[ĐN Hắc Quản Gia] Chủ Nhân Của Ta Là Tử Thần

Chương 27: Học khiêu vũ (thượng)



Sáu giờ rưỡi, sắc trời dần ửng sáng như phủ một tấm vải vàng nhạt lên khắp vùng đất Anh quốc. Lúc này tại dinh thự Phantomhive, mọi người vẫn còn đang say giấc nồng bao gồm cả Undertaker. Một bóng dáng đỏ rực lén lút ở dãy hành lang, rón ra rón rén hệt như kẻ trộm sợ người khác nhìn thấy. Từng bước từng bước, kiềm chế lại tâm tình vui vẻ của mình, vị Tử thần yêu thích màu đỏ nào đó nhanh chân đi đến trước phòng Sebastian. Bàn tay nhẹ nhàng đặt lên chốt cửa, Sebastian thế nhưng lại không khoá cửa phòng ngủ.

(Ha ha, Sebby yêu dấu đây là do ngươi cho ta cơ hội nha! Nếu đã thế hãy để ta cho ngươi hưởng thụ chút cảm giác vui vẻ nào.) Grell cố gắng nén tiếng cười mình lại dâm đãng suy nghĩ.

Cánh cửa mở ra, trước mắt là một vài món đồ nội thất cũ kĩ nhưng được lau chùi sạch sẽ và sắp xếp gọn gàng. Grell chán ngắt bĩu môi cứ nghĩ mình vừa bước vào sẽ được gặp Sebastian ngay. Tuy nhiên vài giây sau hắn lập tức phát hiện vị quản gia điển trai kia vẫn còn nằm ngủ trên giường, nhìn gương mặt tuấn hai mắt Grell lập tức loé sáng như chó săn khi nhìn thấy con mồi.

(Sebastian lúc ngủ đáng yêu quá!) Grell chớp chớp mắt liếm môi, nước miếng chảy ròng ròng như đem mỹ nam trước mắt biến thành thức ăn, chỉ thiếu chưa nhào lên mà thôi.

"He he, Sebastian-chan!" Grell lướt đến bên giường, chu môi chuẩn bị hôn xuống nhưng chưa kịp cúi người đã nghe thấy thanh âm trêu chọc của quản gia vang bên tai.

"Ây da, cái này không được đâu ngài Grell!" Ánh mắt đỏ chăm chú nhìn tử thần, nụ cười xinh đẹp quyến rũ kinh hồn nhưng lại khiến Grell cảm thấy lạnh tóc gáy.

"Sebastian-chan, ta có thể giải thích." Grell cười gượng yên lặng đổ mồ hôi lạnh.

"Không cần giải thích, ta nghĩ ta có thể hiểu được tâm tình của ngài Grell." Nụ cười trên mặt Sebastian có chút sâu thêm.

Một lát sau, dinh thự Phantomhive vang lên từng tiếng thét cực kì bi thảm và chói tai hù doạ toàn bộ đám chim trong khu rừng.

"Có chuyện gì sao Sesbatian?" Kaimi mặc áo ngủ bằng bông màu trắng, xoa xoa hai mắt tựa con mèo nhỏ lười biếng hỏi, tò mò nhìn quản gia đang đứng trên hành lang. Phòng nàng và phòng quản gia cách nhau không xa, hơn nữa nàng cũng thường khó ngủ, chỉ cần có một tiếng động nhỏ cũng đã bị đánh thức.

"Thực xin lỗi điện hạ, quấy rầy ngài rồi. Ta có một bao rác phải ném ra ngài, điện hạ cứ tiếp tục ngủ." Sebastian ôn hoà cười, sau lưng là một vật thể đỏ run rẩy không xác định

(Sao hôm nay hắn lại tốt thế nhỉ?) Kaimi khó hiểu thầm nghĩ nghiêng đầu, chớp chớp mắt, mọi lần chưa tới bảy giờ hắn đã kêu nàng rời giường rồi. Động tác đáng yêu hệt như mèo con làm nũng khiến quản gia có chút bốc hoả.

"Điện hạ, bữa sáng ngài muốn ăn đồ ăn phương Đông hay phương Tây?" Sebastian nhìn nàng chậm rãi hỏi.

"Phương Đông đi, ta muốn ăn cháo!" Đôi mắt mở to, có chút mờ mịt và mê ly do mới thức dậy.

"Này này ngươi là ai?" Grell bị bỏ quên lúc này mới lên tiếng, hắn chưa bao giờ nhìn thấy Sebastian thân thiết với bất kì nữ nhân nào cả, nhất thời lòng cảnh giác nổi lên, ghen tị với Kaimi lẩm bẩm một câu "Chả đẹp tí nào cả!"

"Ngươi đoán ta là ai?" Nhìn dấu vết bị đánh trên mặt Grell, Kaimi bắt đầu suy nghĩ xấu xa, nụ cười giảo hoạt hệt như Sebastian. Tục ngữ nói gần mực thì đen, gần đèn thì sáng quả nhiên là không sai mà.

"Ta làm sao mà biết ngươi là ai? Tóm lại không cho ngươi tiếp cận Sebastian của ta!" Grell hống hách muốn nắm chặt tay Sebastian nhưng lại bị người kia né ra, mặt đập thẳng vào tường.

"Sebastian- chan!!!" Grell ai oán như muốn khóc, xoa xoa lỗ mũi.

"Hoá ra ngươi là của hắn, Sebastian Michaelis." Nàng lạnh nhạt nhìn quản gia.

"Thể xác và tinh thần của ta mãi mãi thuộc về điện hạ, vĩnh viễn đều sẽ không phản bội ngài." Sebastian nửa quỳ trên mặt đất, cố ý liếc qua cặp chân dài trắng trẻo, mịn màng của thiếu nữ trước mắt.

"Nhàm chán!" Nàng bĩu môi, xoay người trở về phòng, mái tóc màu tím xinh đẹp lay động trong không khí.

"Sebastian-chan, nữ nhân kia cuối cùng là ai thế? " Grell buồn bực nắm quần áo của Sebastian không vui hỏi.

"Điều đó không quan trọng, nói chung là ngươi có quen nàng." Lặng lẽ kéo dãn khoảng cách của mình với tên tử thần biến thái, quản gia mỉm cười ôn hòa nhưng không khí xung quanh lại hết sức đáng sợ "Grell, ta nghĩ chúng ta vẫn nên giải quyết xong vấn đề lúc nãy đi!"

"Không, không cần đâu!" Grell nuốtmước miếng, hoảng hốt nhìn sắc mặt nguy hiểm của quản gia thầm kêu cứu.

......

"Hôm nay bữa sáng có cháo hải sản, bánh bao thịt cùng với dưa cải muối. Mời ngài dùng bữa, điện hạ. "

"Để đấy đi." Liếc mắt nhìn từng đĩa thức ăn hoa mỹ đặt lên bàn, ngón tay vô thức gõ lên ghế, nàng vuốt nhẹ mái tóc như có như không nhìn quản gia "Sebastian, Grell đâu rồi?"

"Grell cảm thấy ngài ấy làm phiền điện hạ quá nhiều vì thế lúc nãy đã rời đi trước." Biểu tình quản gia không thay đổi bình thản nói dối.

"Thật ra hắn ở lại cũng không phải là chuyện gì xấu."

"Điện hạ chẳng qua chỉ là muốn thấy cảnh tượng chật vật Sebastian mà thôi. Thật là một vị chủ nhân xấu tính! " Undertaker âm dương quái khí nói.

"Đã là chủ nhân của ác ma lí nào lại là người hiền lành đúng hay không Sebastian?"

"Kỳ thực..." Sebastian xoay người sát bên tai nàng nói nhỏ "Chủ nhân không cần phải phản lại lời tên kia đâu, tính cách của điện hạ dù tốt hay xấu ta đều thích hết. "

"Sebastien Michaelis!" Kaimi nghiến răng, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ ửng.

Chủ nhân VS quản gia, quản gia lần thứ N toàn thắng.

"Ha ha..." Undertaker vui cười một bên chế giễu.

Đợi đến khi Kaimi ănxong điểm tâm, quản gia thuần thụcthu dọn chén đĩa, Undertaker lau miệng tỏ ý thức hắn của ác ma làm vô cùng ngon.Nhóm người hầu vốn muốn giúp vội bọn họ, nhưng khi đập nát vài cái ghế, hai cái chén cùng bốn cái đĩa, Sebastian trực tiếp tống họ ra ngoài cửa.

Kaimi đang âm thầm cười trộm vui vẻ bởi dù sao cũng hiếm khi nhìn thấy quản gia rối rắm, nhưng khi Sebastian vừa cất lời, nàng liền lập tức im miệng triệt để.

"Điện hạ, vào lúc mười giờ, phu nhân Rowling sẽ đến dạy ngài khiêu vũ cùng lễ nghi cho vũ hội."

"Takhông tham gia vũ hội, vì sao lại phải học khiêu vũ?" Nàng kinh ngạc đứng dậy phản bác.

"Chẳng lẽ điện hạ đã quên, thời điểm ở khu triển lãm, điện hạ đã đáp ứng lời mời của tử tước Druitt rồi, lấy thân phận Kaimi Phantomhive mà tham gia vũ hội." Quản gia mỉm cười từ tốn nhắc lại chuyện cũ.

Nàng nghẹn lời, chợt nhớ đến dường như là có chuyện như thế xảy ra "Ta cũng đâu nhất thiết phải khiêu vũ, ta có thể từ chối họ mà!" Nàng chột dạ giả bộ trấn định.

"Không được." Quản gia lắc đầu "Thân là người dòng họ Phantomhive, thế nào gặp chút chuyện liền sợ hãi, huống chi thân phận điện hạ đã tryền ra khắp giới quý tộc, tất cả mọi người đều muốn nhìn ngài một chút, đại tiều thư nhà Phantomhive rốt cuộc xinh đẹp và lễ nghi mức nào."

"Ta cũng không phải con khỉ, làm trò xiếc cho bọn người đó!"Nàng không kiên nhẫn xoay người rời đi đạm mạc nói "Ta muốn trở về phòng nghỉ ngơi một chút, nơi này ngươi trước tiên dọn dẹp đi" Nói xong, nàng liềnvội vàng đi.

Nếu nàng khiêu vũ, chỉ sợ người xấu mặt sẽ là nàng. Trong thời gian ngắn thuần thục thứ nghệ thuật này đối với nàng là hoàn toàn không có khả năng. Từ lúc tám trăm năm trước, nàng đã buông tha ý nghĩ có thể khiêu vũ rồi.

Không ngờ, một bàn tay chợt nắm cổ áo của nàng, còn chưa kịp phản ứng đã ôm ngang thắt lưng, dù đánh thế nào cũng không buông "Sebastian, ta lệnh cho ngươi thả ta ra!"

"Không được, điện hạ." Sebastian cười xấu xa liếc nữ nhân trong lòng "Thân là quản gia Phantomhive, quan tâm việc học của chủ nhân là bổn phận, như thế mới là quản gia hoàn mỹ."

"Cái gì hoàn mỹ, ngươi thật lắm chuyện!" Nàng thở hổn hển cố gắng thoát khỏi quản gia. Tuy nhiên, hai tay Sebastian như xiềng xích bằng sắt thép trói chặt nàng lại, dủ vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát. Kaimi giận đến mức thiếu chút nữa triệu hồi bạch lôi đánh chết quản gia.

"Sebastian Michaelis, ta tuyệt không để yên cho ngươi!" Âm thanh tràn ngập lửa giận vang khắp dinh thự Phantomhive.

Quản gia cười xấu xa.

Dù có thêm một kiếp ngài cũng không làm gì được ta đâu điện hạ!

_Đôi lời_

Cảm thấy ngày càng ít người đọc và vote, liệu do tốc độ ta quá rùa bò?

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.