(ĐN BnHA) Tôi không muốn trở thành anh hùng

Chương 11: Lời cầu cứu



Cô bé ồn ào hét lớn, "CỨU CHỊ YUNO VỚI Ạ!"

Cả lớp giật mình nhìn về phía cánh cửa, lúc đầu tưởng là cô bé đi lạc. Nhưng nghe từ trong lời người này có "Yuno" khiến nhiều người đặt ra nghi vấn.

Uraraka thấy cô bé có vẻ chật vật liền chạy tới bên, sau đó cô bé được các bạn nữ giúp bình tĩnh lại.

Nhận thấy hơi thở cô ổn định, Asui Tsuyu mới hỏi: "Ý nhóc là sao? Yuno có vấn đề gì à?"

"HÃY GIÚP CHỊ YUNO!" Cô bé lại gào ầm lên.

"Hãy cho chị biết chuyện gì đã xảy ra?" Ashido Mina vừa vỗ vai vừa hỏi.

"GIÚP CHỊ YUNO!"

Cả lớp mặt mày đen lại, sấm đánh ngang tai, khuôn mặt sầm xuống, chuẩn bộ dạng mất hết cả kiên nhẫn.

"Bọn chị chưa biết chuyện..."

"CHỊ YU...!"

Cô bé chưa nói hết lời thì bị Bakugo phía góc tường chạy đến đánh. Tất nhiên chỉ là đánh nhẹ, nhưng đối với người thường thì khá đau.

"Ồn ào quá con lùn! Mày không yên lặng thì biến đi nơi khác, đồ nhãi nhép!"

Lời nói cục súc của 1 thanh niên nói với 1 đứa bé nhỏ hơn mình thật khiến các bạn trong lớp tái mét, "Lại là thằng khỉ đó!".

Thế nhưng ngoài dự đoán của mọi người, cô bé mặt xanh lét cắn môi run rẩy. Kiểu như cố gắng kiềm chế để không hét lớn vậy.

"Rồi, chúng ta cần nói chuyện rõ ràng."

Lần này, người lên tiếng là Yaoyorozu. Người giỏi nhất lớp về sự thông minh nếu không tính Yuno.

"Sao em lại nói bọn chị phải giúp Miyazaki?"

Hỏi đến đây, cô bé cúi gầm mặt xuống.

"Bởi vì chỉ có anh chị mới có thể cứu tiểu thư. Ngoài anh chị ra, em không còn ai có thể nhờ vả."

"Tại sao?"

Todoroki lạnh tiếng hỏi, mà mọi người cũng thắc mắc không kém. Việc này rất có thể liên quan đến sự thay đổi của Yuno khi mang trên mình chiếc mặt nạ quái gở kia.

"Yuno tiểu thư là người tài năng nhất của gia tộc Miyazaki từ trước đến nay, và cũng là 1 trong các thành viên thức tỉnh năng lực. Theo truyền thống, cô ấy sẽ phải trở thành anh hùng."

Quả nhiên là lời đồn đã đúng, rằng Miyazaki là 1 gia tộc có 1/10 thành viên thức tỉnh Kosei, mà mỗi Kosei lại không giống đời trước.

Tất cả những người thức tỉnh sẽ bị ép buộc trở thành anh hùng dù muốn dù không. Là 1 trong số đó, Yuno quả nhiên cảm thấy rất áp lực.

"Vậy tại sao mấy hôm trước cô ấy nghỉ học, lại rất khác khi đi học trở lại hôm nay?"

Midoriya lên tiếng, cậu đã thắc mắc từ rất lâu rồi. Có lẽ đây là cơ hội để cậu giải đáp sự tò mò trong cậu.

"Híc..."

Cô bé rùng mình run sợ. Chính Midoriya còn không biết cậu đã trưng ra 1 bản mặt rất đáng sợ.

"Từ từ đã Deku, cậu làm cô bé sợ kìa!" Uraraka kéo Midoriya rời khỏi trước mặt cô nhóc.

"... Bởi vì cô ấy không muốn làm anh hùng, nên các tộc trưởng đã thôi miên cô ấy. Buộc Yuno tiểu thư phải đứng đầu ở mọi lĩnh vực."

Lời nói kết thúc. Lớp A đều rất bất ngờ trước câu trả lời.

"Bọn vô nhân tính!" Kaminari nổi cáu.

Không chỉ có mỗi cậu ta, hầu hết các bạn trong lớp đều tức giận. Bọn chúng giám ép buộc Yuno làm điều cô ấy không muốn, còn hơn cả 1 cầm thú.

Lida nhận thấy có gì không đúng trong lời giải thích của cô bé.

"Tại sao Miyazaki lại không muốn làm anh hùng?"

Lập tức không khí âm trầm, im ắng đến mức nghe thấy được cả hơi thở. Yuno vậy mà không muốn làm anh hùng?

Cô bé giật mình, không biết có nên nói hay không. Nhưng khi nhớ lại nụ cười trong quá khứ của Yuno, cô liền quyết định nói ra sự thật.

"Hồi 5 tuổi, trước khi tiểu thư thức tỉnh năng lực 1 ngày. Bố mẹ và cô ấy đã bị tội phạm bắt làm con tin trong khi cướp ngân hàng."

Cô nhớ lại ngày ấy tiểu thư được đưa về trong bộ dạng tuyệt vọng, u ám vô cùng.

"Cứ mỗi 5 phút, hắn ta giết 1 con tin. Mọi người đều rất sợ hãi, chỉ mong các anh hùng đến kịp."

Kể đến đây, cô lại cảm thấy buồn bã, đôi mắt đỏ ửng lên.

"Tiểu thư cứ chờ đợi anh hùng đến, cô ấy mong bọn họ sẽ đến giống như TV nói. Thế nhưng kết quả không như mong đợi. "

Cô gái rơi nước mắt.

"Yuno tiểu thư... là người duy nhất sống sót lành lặn sau bi kịch đó! Anh hùng hôm đó xuất hiện chính là Endeavor! Thế nhưng có vẻ ông ấy đã vô tình làm tiểu thư sợ hãi và chán ghét."

Cả lớp giật mình quay sang nhìn Todoroki.

"Chết tiệt! Ông già này lại làm xằng làm bậy!"

Lúc này, người bị cả lớp nhìn lên tiếng chửi rủa người cha ích kỷ của mình.

"Bảo sao mấy hôm trước cô ấy tạo khoảng cách với mình."

"Cha mẹ cô ấy đều được đưa đến bệnh viện, thế nhưng họ bây giờ chỉ là người thực vật. Và cũng kể từ đó, tiểu thư Yuno trở nên ghét bỏ anh hùng."

Lau lau nước mắt, cô lại nói tiếp.

"Cha mẹ tiểu thư đều không có Kosei. Thế nhưng sau khi cô ấy thức tỉnh, gia tộc đã đưa cô ấy đi huấn luyện nhiều đến nỗi cô ấy không có thời gian thăm cha mẹ."

Nhớ đôi mắt vô hồn, đôi tay và thân thể chằng chịt vết thương của tiểu thư khiến cô cảm thấy lòng đau như dao cắt.

"Mà các trưởng lão thì luôn lấy tính mạng của cha mẹ Yuno tiểu thư để đe dọa, ép buộc cô ấy."

"Tiểu thư, tôi không thể giúp được cô, tôi chỉ là 1 người hầu thấp hèn còn chẳng đáng được bên cạnh người. Thế nhưng, tôi yêu con người tốt bụng khi giúp đỡ kẻ yếu của tiểu thư."

"Cô ấy đã phải chịu nhiều đau khổ rồi, nên... Anh, chị! Làm ơn hãy cứu cô ấy, giúp cô ấy thoát ra khỏi ác mộng sâu thẳm."

Nghe xong câu chuyện, nhiều người đã bật khóc thành tiếng.

"Oa oa oa... Thật... Thật không ngờ cô ấy... Lại phải trải qua điều tồi tệ như vậy." Uraraka bật khóc.

"Hức, hức... Cô ấy thật kém may mắn... khi sinh ra trong gia tộc đó... hức..." Jiro Kyoka nổi tiếng lạnh lùng cũng buồn rớt nước mắt.

"Cô ấy thật mạnh mẽ... híc... Đúng là nam tính." Kirishima lấm tấm lấy khăn lau nước mắt nước mũi.

"Liên quan éo gì?"

Cả lớp điên lên cho Kirishima 1 đấm bay ra ngoài, đúng là tên phá mode.

Không khí cũng bớt đi phần nào căng thẳng, thay vào đó dần dần là tiếng trách mắng anh chàng hóa cứng. Cô bé lúc này vừa lau hết nước mắt cười rộ lên.

Thấy vậy các bạn lớp A cũng vui vẻ không kém.

"Lời cầu giúp của em đã được chấp nhận. Yên tâm đi, bọn chị sẽ trở thành anh hùng trong tương lai mà!" Ashido ưỡn ngực tự tin nói.

"Cứ để Miyazaki cho anh chị!" Tokoyami im lặng suốt nãy giờ lên tiếng.

"Đúng vậy!" Midoriya.

"Bọn chị sẽ đánh thức cô ấy dậy, thoát khỏi giấc ngủ ác mộng đó!" Mọi người đồng thanh.

Cô bé vui mừng, đôi mắt lại long lanh như sắp khóc. Thế nhưng, đó lại là nước mắt của sự biết ơn và hạnh phúc.

"CẢM ƠN ANH CHỊ RẤT NHIỀU!"

Mọi người cùng nhau vui cười xua tan bầu không khí nhạt thở ban nãy.

Họ không nhận ra, 2 con người đã rời đi từ lúc nào. Không ai khác là Todoroki và Bakugo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.