[ĐN BNHA] Nhật Ký Phản Động Anh Hùng

Chương 13: Hai người quản không nổi tôi đâu!



An được All Might ném vào tâm cơn lốc. Có một việc vô cùng thần kỳ là mặc dù gió lốc cuồng cuộn mạnh mẽ phá tan cả đất đá nhưng An lại bay xuyên qua một cách dễ dàng. Khoảng giữa tâm cơn lốc, yên tĩnh đến lạ thường.

An linh hoạt nhìn quanh rồi nheo nheo đôi mắt lại nhìn ngay chỗ đứng của hai con người dưới kia. Hai tên đần này quả nhiên đã chui vào trong cơn lốc.

"Này! Midoriya!" An hét lớn.

Midoriya bị gọi tên thì giật mình, lập tức ngước mắt nhìn lên trời. Vừa vặn nhìn thấy An đang từ trên trời rơi tự do xuống, cậu hoảng hồn. Còn An mặt mày bình tĩnh, dang rộng hai cánh tay ra, trên khóe môi còn đang mỉm cười.

Midoriya cũng cạn lời. Cậu dồn sức vào hai chân, cố gắng bật nhảy thật cao, chính xác mục tiêu mà bắt lấy An. Cô ôm chặt cổ của Midoriya, khen một câu: "Nice catch!"

Midoriya đáp đất đầy vững chãi, hai cánh tay khỏe khoắn bế lấy An. Bên kia, Bakugou tự nhiên lại ném ánh mắt khinh bỉ sang đây.

"Cậu liếc cái gì? Không phục à?" An hất cằm nhìn lại. "Midoriya làm cho cậu ta phục, bế luôn cậu ta."

Midoriya: "..."

An được thả xuống, cô đứng chống hông, khó chịu nhìn hai người kia: "Sao hai người không rời khỏi đây? Trong đây hóng gió rất vui vẻ hả?"

"Nếu ra được thì tao còn đứng ở đây chắc?" Bakugou hậm hực.

Midoriya gật đầu: "Bọn tớ không có cách nào để thoát ra được."

An không nói một lời đã tiến đến gần bức tường gió lốc, vươn tay ra chạm đến. Những hòn đá, vật liệu nhỏ nát vụn lẫn lộn trong cơn lốc ma sát gây nóng rát ngay lòng bàn tay An, cô liền thu tay về, chửi thề vài tiếng.

Mẹ kiếp!

Vào thì rất dễ dàng cơ mà! Sao lúc thoát ra lại khó khăn thế này?

Bà nội cha cái tường gió.

"Hỏa Linh kiếm! Hỏa Linh kiếm!" An gào rách cả họng cũng không cảm nhận được sự xuất hiện của Hỏa Linh kiếm ở gần xung quanh đây.

Thanh kiếm cùn đó lại chạy biến đi đâu nữa rồi?

"Bây giờ phải làm sao để thoát ra đây?" Midoriya ngước đầu lên nhìn một mảnh trời xanh ở ngọn đỉnh cơn lốc, có một lỗ hổng ngay đó. Midoriya chỉ tay lên: "Hay là chúng ta thoát ra bằng đường trên đó?"

An cũng ngước mắt lên nhìn. "Cậu định mọc cánh bay lên à?" Nếu có Hỏa Linh kiếm ở đây thì tốt rồi! Lên trời còn được!

Midoriya và An đột nhiên đưa mắt nhìn nhau, cả hai người vừa hay lại nảy ra cùng một ý tưởng. Cậu và cô đồng loạt nhìn sang Bakugou.

Bakugou hung hăng trợn mắt nhìn lại: "Tụi bây nhìn cái gì?"

An mỉm cười thân thiện, "Cậu làm máy bay nhé!"

"Máy bay con mẹ mày! Cút!"

...

Sau khi đưa được Midoriya ra ngoài, Bakugou quay trở lại với An. Vừa đáp đất đã luôn miệng giục cô nhanh lên.

Bakugou cao hơn cô một khoảng, muốn leo lên lưng cậu, An phải nắm vai cậu nhảy lên. Nhưng nhảy mãi vẫn không bám lên được.

An vỗ vỗ lưng cậu, nói: "Cậu cao quá! Thấp xuống một chút đi!"

"Phiền phức!" Bakugou bực bội đáp. Nhưng cũng hơi khom người xuống.

Nhờ vậy, An mới thuận tiện leo lên. Vừa ổn định được trên tấm lưng vũng chãi, An nhéo lấy hai vành tai của Bakugou. "Cậu chửi cái gì hả? Tôi cũng đâu phải khỉ, phóng một cái liền leo lên cây được!"

"Cái con này! Mày có tin là tao vứt mày xuống không?"

"Bà đây cứ không tin đấy! Thì làm sao?" An dùng tay siết chặt lấy cổ của Bakugou, hai chân còn kẹp chặt quanh hông của cậu. Dính chặt không rời.

Thời gian thì có hạn nên Bakugou cũng không dây dưa so đo với An thêm nữa. Từ hai lòng bàn tay Bakugou, âm thanh nổ vang vang. Phút chốc đã phóng lên đỉnh ngọn lốc, từ lỗ hổng mà bay thoát ra bên ngoài.

Khu mô phỏng thành phố bây giờ chỉ có thể dùng một từ để diễn tả. Loạn.

Đất nứt nẻ. Nhà tan hoang. Đất đá, cát bụi rải rác khắp nơi. Nếu đây là nơi có người sinh sống thì không dám nghĩ đến hậu quả.

"Kacchan! Mau chạy về đích đi!" Tiếng hét dữ dội của Midoriya vọng từ đằng sau đến gây nhức nhối màng nhĩ.

An quay đầu lại nhìn thì thấy Midoriya đang bay về phía này, theo sau đó là All Might?!?

Đang chơi cái trò gì vậy?

An đột ngột buông hai tay khỏi cổ Bakugou khiến cậu bàng hoàng liền vòng một cánh tay ra đằng sau để giữ lấy cô. An vẫn bám trụ trên lưng của cậu bằng hai chân.

"Mày buông tay ra làm cái gì hả?" Bakugou cáu gắt.

"Tôi cũng không nhảy từ đây xuống, cậu nổi điên cái gì chứ?" Bà đây đâu có điên!

An dùng một con dao rạch một đường ở lòng bàn tay. Máu đỏ diễm lệ tức thì loang ra. Vài vết máu dính trên lưỡi dao đang dần ăn mòn phần sắc nhọn của dao, khiến nó trở nên nham nhở.

Mùi máu lan tỏa trong không khí. An trong phút chốc đã cảm nhận được sự hiện diện của Hỏa Linh kiếm đang đến gần đây.

Nhưng còn chưa kịp vui mừng.

Tình hình ở phía sau, All Might đã đuổi kịp Midoriya. All Might nắm lấy một chân của Midoriya rồi vận sức ném cậu bay đi.

Mục tiêu là Bakugou. Midoriya cứ thế mà va vào Bakugou bằng vận tốc cực nhanh.

Hỏa Linh kiếm dò tìm được máu của chủ nhân liền tức tốc chạy đến bên cô. Nhưng, khi nó đã gần đến nơi, và cô cũng đã nhìn thấy Hỏa Linh kiếm trong tầm nhìn. Đột nhiên, từ đằng sau có tiếng xé gió và ngay lập tức có một vật nặng đập thẳng vào lưng cô.

An cảm tháy phần gáy mình đau nhói. Sau đó, các mảng đen dần lan tỏa bao phủ hết tầm mắt cô.

...

Phòng y tế.

Mở mắt là một mảng trắng tinh khôi từ trần nhà trước mắt. An đảo mắt nhìn quanh thấy các dụng cụ thiết bị y tế mới biết bản thân đang ở đâu.

An khẽ cựa quậy một chút. Cả cơ thể đều kiệt lực do dùng quá nhiều sức cho Hỏa Linh kiếm. Và đặc biệt là ở phần gáy đau nhói một cách khác thường.

Con mẹ nó! Lúc đó là xảy ra chuyện gì vậy?

Lòng bàn tay trái dùng dao rạch đã được băng bó cẩn thận, bây giờ thấy tê tê chứ không còn đau nữa. Cho nên liền tháo mấy cái băng trắng ra vứt sang một bên.

An nhăn mặt cố gắng ngồi dậy. Cô xoa xoa cái bụng phẳng của mình.

Nguyên buổi sáng không ăn gì, da lưng sắp dính vào da bụng rồi. Bụng cô cồn cào vang lên từng hồi trống đánh.

Ôi! Đau quá! Mệt quá! Đói quá!

Điện thoại của An chợt reo lên âm thanh cuộc gọi đến. Cô không nhìn mà đã bắt máy luôn. Bên kia đầu dây lại im lặng không nói tiếng gì. An liền đoán ra người ở đầu dây bên kia là ai.

Âm giọng cô ỉu xìu, thỏ thẻ nói qua điện thoại: "Yong. Em mệt. Anh đến đón em nhé!"

"Chờ anh đến."

Điện thoại chỉ vừa dứt máy, Yong đã đứng ngay trước mặt An. Làm con tim trong lồng ngực cô nhảy lên một cái. Cô vô thức vuốt vuốt ngực trấn an lại bản thân.

Lạy hồn! Không thể xuất hiện một cách bình thường được à?

"Em khó chịu sao?" Yong ngồi xuống cạnh cô, hắn vươn tay vòng ra sau lưng cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

An gạt tay hắn ra một cách tự nhiên, chủ động ngồi cách hắn một khoảng.

Cô không ghét hắn nhưng lại cảm thấy rất khó chịu khi ở cùng hắn. Cảm giác vô cùng kỳ quái. Không tìm được nguyên nhân vì sao lại như vậy nên tốt nhất vẫn là cách xa hắn một chút.

An treo sẵn nụ cười trên mặt, "Về nhà thôi! Em sắp chết đói chết rồi!"

Yong bình tĩnh nhìn cô, im lặng trong một phút, hắn mở miệng: "Về thôi."

Yong đứng dậy, chìa lòng bàn tay đến trước mặt cô. An miễn cưỡng chìa ra một ngón tay, chạm vào lòng bàn tay của hắn.

Ngay lập tức, cô nhắm hai mắt lại, thân thể chợt nhẹ bẫng như đi trên mây, rồi trong phút chốc lại nặng trịch như vừa bị ném trời trên trời xuống. Qua một trận trời đất xoay chuyển, An dần cảm nhận được từng chút chân thực, thân hình đã vững chãi, cô mới chậm rãi mở mắt ra.

Cánh trang trí và nội thất trong ngôi nhà quen thuộc đang trước mắt cô.

Nhưng An chưa kịp vui vẻ thì đã cảm thấy có chút không ổn.

Một loạt cảm giác kỳ lạ chạy dọc trong cơ thể cô. Cô cảm nhận được dạ dày của mình đang sôi sục như đang đánh giặc ở trong. An che miệng, chạy tức tốc vào trong nhà vệ sinh.

Len từ trong bếp đi ra, trên người vẫn còn mang tạp dề. Nhìn thấy An chạy thục mạng vào nhà vệ sinh thì không mấy bất ngờ.

Năng lực "Độn thổ" của Yong tuy là rất hữu dụng nhưng chỉ hữu dụng với người sử dụng nó thôi! Còn đối với người khác khi bị năng lực này tác dụng lên, dịch chuyển vị trí, thì bản thân người đó sẽ chịu một loại áp lực vô hình.

Lần đầu khi Len thử loại năng lực này, anh ta ăn ngủ với phòng vệ sinh suốt cả ngày trời.

An vốn bụng rỗng, nên cũng không nôn ra được gì. Cô tát nước vào mặt, lấy lại thần thái rồi mở cửa bước ra ngoài. Vừa ra đã gặp Len đang đứng cười tủm tỉm.

Khi ở gần Yong, cô cảm thấy rất khó chịu, chỉ muốn tránh càng xa càng tốt.

Còn khi nhìn thấy Len, đột nhiên tay chân ngứa rần, chỉ muốn đánh anh ta.

"Lần đầu Độn thổ của cô trông rất thoải mái nhỉ?" Len nheo mắt, âm cuối kéo dài một cách điệu nghệ.

Cái ngữ điệu này quả thật là ngứa đòn!

An liếc nhìn anh ta, "Liên quan đến anh à?"

"Tôi quan tâm cô mà!" Len cười.

"Không cần." Có hai giọng đáp cùng lúc vang lên. An đưa mắt nhìn sang anh trai cô, còn Yong thì đang nhìn chằm chằm Len, hàn khí quanh thân càng lúc càng dày đặc.

Len toát cả mồ hôi lạnh, liền nhanh nhẹn lui lại xuống bếp. Biết tiến biết lùi mới là người khôn ngoan.

"Em không sao chứ? Khó chịu lắm sao?" Yong lo cho cô. Hắn tiến về cô một bước nhưng rồi lại bước lùi về vị trí ban đầu.

"Em về phòng." An cũng muốn là người khôn ngoan nên cũng lui về phòng. Nhưng chỉ vừa bước lên vài bậc cầu thang, cánh mũi khẽ run run ngửi thấy mùi thức ăn. An lại chạy vòng xuống bếp.

Trong căn bếp thoang thoảng mùi thức ăn, có dáng lưng thẳng tắp, hông đeo tạp dề, hai tay bận rộn xào nấu thức ăn ở khoảng bếp. An lại gần, nhìn thấy mấy miếng thịt trắng nhợt bị Len xào tới xào lui. Vô cùng gây mất mỹ vị.

"Anh có biết nấu ăn không vậy? Xào như thế nào mà trắng toát vậy hả?"

Len chọc chọc mấy miếng thịt như đang trút giận, "Liên quan đến cô à?"

An: "..."

Len đột nhiên quay sang nhìn cô, khóe miệng nhếch lên đầy mỉa mai: "Cô thì chỉ biết cà khịa người khác, còn bản thân cô thì sao hả? Tôi vẫn không hiểu được, làm thế nào mà cô có thể làm cháy cái chảo trong khi đồ ăn trong đấy vẫn chưa chín?"

An: "..."

An không nhiều lời mà giơ chân lên đạp thật mạnh vào chân anh ta một cái.

Len vừa đau vừa giật mình, nhảy tưng tưng tại chỗ, lớn tiếng: "Cô làm cái quái gì thế hả? Không nhìn thấy tôi đang nấu ăn hay sao mà dám đánh tôi chứ?"

An hơi nghiêng đầu, cười như không cười: "Đang nấu ăn thì làm sao? Dù anh có đang (đã che) thì bà đây vẫn có thể đánh liệt giường anh đấy!"

Len: "..." Tư tưởng quá là nguy hiểm rồi!

Nhân lúc Len đang hoang mang tột độ vì lời đe dọa của cô. An đẩy anh ta ra một bên, hai tay hai lọ, nghiêng nghiêng đổ hết vào trong thức ăn.

Len nhìn thấy thịt bị nhuộm đỏ thì run rẩy chỉ vào, "Cô bỏ thứ gì vào đây vậy?"

"Có lẽ là gia vị gì đó!" An giả ngây.

Len cơ mặt giật giật.

Có lẽ? Có lẽ cái (đã che)! Bản thân cô còn không xác định được mấy cái lọ đó là gì mà lại đem đổ hết vào thức ăn hả?

Tức chết anh ta!

Len tắt bếp. Anh bất lực xoa xoa mi tâm rồi nhìn sang An, "Cô đúng là rất có tiềm năng chọc tức người khác đấy!"

"Bà đây tài năng đầy mình." An vuốt tóc sang chảnh.

Len tức không nói thành lời, "+×÷=/_€£¥₫)(*&^%$#@!"

"Con gái mà không biết nấu ăn."

"Có tiền mở nhà hàng là được."

Len: "..." Hừ! Có tiền thì hay lắm à?

Tiền chỉ có thể mua được vật chất, mua được nhân phẩm...

Thôi được rồi, xem ra có tiền thì rất hay!

An tìm một đôi đũa sạch, gắp thử một miếng thịt ăn thử. Cô nhai chậm rãi rồi nuốt xuống, từ đầu đến cuối gương mặt đều không biến sắc.

Len thấy An không bị ngộ độc gì nên mới can đảm ăn thử một miếng. Mùi vị vừa tan trên đầu lưỡi, Len liền phun ra, anh ho sặc sụa một hồi cả gương mặt đều dần đỏ lên.

"Cay thế này làm sao mà ăn được? Cay chết tôi rồi!"

An chìa ra một chai nước, anh cầm lấy tu hết một hơi. Len cảm thấy vị kỳ lạ trong nước, lại phun ra thêm lần nữa.

Len giận dữ hỏi: "Cô...cô cho tôi uống giấm hả?"

An bình tĩnh đáp: "Là anh tự giật lấy uống mà!"

"Cô..." Len tức đỏ cả mặt, tưởng chừng như đầu đã bóc khói. Anh giậm chân quay người bỏ đi.

An chẳng buồn nhìn Len một cái, cô lại tiếp tục gắp thêm miếng thịt cho vào miệng.

Rõ ràng rất vừa miệng mà?

An rất nhanh đã xử lý xong mấy miếng thịt. Nhưng mà vẫn chưa cảm thấy no bụng.

Cô mở các tủ ra tìm thêm đồ ăn.

An mở một cái tủ.

Mì gói, thịt đóng hộp, trứng.

Lại mở thêm một cái tủ khác.

Mì gói, thịt đóng hộp, trứng..

An quyết định mở tủ lạnh ra xem thử.

Mì gói, thịt đóng hộp, trứng...

An: "..." Ủa? Nhà này không có gì ngoài mì gói, thịt đóng hộp, trứng hả?

An quyết định không ăn nữa để có thân hình đẹp của nữ thần.

...

Qua ngày hôm sau, An tiếp tục đến trường.

Cô không muốn đi học một chút nào. Toàn bộ chương trình là cô đã từng học qua, vì vậy đi học con mẹ nó chán vãi a.

Vừa vào lớp đã nghe thấy tiếng khóc nỉ non của cô gái màu hồng - Ashido Mina. "Hic... Mấy cậu đi chơi vui vẻ, khi về nhớ kể lại cho tớ nghe đấy...Nhớ đó...Híc."

"Đừng buồn mà! Biết đâu lại có chuyện bất ngờ gì thì sao?" Midoriya góp lời an ủi.

"Ồ, có thể lắm đấy chứ!" An cười.

Midoriya nhìn thấy An, biểu cảm trên gương mặt hơi sượng lại, "An... Chào cậu."

An phát hiện sự thay đổi biểu cảm đột ngột của Midoriya thì tự dưng lại nhớ đến bài kiểm tra ngày hôm qua. Cô hơi nheo mắt lại, trong đầu hiện lên một vài viễn cảnh, đã có một chút thông suốt.

"Cậu không sao chứ? Hôm qua, tớ... tớ.... Thực xin lỗi cậu!" Midoriya cúi người một góc vuông với mặt đất.

An xua tay bỏ qua vấn đề này, cô hỏi: "Vậy sau đó thì sao?"

Midoriya ngoan ngoãn kể lại cẩn thận cho cô.

Ngày hôm qua, sau khi cô bị Midoriya va vào đến mức ngất đi, thì Hỏa Linh kiếm cũng vừa lúc đến và tự động phân thân thêm vài thanh kiếm nữa để giúp cả ba chặn All Might. Nhờ như vậy, cả ba mới an toàn chạy qua đích để hoàn thành bài kiểm tra.

Sau đó cả ba đều bị đưa đến phòng y tế, Midoriya và Bakugou được chữa trị và nghỉ ngơi được vài tiếng đã đỡ hẳn. Duy nhất chỉ có An ngất từ sáng đến chiều. Midoriya và Bakugou ngồi cạnh cô gần cả ngày, chỉ ra ngoài mua nước cùng nhau đúng có một lần, vậy mà khi quay lại đã không còn thấy An trên giường nữa.

"Cậu và Bakugou ở lại với tôi à?" 

Midoriya gật đầu, "Đúng vậy!"

"Tôi đâu phải trẻ con, đâu cần phải vậy? Rỗi hơi." 

Midoriya cười trừ. Nếu để cô ấy biết ngày hôm qua vì muốn cho An sớm tỉnh dậy, Bakugou gần như sắp làm cho nổ tung phòng y tế. May mà ngăn lại kịp, nếu không thì lớn chuyện.

Aizawa bước vào, cả lớp liền tự động ổn định chỗ ngồi ngay ngắn. Thầy ta vào để thông báo về chuyến cắm trại sắp tới và kết quả của kì thi.

"Cả lớp chúng ta đều sẽ được đi cắm trại." Lại lươn lẹo nữa rồi! Bẻ lái ở giây phút cuối làm cho những người rớt kì kiểm tra vui không tả nổi, cả lớp xôn xao vui vẻ.

"Được rồi! Im lặng nào!" Aizawa gõ mấy cuốn sách trên tay lên mặt bàn. "Kiyama, ra ngoài cùng tôi có chút việc."

Mọi người đồng loạt hướng ánh nhìn tâm điểm về phía An. Cô ấy lại gây chuyện gì nữa sao?

An ngờ vực đi theo Aizawa ra khỏi lớp, đi đến một gian phòng nghỉ. Aizawa đẩy cửa bước vào nhưng An vẫn trầm ngâm đứng bên ngoài.

Aizawa gọi cô: "Kiyama, mau vào đi."

An nheo mắt, nghĩ ngợi rồi nói: "Tôi có cảm giác, nếu bước vào phòng sẽ gặp một chuyện rất chó má." 

Aizawa: "..." Giáo viên vẫn còn đứng ở đây này, học sinh gì mà mở miệng liền chửi thề.

Cuối cùng cũng bước vào phòng. Quả nhiên, liền gặp chuyện chó má. Len với tư cách anh họ của An, hiên ngang làm thủ tục rút hồ sơ của cô ra khỏi trường để du học ở nước ngoài. 

Len cặm cụi viết loáy hoáy vào mấy giấy tờ cần thiết.

An bước tới cạnh anh ta, dồn sức hất văng cây bút trên tay Len ra xa, cô cầm lấy mấy tờ giấy xé ra từng mảnh, vứt đi hết. Giấy vụn từng mảnh rơi lả tả trước gương mặt ngây đuỗn của Len.

"Cô..."

An lấy Hỏa Linh kiếm ra, chỉ thẳng mũi kiếm đến trước mũi Len, trừng mắt cảnh cáo: "Hai người quản không nổi tôi đâu!"

Nói dứt lời, An huênh hoang vác kiếm đi mất. Để lại Aizawa vẫn đang bất ngờ và Len vuốt mặt bất lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.