[ĐN BNHA] Nhật Ký Phản Động Anh Hùng

Chương 12: Chớp mắt vài cái đã đến kì thi



Sáng ngày hôm sau.

An mơ màng tỉnh dậy. Khi vừa mở mắt thì đã bắt gặp cảnh tượng nóng bỏng.

Trên giường, ở ngay bên cạnh, có một nam nhân với nửa thân trên trần trụi đang xoay lưng về phía cô. Tấm lưng trần kia trắng như tuyết, lại trông mịn màng như lụa. Nhưng cũng không kém phần rộng rãi và vững vàng.

Mẹ kiếp! Đứa nào dám chui vào phòng của bà?

An cẩn thận ngồi dậy và nắm lấy vai của người kia, lật cơ thể kia sang. Trong phút chốc, cô cứ ngỡ bản thân đang gặp phải ảo giác. 

Ngũ quan tinh tế như một bức tượng được điêu khắc tỉ mỉ. Đôi lông mày rậm nét, sống mũi cao cùng với bờ môi mỏng. Hai mắt đang nhắm nghiền lại, hàng mi dài cong cong. Yong thở từng nhịp đều đặn, yên tĩnh ngủ.

Nắng ban mai chen nhau chiếu vào phòng qua khe hở của chiếc rèm cửa bằng nhung, những tia nắng nhỏ vụn ấy đã phác họa nên những đường nét tráng kiện trên cơ thể hắn. Lồng ngực đang phập phồng và từng múi cơ bắp cuồn cuộn.

Như thế này cũng quá là yêu nghiệt rồi!

An đưa tay đỡ trán. Ánh mắt không kiềm được lại nhìn sang Yong thêm một cái, nửa thân trên cửa hắn lộ ra trêu ngươi, còn nửa thân dưới thì ẩn dưới tấm chăn kín đáo.

An háo sắc, online.

Cô nuốt nước bọt. Cầm lấy một góc của tấm chăn, chậm rãi kéo đi. Thân dưới của Yong dần lộ ra trước mắt cô.

"Chậc." 

An thất vọng nhìn chiếc quần bò đang rất vừa vặn với đôi chân dài thẳng tắp kia. Còn có thắt lưng hàng hiệu đang trêu ngươi cô nữa kìa!

Hắn ta lại cẩn thận như vậy đấy!

Cô vung vai vài cái làm dẻo người, sau đó, lại quay sang chống cằm ngồi nhìn tên yêu nghiệt đang ngủ ngon kia.

Chậc chậc.

Đẹp trai thật! Đẹp trai quá! Đẹp trai ghê!

Yong hơi khẽ động đậy xoay người về phía cô, làm cho vài sợi tóc đen rủ xuống vầng trán rộng của hắn. An vươn tay, nhẹ nhàng gạt đi những sợi tóc kia đi. 

Nhưng không ngờ, chỉ là hành động nhỏ như vậy lại khiến Yong thức giấc.

Hắn đột ngột nắm chặt lấy tay cô, đôi mắt kia mở ra, ánh mắt sắc lạnh chiếu thẳng lên người cô. Trong ánh mắt hoàn toàn là  tỉnh táo, không hề có chút mơ màng của người lúc thức dậy chút nào. 

Chậc. Có khi nào hắn đã biết cô có ý định soi hàng hắn nên hắn mới nhìn cô bằng ánh mắt như vậy không nhỉ?

Nhưng cô vẫn chưa nhìn thấy gì cả! Không tính là soi hàng được!

Hình ảnh của An phản chiếu trong đôi mắt của hắn. Yong chợt thở dài và thả tay cô ra, hắn nhắm mắt và mở đôi mắt ra lần nữa nhìn cô. Sự sắc lạnh kia tan biến không dấu tích. Lần này, trong ánh mắt đó lại tràn ngập yêu thương.

"Không ngủ tiếp sao?" Yong ngồi dậy. Những cơ bắp múi bụng săn chắc cũng chuyển động theo, An chăm chú dán mắt vào.

"Chẹp. Chẹp." An nuốt nước bọt lần nữa.

Yong chớp mắt nhìn gương mặt đang mất dần nhân tính của An, hắn áp bàn tay lên một bên má cô, xoa xoa vẻ cưng chiều.

"Em không định làm vào buổi sáng sao?" Yong nghiêng đầu, ánh mắt sáng nhìn cô.

An ngây ngốc nhìn hắn, "Làm? Làm cái gì?" Nói những lời ẩn ý như vậy thì tư tưởng của trẫm sẽ bị hắc hóa mất!

Yong hơi nhíu mày, vẻ mặt còn ngây thơ hơn cả cô. Hắn vươn người về phía cô, gần thật gần.

Sau đó, thời gian như ngừng lại, cả thân thể cô như đóng băng. 

Đôi môi hơi hồng của hắn đặt lên má cô, giọng nói trầm ổn còn thủ thỉ quấn quanh bên vành tai đang dần đỏ ửng lên: "Buổi sáng tốt lành, An." 

Tốt lành con em nhà anh!

Mới sáng mắt ra mà đã tung hint lung tung.

An giữ bình tĩnh, giơ chân lên đặt ở ngực hắn, dùng lực đẩy cả người hắn ra xa. Ngay chỗ bờ môi hắn vừa chạm vào, cô mạnh bạo dùng tay lau đi.

Cô nghiến răng, từng chữ rít qua kẽ răng: "Anh có tin rằng một cái đạp của em sẽ khiến anh dính vào tường có cậy cũng không ra được không hả!"

Yong chớp mắt vẻ ngây ngô, "Tại sao?"

"Em không thích."

"Nhưng anh thích."

Không một lời giải thích, Yong lập tức bị đá ra khỏi phòng. Trước khi đóng cửa, An không quên ném ánh mắt cảnh cáo cho hắn, hàm ý vô cùng rõ ràng "Còn dám vào phòng của em lần nữa, em đánh chết anh."

Yong đứng trước cửa phòng cô lặng thinh một hồi rồi mới bước đi.

Một lát lâu, An mới xuống bếp kiếm chút đồ lót bụng. Vừa hay nhìn thấy, Yong và Len vẻ mặt thâm trầm đang ngồi đối diện nhau, nói chuyện gì đó trông khá nghiêm túc.

Cô đứng nép vào ở một góc tường. Lặng lẽ giảm đi nhịp thở và âm thầm quan sát hai người kia.

"Lão Đại, thời gian trong tiên đoán cũng sắp đến gần rồi." Len lo lắng. "Lúc này vẫn còn nán lại là bất lợi cho cô ấy."

Yong hơi cúi đầu. Trên mu bàn tay nhấp nhô từng đường gân máu, che khuất đi biểu cảm của gương mặt. Hắn chậm rãi mở miệng: "An, ngày mai khởi hành."

Len chậm một vài giây để hiểu ra, anh kinh ngạc nhìn xung quanh. Cô ta đang ở đây ư? Sao anh ta không cảm nhận được vậy?

An bước ra khỏi góc tường, tiến đến ngồi đối diện Yong. Cô ngả lưng ra ghế, khoanh tay trước ngực, đôi mày thanh mảnh hơi nhướng lên: "Không đi."

"Em đã từng nói sẽ không đi ra nước ngoài mà nhỉ? Anh nghe không hiểu sao?" An không kiêng dè nhìn thẳng vào Yong.

Phía đối diện, gương mặt ít lộ ra biểu cảm lại có chút thay đổi, hai đầu mày hơi nhíu lại. Trong ánh nhìn của Yong có vài tia không hài lòng: "An."

"Gì?" An hất cằm lên một chút, ý bảo Yong tiếp tục nói.

Len cảm thấy Yong ở phía đối diện càng lúc càng không ổn. Ở dưới bàn, anh dùng chân chọc vào An bên cạnh. 

Đợi cô quay sang nhìn mình, Len lặng lẽ nhép miệng. Anh nói: "Cô ăn nói kiểu gì vậy? Cô không nhìn thấy anh trai cô đang rất tức giận sao?"

"Thì làm sao?" An thản nhiên đáp.

Len tròn mắt kinh ngạc nhìn An. Làm sao? Làm sao à? Cô không biết là khi anh trai cô khi tức giận sẽ đáng sợ như thế nào sao?

Là cuồng phong bão tố đấy!

Là máu chảy thành sông đấy!

Là đất trời đảo lộn đấy!

Vô! Cùng! Đáng! Sợ!

An biểu cảm chán nản, ném ánh mắt khinh thường cho Len. Anh ta tức giận liên quan rắm gì đến cô cơ chứ? Làm như bà đây chọc anh ta không bằng. Hừ!

"Không còn gì để nói nữa. Vậy em đi đây." 

An nhanh nhẹn rời khỏi nhà. Để lại trong căn bếp là một cỗ tầng khí lạnh lẽo, cả khoảng không nhanh chóng trở thành Nam Cực.

Len cẩn thận, nhanh mắt nhìn vẻ mặt của Yong một cái. Vẻ mặt đó...

Có thể ví như vũ trụ lúc khởi sinh là một nơi tăm tối mà đến ngay cả ánh sáng cũng không thể nào xuyên qua được. 

Nguy hiểm!!! x1000.

Trong thâm tâm, Len thầm nguyền rủa An.

Mẹ kiếp! Cô gây ra họa rồi phủi mông đi mất! Dễ dàng cho cô quá nhỉ?!

Kiyama An! Cô đợi đó cho tôi!

...

Một buổi chiều gần ngày thi cử.

An đi vào một quán ăn gia đình, vài bước liền đến thẳng quầy thu ngân. Nhân viên đứng trực ở quầy nhìn thấy cô liền nhanh nhẹn cúi người chào và lấy ra bảng thống kê thu nhập của tháng.

An xem qua một lượt, mỉm cười một cái, gật đầu vừa ý.

Chuỗi nhà hàng Nam Đại toàn dành cho dân giàu có nên những gia đình bình thường sẽ không có cơ hội nào để ghé sang. Nên An quyết định sẽ mở ra những quán ăn gia đình bình dân với giá cả khiêm tốn một chút. 

Dù gì thì cũng hưởng tiếng thơm từ nhà hàng Nam Đại nên mặc dù chỉ là quán ăn gia đình giá cả bình dân nhưng chỉ số tiêu thụ cũng không thấp hơn nhà hàng Nam Đại là bao nhiêu cả.

Nhắm mắt mở mắt lại thấy tiền vào.

An rời khỏi quầy tiếp tân và đi loanh quanh để quan sát các khách quan ở trong quán.

Khóe môi An đột nhiên cong lên. Trong ánh mắt phản chiếu hình ảnh hai quả đầu nhọn chia chỉa như nhím.

Không có duyên, cố tìm vẫn không gặp.

Hữu duyên rồi, nghiêng mặt liền thấy nhau.

Ở một dãy bàn, có Bakugou đang ôn bài cho Kirishima.

An uyển chuyển như một cơn gió, lướt đến ngồi đối mặt với Bakugou. Cô miệng cười vui vẻ: "Chào ngày tốt lành."

Bakugou nhìn An một cái rồi tiếp tục giảng bài cho Kirishima. An cũng không nói gì thêm, yên tĩnh gồi nghịch điện thoại.

Kirishima đưa mắt nhìn mỗi người một cái. Thường ngày trong trường rất sôi nổi mà, sao giờ lại trầm tĩnh thế?

Kirishima cảm thấy không ổn áp chút nào!

Vậy nên cậu ta không thể tiếp thu kiến thức vào đầu và kết quả là bị Bakugou dần cho một trận.

Đến khi Bakugou và Kirishima thanh toán trả bàn. An mới ngẩng mặt lên nhìn bọn họ.

"Về rồi à?"

"Này, cậu không định ôn bài sao?" Kirishima hỏi cô. Theo như cậu ta nhớ, thì ở bài kiểm tra thử, An đứng cuối lớp thì phải.

An chỉ chỉ tay vào đầu, khóe môi cong lên: "Thiên phú trời cho."

Kirishima: "..."

Bakugou bên cạnh lại phun ra một câu, "Thần kinh."

An vẫn điềm tĩnh đáp lại: "Đó cũng là một loại thiên bẩm."

Bakugou: "..."

...

Ngày thi viết đi qua một cách nhanh chóng, lớp 1A đạt được điểm số vô cùng cao. 

An rất tự hào về điểm số của chính mình, đạt điểm cao tối đa.

Đã bảo là bản cô nương đây thông minh trời phú mà! Hừ hừ.

Chớp mắt một cái, ngày thi thực hành cũng đến.

Một dàn giáo viên và một dàn học sinh.

An lơ mơ cũng đoán ra một phần nội dung của bài kiểm tra.

Các học sinh được chia theo các cặp để đấu với một trong những giáo viên. Đồng đội cũng như đối thủ được quyết định theo những tiêu chí như phong cách chiến đấu, điểm số và độ tương đồng...

Nói về độ tương đồng thì cô không nghĩ ra bản thân tương thích với Bakugou và Midoriya ở điểm nào.

Trên xe buýt rộng rãi, chỉ có vài chỗ ngồi được chiếm dụng. All Might không biết phải làm thế nào để bắt chuyện với ba học sinh kia. Cho nên, trong xe buýt chỉ có sự im lặng bao trùm.   

"Midoriya, cậu nghĩ gì về bài kiểm tra này?" An đột nhiên cất tiếng hỏi.

Midoriya ngập ngừng: "Tớ... cũng không biết nữa."

"Phân tích một chút." An mỉm cười, hai mắt hơi nheo lại. "Gợi ý nhé! Tôi nghĩ bài kiểm tra này giống với vụ Kẻ Giết Anh Hùng."

Midoriya nghĩ một chút rồi kinh ngạc nói: "Anh hùng và tội phạm? Vậy thì chúng mình và All Might... " Sẽ chiến đấu sao?

"Chúng ta làm sao có thể thắng được All Might chứ?" An chậm rãi nói. "Cậu đang nghĩ như vậy phải không?" 

An nhắm đôi mắt lại, tựa cả người ra ghế. Tiếp tục đặt câu hỏi gợi ý cho Midoriya: "Nếu đối mặt với một tội phạm bình thường, cậu chắc chắn sẽ chiến đấu. Vậy thì, nếu khoảng cách sức mạnh quá lớn thì cậu sẽ làm gì?" 

"Rút lui và gọi cứu viện." Midoriya đáp.

Trong đầu cậu cũng đã vẽ ra được một phần nội dung của bài kiểm tra qua những câu hỏi gợi ý từ An. 

Chiến thắng bằng cách chiến đấu hay thắng bằng cách rút lui. Có lẽ đây chính là nội dung chính của bài kiểm tra.

Con bé thật sắc xảo! All Might liền bật ngón tay cái khen An.

Đến nơi, All Might một lần nữa giải thích tất cả mọi thứ về bài kiểm tra một lần nữa. Rồi cả ba cùng bước vào khu vực mô phỏng. 

Bakugou xung phong đi đầu, Midoriya đi theo ngay sau, An cũng chậm rãi bước đều theo.

"Đừng có đi theo tao! Tao chỉ cần hạ ông ta là xong." Bakugou lớn tiếng. "Tao chỉ cần nhử ông ta đi theo cho đến phút cuối, khi ổng đã mệt thì đập ổng một trận là xong."

An gật gù. Khá tán đồng với suy nghĩ của Bakugou. Dùng bạo lực giải quyết là khôn ngoan nhất.

"Tớ nghĩ chúng ta nên tránh chạm trán bằng mọi giá. All Might rất mạnh, chênh lệch sức mạnh quá lớn, chúng ta không thể đánh." Midoriya đưa ra ý kiến khác.

An gật gù. Dựa trên thực tế thì ý kiến này cũng khá được. 36 kế, chạy là thượng sách.

[...] Hệ thống cho biết đây là dấu hiệu của sự lươn lẹo. Đừng ai học hỏi theo ký chủ nhà nó.

Nhìn thấy hai người kia đều im lặng, An khều khều chóp mũi, hỏi: "Vậy, đánh hay không đánh?"

"Đánh."

"Không đánh."

Cả hai cùng đồng thanh, rồi quay sang nhìn nhau. Trong ánh mắt của Bakugou, sự tức giận cực độ hóa thành ngọn lửa cháy hừng hực, vô cùng bừng sáng. Dưới ánh lửa kia, trước kia Midoriya đều không chịu được sức nóng đó nên đành cam chịu nghe theo lời Bakugou.

Nhưng lần này, Midoriya lại có thể thành công chịu đựng được cái nhìn ác liệt của Bakugou mà nói lên ý kiến riêng của bản thân.

"Cậu nghĩ All Might là ai chứ? Cho dù chú ấy có chấp cậu đến cỡ nào, cậu cũng không thể..."

Midoriya vẫn chưa nói hết câu thì đã bị một cú đánh của Bakugou mà ngã ra đất. Midoriya bàng hoàng ôm mặt ngồi dậy. 

"Im mồm lại! Đừng có mở mồm ra nữa! Tao điên lên rồi đấy!"

"Tớ chỉ muốn bảo cậu..."

"Đã bảo là tao đếch cần phải nghe lời của mày." Bakugou gào lên.

Midoriya tức giận hét lớn: "Cậu đừng có hét nữa! Chính vì vậy mà chúng ta chẳng bao giờ nói chuyện được với nhau."

An bình thản đưa mắt nhìn hai người kia cãi nhau, chán nản mở miệng: "Hai người có ý định đánh nhau luôn không? Nói trước để tôi còn chuẩn bị cổ vũ."

Nói một chút là cãi nhau, động một chút là đánh nhau. 

Một trận gió mạnh thổi đến, áp lực cực lớn khiến cho các tòa nhà sập vỡ đi, bụi cát cuốn bay mù mịt cả khoảng không. Một thành phố tan hoang dần hiện ra dưới lớp bụi mờ và một bóng người cao to đang bước gần lại.

"Ta đây là tội phạm. Các anh hùng hãy mau đến đây để chống lại ta nào!" All Might xuất hiện vô cùng đẹp mắt.

Ngay lập tức, Bakugou mặc kệ lời cảnh báo của Midoriya, cậu hiên ngang lao đến tấn công All Might. Và, một giây liền bị đánh gục nằm ra đất.

Tuổi trẻ ngông cuồng chính là đây.

Tiếp theo là một sự đối nghịch trong suy nghĩ. Một đứa muốn đánh, còn một đứa muốn chạy. Kết quả, Midoriya và Bakugou tông nhau một cái. All Might và An đứng xem cũng không biết nên nặn ra biểu cảm gì lên trên gương mặt.

Tiếp tục đánh nhau, sau đó ôm nhau mà chạy trốn. Cũng coi như Midoriya còn có lương tâm, ôm theo cả An cùng chạy. Chạy đến một con hẻm thì Bakugou ầm ĩ bung thoát ra.

An không hiểu. Được vác đi như thế này thì thoải mái hơn mà nhỉ?

Khỏi cần nhấc chân đi chẳng phải tốt hơn sao? Tiết kiệm năng lượng. 

Nhưng khi Bakugou thoát ra, Midoriya cũng cho cô xuống đi bộ. 

Bakugou đưa bao tay quả lựu đạn cho Midoriya. Bọn họ muốn lập kế hoạch, dùng tối đa sức mạnh ở khoảng cách gần để cho All Might choáng một lúc. Để cả bọn nhanh chân chạy thoát.

"Cho tôi mượn dùng nữa." An đề nghị. "Dù gì thì năng lực của cậu cũng là kích nổ, cho nên quả lựu đạn còn lại cho tôi dùng đi."

Bakugou còn chẳng thèm liếc nhìn cô một cái đã phang cho vào mặt cô một câu. "Thứ này không dành cho đứa yếu đuối như mày."

"Mở miệng toàn lời châm biếm, tạo nghiệp nhiều như vậy." An nhếch môi. "Cẩn thận có ngày bị nghiệp quật đấy!" 

Nói xong, cả ba liền chạy đi thực hiện kế hoạch. An đi theo sau hỗ trợ cho Midoriya. Khi Bakugou nhảy ra đón đầu All Might, cùng lúc cô và Midoriya cũng bay ra để phục kích từ phía sau.

Midoriya rút chốt an toàn, kích hoạt quả lựu đạn. An nhanh tay ném vào vài thứ vào cho vụ nổ được xảy ra suôn sẻ hơn. Nhưng không ngờ, lại ngoài sức tưởng tượng của cô, nổ lớn hơn cô dự định. Làm cho mấy tòa nhà xung quanh đổ sập không còn nguyên vẹn.

An chậc lưỡi, kéo Midoriya vứt lên kiếm rồi bay vút đi. Bakugou đi theo ngay sau.

Midoriya vẫn chưa hết bàng hoàng vì vụ nổ, liền hỏi: "Lúc nãy cậu ném thứ gì vào vụ nổ vậy?"

"Bật lửa, keo xịt tóc, xăng, dầu hỏa..." An liệt kê ra. "Nói chung là những thứ dễ bắt lửa đấy, tiện tay nên tôi ném hết."

Đây gọi là thêm dầu vào lửa đúng theo nghĩa đen.

Cả đoạn đường đến đích vô cùng suôn sẻ. Nhưng nghĩ bằng đầu gối thì An cũng đoán biết, nhân vật chính không bao giờ gặp chuyện tốt lành.

Vừa dứt suy nghĩ, An nghe thấy có tiếng xe gió ngay phía sau mình.

"Nếu All Might đuổi kịp thì tôi sẽ giao kiếm cho Midoriya. Cậu cứ việc chạy về đích, việc còn lại để tôi lo." An nói nhanh.

Midoriya còn chưa kịp phản ứng thì All Might đã bay đến ngay bên cạnh cả ba và đập vỡ hai bao tay quả mìn của Bakugou.

An liền thẳng thừng giơ chân đá Midoriya bay sang Bakugou, "Hai người về đích. Tôi lo ở đây!"  

Sau đó, Hỏa Linh kiếm dưới chân rực rỡ lên ánh sáng chói mắt và phân tách ra thành nhiều thanh kiếm.

Một thanh kiếm chạy xuống dưới chân An, những thanh kiếm kết nối với nhau thành vòng tròn bay lơ lửng ngay sau lưng cô. Thanh quang từ những thân kiếm điểm trợ ở sau lưng, trông An như có hào quang bao bọc. Lộng lẫy và rực rỡ.

An đứng hiên ngang trên kiếm, cô chém vào không trung vài đường kiếm thì gió được hội tụ lại, cuồn cuộn nổi lên gắt gao tạo thành một lốc xoáy giam giữ All Might ở trung tâm cơn lốc. Cô nhếch môi nhìn cơn lốc dữ dội trước mặt, đồng thời thu tất cả các thanh kiếm lại, chỉ để lại một thanh kiếm duy nhất.

An đạp thân kiếm, thong thả lướt đi trên gió. 

Chắc hai người kia đã qua cổng rồi nhỉ?

"Mẹ kiếp! Con An kia! Bại não hả?" 

Có tiếng gào thét dữ dội. Dám chửi cô lớn tiếng đến như vậy thì chỉ có tên điên Bakugou mà thôi! 

Tiếng gió vội vã ở khắp nơi làm cho An không xác định được vị trí của Bakugou.

"Cậu ở đâu vậy hả?" An đưa mắt nhìn khắp nơi. Sao không nhân cơ hội mà chạy về đích chứ? Hai thằng đần độn này!

"Để ta chỉ chỗ cho nhóc nhé!"

An chỉ kịp nghe câu này, sau đó đột nhiên bị mất thăng bằng, không còn cảm giác vững chãi khi đứng trên thân kiếm nữa. Tay cô bị túm lấy, chớp mắt một cái đã đến gần lốc xoáy cô tạo ra ban nãy.

Giờ đây cô mới nhận ra, cái giọng lúc nãy là của All Might.

Con mẹ nó! Vậy bóng người trong cơn lốc xoáy là ai?

Chẳng lẽ là tên đần kia?

Con mẹ nó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.