Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp nhẹ nhàng len lỏi vào trong gian phòng rộng lớn, xuyên qua tấm mành sa trắng như tuyết, chiếc thảm lông dê đỏ rực như lửa, chiếc giường bằng gỗ đàn hương khắc đầy hoa văn cùng tấm chăm mềm mại thoải mái, chiếu thẳng lên gương mặt nhỏ nhắn đang chìm trong mộng đẹp.
Mái tóc ngắn màu xanh xám tùy ý xỏa trên gối, hàng lông mi dài vẫn còn ép chặt mí mắt không muốn mở ra. Dưới sống mũi cao anh tuấn là đôi môi mồng mềm mại hơi mở ra, phun ra từng hơi thở ấm áp. Gương mặt tinh xảo ngủ say, gò má hai bên nhiễm lên một chút đỏ ửng, thoạt nhìn đáng yêu cực kì.
Cánh cửa không tiếng động mở ra.
Bước đi tao nhã, Sebastian một thân áo bành tô đen chỉn chu đẩy xe đi đến, bước chân vô cùng nhẹ nhàng như sợ người trên giường sẽ thức giấc.
“Thiếu gia!” Hắc y quản gia khom người, thấp giọng gọi nam hài “Nên rời giường rồi, thiếu gia.”
Mày khẽ nhăn lên, nam hài trên giường bất an run run mí mắt, hắn lười biếng ân một tiếng, đôi mắt một xanh một tím mở ra, nhìn vị quản gia kia một lát rồi dứt khoát năm mắt lại.
Xoay người, tiếp tục ngủ
Gương mặt tuấn mỹ xuất hiện một tia giật mình nở nụ cười yếu ớt, thanh âm êm tai tiếp tục vang lên “Không được, ngài nhất định phải rời giường thiếu gia! Sau khi ăn xong bữa sáng, Marco tiên sinh sẽ đến dạy ngài lễ nghi, còn Mony tiểu thư sẽ đến chỉ dẫn ngài về âm nhạc và kiếm thuật sẽ do đệ nhất kiếm sư của Anh Quốc tự mình hướng dẫn…”
“Ngươi thực sự quá nhiều lời, càng lúc càng giống người già!” Lười biếng đứng dậy, đôi mắt nhàn nhạt lóe sáng, khóe miệng châm biếm như như không lườm nam nhân trước mặt.
“Đúng không, ác ma quản Gia?”
“Cho dù có già, ta vẫn sẽ luôn phụng dưỡng bên cạnh ngài, cùng ngài đi đến tận cùng của con đường!” Sebastian tao nhã cười, đem áo sơ mi mới tinh lấy ra, cẩn thận đặt ở trên tay “Thiếu gia nên mặc quần áo!”
“Hừ…” Hắn hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng đứng lên tùy ý để Sebastian mặc quần áo cho mình. Dù sao đều là nam, hắn cũng chẳng sợ bị ác ma này nhìn.
“Ta sẽ không học cái lễ nghi khốn khiếp gì kia đâu!” Nhăn mày, Ciel không kiên nhẫn liếc hắn một cái “Còn có kiếm đạo…”
“Là kiếm thuật.” Sebastian cẩn thận nhắc nhở.
“Lắm lời, ta nói không học thì sẽ không học!” Hắn cũng chẳng phải là Ciel chân chính, nếu đã cùng ác ma ký kết khế ước, hắn tuyệt sẽ không nghe theo sự an bày của Sebastian, học ba cái lễ nghi quý tộc rác rưởi kia. Thứ lễ nghi này học một lần là đủ rồi, hắn cũng không muốn ôn lại ác mộng ở nhà Shihouin lần nữa.
“Như thế không được!” Sebastian vuốt trán, có chút hao tổn tâm trí với người cứng đầu trước mặt mình “Thân là gia chủ nhà Phantomhive, thiếu gia chính là đại biểu cho cả gia tộc. Nếu ở trong yến hội có lời nói, hành vi nào có chút không đúng…”
“Ngươi là có ý gì?” Đôi mắt nheo lại, hắn nguy hiểm nhìn vị quản gia kia.
“Không, không có ý gì cả! ” Nhìn phản ứng của thiếu gia, Sebastian sáng suốt tránh đi đề tài này. “Nếu ngài đã kiên trì như vậy, ngài nhất định phải chứng minh được lễ nghi, kiếm thuật và âm nhạc của bản thân mình đều phải phù hợp với phong phạm quý tộc, nếu không đạt tiêu chuẩn vậy ngài liền phải nghe theo sự sắp xếp của ta!”
“ Rốt cuộc ngươi là chủ nhân hay ta mới là chủ nhân?” Hắn đứng lên, đeo băng bịt mắt che đi con mắt có dấu hiệu khế ước.
“Đương nhiên ngài là chủ nhân.” Sebastian tao nhã đứng dậy, hàm ý nói “Dù sao ta cũng chỉ là một quản gia!”
Một quản gia ác ma, hắn trong lòng châm chọc.
Bữa sáng là trứng ốp lết thơm ngào ngạt, bánh sừng bò hấp dẫn mang hương vị Pháp, salad với rau dưa tươi cùng một tách hồng trà Ceylon* nồng đậm mùi hương.
Không thể không nói…Ciel cầm tách hồng trà, nhẹ nhàng hớp một ngụm, con mắt màu xanh không an phận liếc nhìn vị quản gia bên kia. Tên quản gia này về phương diện bếp núc quả thật không tồi, Tướng mạo, tay nghề, tri thức đều vô cùng hoàn hảo.
Chẳng bù như hắn, nếu tên tiểu tử thích ăn đồ ngọt Yachiru* kia mà ăn bánh ngọt do hắn làm chỉ sợ nhà Shihouin đã bị Zaraki Kenpachi* cuồng chiến đầu phá phách đến không còn manh giáp.
Nghĩ vậy, hắn nâng khóe miệng lên, lộ ra một chút độ con sung sướng, con mắt xanh lam ánh lên sự ấm áp mà ngay cả hắn cũng không hề phát hiện.
Đôi mắt màu đỏ ngoài ý muốn liếc nhìn về phía thiếu niên đang thong thả uống trà kia. Kinh ngạc chợt lóe lên rồi biến mất, cũng không thể trách ác ma lộ ra biểu tình như vậy. Thiếu gia nhà hắn có thể bày ra biểu tình mà theo hắn nghĩ tỷ lệ xảy ra sẽ bằng không như thế, rốt cuộc là ngài ấy đang nghĩ về điều gì? Sebastian vuốt cằm nghiền ngẫm tâm tư của vị thiếu gia. Dù sao hiểu rõ tâm tình của chủ nhân cũng là một trong những diều quản gia hoàn mỹ cần có.
Ăn sáng xong, Sebastian ưu nhã thu thập chén dĩa trên bàn, trước khi đi còn không quên lưu lại một câu “Thiếu gia, cuộc nói chuyện sáng nay của chúng ta vẫn còn chưa chấm dứt, để chứng minh ngài có thể không cần giáo sư đến giảng dạy thì ta sẽ tự mình xét duyệt hết mọi thứ của ngài.”
Người này, hắn âm thầm nghiến răng, thế nào còn chưa quên sự kiện kia!
****
Cách thời điểm kia, ba tháng đã trôi qua, năm tháng giam cầm tựa như cơn ác mộng nhanh chóng vụt qua. Nhưng hắn biết rõ dù cho thời gian có đã đi qua, ác mộng kia sớm đã khắc sâu vào lòng hắn.
Hắn phải công nhận Sebastian là một quản gia hoàn hảo, trong vòng hai tháng đem nhà Phantomhive xây dựng lại với tốc độ kinh người, cấu tạo, thiết kế đều giống hệt như cũ dù hắn đã cố gắng xoi mói nhưng đều không thể tìm được khuyết điểm khiến cho người khác kinh ngạc.
Một tên quản gia vạn năng!
Mà hắn trong khoảng thời gian này cũng đã liên lạc với tổng giám đốc công ty đồ chơi nhanh chóng đem vị trí chủ tịch sửa tên thành Ciel Phantomhive. Tuy nhiên lại nói, kì thực công ty đồ chơi Kaimi này là được thành lập vào lúc hắn năm tuổi, nhờ vào 2 đời từng trải cùng với việc yêu thích các món đồ chơi đáng yêu và độc đáo, hắn đã kêu người đi sản xuất ra vô vàn đồ chơi lạ mắt cố gắng đánh bóng tên tuổi của công ty Kaimi. Trong vòng bốn năm, ban đầu chỉ từ một của hàng nhỏ đến ngày hôm nay liền trở thành một công ty nổi tiếng, thực ra trong đó còn có một phần công lao của Vincent. Dù sao thân thế hắn vẫn chỉ là một đứa con nít, nếu không phải có Vincent âm thầm trợ giúp chỉ sợ công ty Kaimi cũng không có ngày hôm nay.
Tuy nhiên đối với việc này, hắn cũng khá nghi hoặc. Bởi vì Vincent không hề ra mặt, thậm chí đối với việc này làm như không biết gì, nếu không phải hắn ngạc nhiên nghe lén cuộc nói chuyện giữa Vincent và Tanaka tiên sinh thì có lẽ hắn cả đời cũng không bao giờ phát hiện việc này.
“Thiếu gia…” Thu thập hết chén đĩa, Sebastian không hề vội vàng chậm rãi nhìn thiếu niên đang ngẩn người bên cửa sổ kia, nở nụ cười có chút tà mị.
“Sebastian, đem bản ghi ghép báo cáo hàng tháng của công ty đến thư phòng cho ta!” Hắn xoay người nhàn nhạt đứng sau lưng Sebastian nói.
Đôi mắt chợt loé lên tia u ám, Sebastian đặt ngón trỏ lên môi cười ưu nhã “Không được, thiếu gia ngài phải thực hiện ước định vừa rồi của mình!”
“Ước định cái gì?” Hắn cau chặt mày, giả bộ không kiên nhẫn nói “Đừng có quên ta mói là chủ nhân!” Nói xong, hắn quay đầu bước đi.
Mặc dù biểu cảm thể hiện sự tức giận nhưng thực chất hắn là đang giả ngu. Nếu chỉ có lễ nghi và kiếm đạo thì hắn có thể chủ quan kiêu ngạo nhưng mà về âm nhạc…
Thật xin lỗi, hắn hoàn toàn là mù mờ không biết gì cả.
Dùng câu thông tục mà nói, hắn chính là một kẻ ngu về âm luật, bất cứ nhạc cụ nào một khi đã vào tay hắn đều sẽ biến thành một đoàn tạp âm kinh khủng.
Chỉ thấy vị quản gia kia chợt nở nụ cười, đôi mắt màu đỏ tươi như có năng lực nhìn thấu lòng người, đầy mị hoặc khiến người ta dễ trầm luân chìm hãm vào trong đó.
“Thiếu gia không phải là sợ thua chứ?”
“Hừ, ta mà sợ thua?” Hắn theo bản năng phản bác một câu, ưỡn ngực trấn định nói “Không phải chỉ là một cuộc thi thôi sao? Làm sao có thể làm khó được Ciel Phantomhive ta chứ!” Lời vừa ra khỏi miệng, trong lòng hắn không ngừng kêu khổ, âm nhạc chết tiệt. Phải làm sao bây giờ, đã lỡ khoe khoang khoác lác, hắn chỉ có thể tính từng bước một mà đi thôi.
“Chúng ta trước tiên sẽ so kiếm, ta nhất định sẽ dánh bại ngươi!” Dáng vẻ ngoan cường, hắn ngẩn đầu ưỡn ngực tiêu sái. Hừ, hắn sẽ cho tên ác ma này thấy kiến thức của hắn lợi hại ra sao.
“Ô, ta thực sự ngày càng chờ mong!” Sebastian xoa cằm, nhìn bóng dáng thiếu niên từ từ biến mất, khóe miệng nổi lên chút nghiền ngẫm “Quả nhiên là một chủ nhân thú vị!”
Chú thích
*Trà Ceylon: một loại trà được yêu thích tại anh có vị nồng hơn trà xanh
*Zaraki Kenpachi và Yachiru: nhân vật trong Bleach
Đôi lời editor: Hu Hu QAQ cần một người phụ edit không cần nhiều kinh nghiệm chỉ cần siêng năng và chăm chỉ là ta hốt ngay. Sắp vô năm học rồi nản quá nên cần người trợ giúp ỌvỌ nếu có thêm người edit ta sẽ tăng lên 2-3 chương/ 1 tuần nha ^…^ Ta rất là đáng yêu và cute đừng lo ahihi ////^.^/////
Chương 3: Quản gia VS Chủ nhân [trung] – 7 or 8/8/2017