thành phố, khắp nơi là đồng cỏ trải dài mênh mông bát ngát.

Ây, thơ mộng thật... Tất nhiên, đấy là nếu như đây không phải là nơi để cách li bọn họ với Titan Nữ.

Eshild nhận phòng ngủ của mình, là phòng chung, cùng với Christa và Ymir

- Oi, Eshild - Ymir gọi

Eshild quay đầu qua.

- Ở đây có một cái giường tầng và một cái giường đơn. Tôi và Christa sẽ ngủ ở cái giường tầng kia, chỗ còn lại là cho cậu - Ymir chỉ tay vào mấy cái giường bên trong nói


- Sao cũng được - Eshild thờ ơ trả lời, đoạn bước vào trong phòng tắm rửa mặt

Nước lạnh xối vào làn da, Eshild cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Đầu óc giống như bớt được chút gánh nặng.

A... cũng chỉ là một chút thôi...

Làm sao mà có thể gạt bỏ hết gánh nặng chồng chất trên vai này...

...

Có một điều mà Eshild phải công nhận, mấy vị cấp trên kia thật sự là "theo dõi" gần như toàn bộ thời gian của mỗi người. Mặc dù họ chưa bao giờ trực tiếp giám sát hành động của mỗi người, nhưng cô hiểu, họ đang chờ đợi sơ hở của kẻ thù, chờ xem ai sẽ lộ mình trước. Cô cười nhạt, đây không chỉ là trò chơi mạo hiểm thử thách sự thông minh và lập trường, mà còn là một trò chơi đòi hỏi tinh thần "thép", sự kiên nhẫn.

Kiên nhẫn sao? Nực cười, đó là thứ mà những kẻ phản diện như họ thừa thãi nhất đấy.
Lúc này, Eshild vẫn đang ngồi trong góc đọc sách, thỉnh thoảng lại ngước mắt lên nhìn xem cô nàng Sasha đang huyên thuyên cái gì đó, sau thì lại tặc lưỡi, tiếp tục đọc sách.

Mấy ngày liền như vậy trôi qua, có là thánh thì cũng sẽ phát nản thôi. Cả ngày trừ khi đi ngủ ra, lúc nào cũng phải tập trung ở căn phòng này, không chơi cờ thì đánh bài, không đánh bài thì đọc sách, không đọc sách thì lại quay về chơi cờ, tóm lại là ngày ngày luôn diễn ra một công việc như vậy thôi, Đến cả Eshild thỉnh thoảng cũng phải lấy tay che miệng ngáp một cái.

Bỗng, cô nàng Sasha đang nằm dài trên bàn đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt chứa đầy vẻ bàng hoàng :

- Tớ... nghe thấy tiếng chân của Titan, rất... rất đông

- Cậu đùa à, Sasha? Chúng ta đang ở trong tường thành Rose. Nói như cậu thì chẳng lẽ nó đã bị phá rồi à? - Reiner bình tĩnh hỏi lại
 Eshild chậm rãi gập cuốn sách lại, đặt nó lên trên mặt bàn.

Một lúc sao, Nanaba đứng trên cửa sổ thông báo về đàn Titan đang đến và yêu cầu mọi người di tản. Tất cả cùng nhau trèo lên trên yên ngựa, rời khỏi lâu đài. Đoàn người phi nhanh trên thảm cỏ xanh mượt vô tận.

- Như các bạn đã biết, hôm nay đã đánh dấu ngày đen tối cho nhân loại chúng ta. Nếu con người cần được sống sót, thì chính là lúc này - Nanaba hùng hồn hét lên

Và thật không may, chỉ một lúc sau, đám Titan đó tăng tốc, kéo gần khoảng cách với họ. Mike tách ra khỏi hàng đánh lạc hướng bọn chúng, còn nhiệm vụ của bọn họ là báo tin cho các làng lân cận.

Các binh lính chia nhau ra đi báo tin, Connie và Sasha chọn đến làng của họ. Eshild không nói gì, đi theo hai thành viên trong đội khác đi báo tin.

Sắp có chuyện xảy ra rồi đây.
Đêm.

Mọi người trong đội đi men theo bức tường để tìm kiếm lỗ hổng. Và sau cùng thì, chẳng thể tìm thấy gì cả. Cả người và ngựa đều thấm mệt, và họ tìm thấy một lâu đài bị bỏ hoang, quả là một nơi lí tưởng để dừng chân vào buổi đêm.

...

Eshild ngồi dựa lưng vào tường, quyển sách không còn ở trên tay.

Họ đã kiểm tra lâu đài, nó có rất nhiều dấu vết của một ai đó đã từng ở đây. Cấp trên thậm chí còn tìm được một chai rượu với thứ tiếng gì đó lạ hoắc.

Eshild cho rằng đó là của...

- A ha ha ha... - Tiếng cười của Ymir trong không khí im lặng đặc biệt nổi bật, Eshild ngẩng đầu lên

- Mày nghĩ mẹ mày là con Titan đó hả? - Ymir cười đến đỏ cả mặt :

- Thế tại sao mày lại lùn như thế hả? - Cô ta vẫn tiếp tục cười, nhưng nếu để ý kĩ thì sẽ thấy tiếng cười của Ymir khá gượng gạo :
- Thôi nào, Connie! Tao biết mày khá đần, nhưng đến như vậy thì ở một cấp độ hoàn toàn mới rồi đấy

- Mày im đi - Connie day day trán :

- Chuyện này thật vô lí

- Nếu chuyện đó đúng thì cha mày cũng là Titan luôn hả?

 Eshild vẫn nhìn Ymir, quyết định lấy tay che lại một lỗ tai. Cái chủ đề này thực ra thì cũng chả tế nhị chút nào nhỉ? Không phải Eshild thấy ngạc nhiên hay ghê tởm gì, sống trên đời hàng chục năm, cô thậm chí còn nghe được mấy chuyện hoang tưởng hơn như thế nhiều. Chỉ là cuộc đối thoại này cô đã từng nghe rồi, nên chả có lí do gì mà ngồi nhai lại cả.

Bọn họ nghỉ ngơi một lúc trong lâu đài, dù sao ngày hôm nay ai cũng mệt mỏi rồi, đương nhiên là phải nghỉ ngơi một lát để còn có sức chiến đấu tiếp.

- Mọi người, dậy! Lên mái mau!

...

Đứng từ bên trên, Eshild nhìn xuống dưới. Nhiều Titan thật đấy, cỡ hơn chục con chứ chẳng đùa.
Cấp trên thì đi tiêu diệt Titan. Còn bọn họ, sau khi biết cửa chính bị phá thì được lệnh đi xuống dưới chặn lại. Như mọi lần, Reiner vẫn là người xông pha giành việc nguy hiểm trước.

- Có Titan ở dưới này! - Bertholdt hét lên

Eshild bình tĩnh cùng Ymir đi kiếm vũ khí, cuối cùng thì chỉ kiếm được khẩu pháo rỗng, nhưng dù sao có còn hơn không. Cô đẩy khẩu pháo từ trên cầu thang xuống, thành công chặn lại đám Titan.

...

Reiner bị thương do giúp Connie giải quyết con Titan. Rất may là anh ta không phải tự sát cùng nó do Eshild đã cầm con dao trên tay Connie chém đứt gáy nó. Hiện giờ Christa đang băng bó cho anh ta.

- Này, Eshild, cô khỏe thật đấy nhỉ? Con dao bé tí vậy mà cũng có thể chém đứt gáy Titan? - Connie thán phục

- Không có gì, dù sao tôi cũng là người đứng đầu học viên khóa 104, quên rồi sao? - Eshild mặt không đổi sắc đáp lại
Bản thân Eshild hoàn toàn không muốn dính vào chuyện phiền phức này, nhưng hầu hết lúc nào cô cũng xuất hiện mờ nhạt trong mắt người khác, không hề để lại ấn tượng gì. Thậm chí nếu nói đến người mạnh nhất khóa 104, mọi người đều rất tự nhiên nghĩ ngay đến Mikasa đầu tiên. Nếu bình thường thì cô sẽ để cho mọi chuyện tiếp tục trôi qua như vậy, nhưng bây giờ quân Trinh Sát đã để ý đến cô, nếu không thể hiện chút gì đó thì kể ra cũng rất lạ. Vậy nên Eshild mới miễn cưỡng đi làm cái vụ này.

Christa đã băng bó cho Reiner xong. Bọn họ di chuyển lên mái của lâu đài. Titan chết rất nhiều, gần như sắp hết cả đám rồi.

... Nhưng làm gì có chuyện đơn giản như vậy...

Eshild giương đôi mắt tím nhìn về phía xa, dường như nó có thể xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây mù và không khí mà đối diện với kẻ đang đứng gào thét ở phía xa.
Titan Quái Thú.

Eshild nở một nụ cười nhếch mép.

- Đến đây nào!

-------

Tác giả đang ngồi trước máy tính, tỉ mỉ gõ từng chữ một, nhưng vẫn không biết có sai chính tả hay không...

----Green----


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.