Bách Lý Quyết Minh lắc đầu, “Con vẫn còn chuyện chưa hoàn thành, không thể quay về được. Con muốn lắng nghe Thiên m, sửa mệnh cho Tầm Vi, chữa bệnh cho Bùi Chân. Và cả…” Y siết nắm tay, nói, “Và cả nghĩ cách cứu mẹ nữa, đừng ngăn cản con.”
A Lan Na lắc đầu nguầy nguậy, “Tạ Tầm Vi, Bùi Chân… là đồ dối trá!”
Bách Lý Quyết Minh sửng sốt, “Gì cơ? Dối trá gì?”
Y thầm kinh hãi trong lòng, lẽ nào Bùi Chân giấu y dụ dỗ Tầm Vi?
A Lan Na nói không rõ, bèn dứt khoát kéo tay Bách Lý Quyết Minh đặt lên trán mình.
“Vào tâm vực của mẹ.”
Chắc chắn là mẫu thân đã nhìn thấy gì đó mới nói chắc như đinh đóng cột vậy. Bách Lý Quyết Minh hơi sợ hãi, nếu y thấy Bùi Chân và Tầm Vi lén lút tư thông, mây mưa với nhau thì y sẽ điên mất! Bình tĩnh nào bình tĩnh nào, y ép bản thân mình lấy lại lý trí, Bùi Chân không có lý do để làm thế. Vậy là chuyện gì? Y bỗng nhớ ra mẫu thân nhắm vào Bùi Chân rất nhiều lần, thậm chí là ra tay rất tàn nhẫn. Không nghĩ nữa, vào xem là biết ngay thôi. Y hạ quyết tâm, khí đen từ thất khiếu trào ra chui vào tâm vực A Lan Na.
Bên trong tâm vực, ảo ảnh ký ức mở ra trước mắt Bách Lý Quyết Minh. Chung quanh là một màu xám xịt, giống như màn sương mù tràn ngập khiến tầm nhìn tối om. Thị giác của quỷ hồn khác với quỷ quái và người sống, cho nên rất hay bị lạc đường. Mọi người thường thắp đèn Trường Minh cho người chết vào đầu thất[1] là để dẫn lối cho hồn phách về nhà, tránh bị lạc hướng. Y nhận ra cây phù dung và Yến tử lâu, là biệt thự của Bùi Chân ở Tầm Châu. Có vẻ như là mẫu thân dùng trạng thái quỷ hồn lẻn vào Tầm Châu để nhìn thứ gì đó.
[1] Đầu thất: cúng người chết, cứ 7 ngày cúng 1 lần cho đến 49 ngày.
Từ góc nhìn của quỷ hồn, màu trắng vốn có của cây phù dung biến thành sắc tro đen sẫm, hoa cỏ trong vườn đều đen như mực. A Lan Na chỉ ngọn đèn dầu trong Yến tử lâu cho y xem, đó là nơi có ánh sáng duy nhất giữa thế giới tối tăm. A Lan Na dẫn y vào Yến tử lâu, bên trong màn cửa dày, Tầm Vi đang ngồi trước bàn trang điểm chải đầu tẩy trang. Chân nến bằng đồng hình con hạc chứa sáp, ánh sáng chảy xuôi trên chiếc cánh nhũ kim loại.
Bách Lý Quyết Minh nhìn quanh quất tìm Bùi Chân, xem có phải hắn đang nấp đâu đó hay không. A Lan Na kéo y, bảo y nhìn bàn trang điểm.
Ánh đèn dầu chiếu sáng gương mặt Tầm Vi, nàng thấm ướt khăn, dùng đậu tắm ngâm nước rồi lau mặt. Phấn trang điểm dính lên khăn, mặt nước trong vắt nổi một lớp phớt hồng, lớp trang điểm trên khuôn mặt nàng dần được tẩy sạch. Cơn rét lạnh từ tay chân bắt đầu lan khắp cả người Bách Lý Quyết Minh, y thấy khuôn mặt của Tầm Vi trong gương từ từ biến thành Bùi Chân.
Tẩy trang xong, Tầm Vi đứng dậy cởi dải lụa trên eo xuống, áo trắng và chiếc váy xếp li dài chấm đất trượt khỏi cơ thể nàng, Bách Lý Quyết Minh nhìn thấy vai lưng trắng nõn của nàng, xu0ng bư0m đẹp đẽ cùng với cơ bắp mảnh mai mà rắn rỏi chỉ thuộc về đàn ông.
Y sẽ không bao giờ quên cơ thể này, Bùi Chân từng mặc y phục trắng, cẳng chân thon dài trắng tinh để trần dẫm lên ngực y.
Y lắc đầu, không thể tin nổi, song lại không thể lý giải những gì mà mình nhìn thấy.
Bùi Chân và Tầm Vi… là cùng một người sao?
Sau khi rời khỏi tâm vực, Bách Lý Quyết Minh ngồi thừ người dưới đất. Đầu óc trì độn, mỗi một câu tự hỏi đều khiến y nhức đầu. Giống như là đang tự ngược vậy, chịu đựng những cơn đau do kim đâm, y phải sắp xếp lại từng chút một những gì mình nhìn thấy. Tầm Vi không phải bé gái, từ đầu đến cuối hắn vẫn là một bé trai. Vì sao hắn phải giả gái, là ai đã dạy hắn? Bách Lý Quyết Minh nuôi hắn như con gái, vì để tâm chuyện nam nữ thụ thụ bất thân nên y chưa bao giờ vào phòng Tầm Vi mà không có sự đồng ý của hắn. Tám năm sớm chiều ở chung, thế nhưng Bách Lý Quyết Minh lại chưa từng phát hiện ra hắn là một chàng trai thực thụ.
Không chỉ như thế, hắn còn giả thành Bùi Chân, Sư Ngô Niệm, đi đến bên cạnh Bách Lý Quyết Minh. Bọn họ từng hôn môi, từng ngủ chung, răng môi liền kề, trao nhau hơi thở nồng cháy. Bách Lý Quyết Minh từng ôm lấy cơ thể nóng bỏng của hắn, ngoại trừ bước cuối cùng thì cái gì bọn họ cũng đã làm cả rồi. Bách Lý Quyết Minh cảm thấy nghẹt thở, bỗng dưng y nhận ra rằng giữa mình và đồ đệ đã từng đụng chạm xác th1t. Đúng rồi, y là một thằng đần, y đau khổ nhớ lại, dáng hình của Bùi Chân và Tầm Vi tương tự nhau thế nào. Dáng vẻ đưa mắt liếc nhìn, ánh mắt yêu kiều của bọn họ rõ ràng giống nhau như đúc. Thế mà y lại cho rằng hai người họ là huynh muội, Tạ Sầm Quan vốn không hề có con riêng!
“Về nhà…” A Lan Na khuyên y.
Bách Lý Quyết Minh hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh. Xoay mặt sang, y thấy đôi chân trần của A Lan Na. Y cởi ủng của mình ra, ngồi xổm xuống, đeo vào cho nàng.
“Mẹ ơi, mẹ về tháp Lưu Ly đi. Sau khi con làm xong việc sẽ đến tìm mẹ nhé.”
“Về… nhà…” A Lan Na nắm tay áo của y.
“Con hứa với mẹ, sau khi xong việc nhất định sẽ đi tìm mẹ mà.” Bách Lý Quyết Minh nắm lấy tay nàng, giống như trao cho nàng một sự tin tưởng.
“Tạ Tầm Vi… Bách Lý Độ… người Trung Nguyên, đều là những kẻ dối trá.” A Lan Na nói.
Bách Lý Quyết Minh hờ hững cười cười, sau đó lắc đầu, “Con phải tận mắt nhìn thấy mới tin được.”
Có khi nào mẹ nhìn nhầm không? Biết đâu có ẩn tình gì đó rồi sao?
Y kiếm cớ cho Tầm Vi, dẫu cho y biết rằng tuyệt đối không có khả năng.
“Con của mẹ… thật đáng thương.” A Lan Na đau lòng sờ đầu y, sau đó đứng dậy chậm rãi rời đi.
Bùi Chân điều dưỡng linh lực, sau khi vận hành hai vòng thì cơn đau ở ngực mới tạm lắng xuống. Bách Lý Tiểu Kỉ vỗ cánh nửa bay nửa nhảy đi tìm bọn Dụ Thính Thu, một lúc lâu sau mới mang người về được. Tạ Sầm Quan không tin vào mắt mình, đây là lần đầu ông nhìn thấy một con gà biết nói. Nhìn sang Bùi Chân cả người đầy máu, ông suýt nữa đã hồn vía lên mây. Bùi Chân lắc đầu, ý bảo mình vẫn ổn. Ban nãy nghỉ ngơi một lát đã điều tức được hơi thở, nhất thời sẽ không chết được.
Đương lúc nói chuyện, phía trước bỗng hiện ra ánh sáng đỏ lờ mờ. Mạch nước ngầm nhuộm một màu đỏ thẫm, lấp lánh như máu. Quầng sáng đỏ kia vô cùng tươi đẹp, còn đẹp hơn cả cảnh tượng mà bọn họ chứng kiến bên ngoài. Bọn họ nhận ra rằng nơi đó rất có thể là ngọn nguồn của quầng sáng.
“Chính là nơi đó.” Bách Lý Tiểu Kỉ nói, “Đi theo hướng đó, sư tôn của ngươi cũng sẽ đi về phía quầng sáng.”
Bách Lý Tiểu Kỉ nói nơi cuối đường hầm mà hắn xây dẫn thẳng đến nguồn sáng, thực tế Bách Lý Quyết Minh còn gần nơi đó hơn so với bọn họ.
Bùi Chân cân nhắc một lát, cuối nơi bọn họ nghỉ ngơi ban đầu, nếu sư tôn quay về nơi đó sẽ biết bọn họ đi theo hướng nguồn sáng. Bùi Chân lấy tay nải ra, cởi áo ngoài dính máu thay cái khác sạch sẽ hơn. Hắn đứng dậy định đi, nhưng Mục Tri Thâm không đồng ý, cõng Bùi Chân lên. Châm lông trâu quá gần tâm mạch, hắn cần phải giữ cho mạch máu chảy chậm nhất có thể, bây giờ không thể mệt nhọc được.
Dụ Thính Thu và Sơ Nhất thắp đuốc, năm người một gà cùng nhau lặn lội đi về phía nguồn sáng. Dọc đường đi, bọn họ thử dùng khóa Liên Tâm liên lạc với Bách Lý Quyết Minh vài lần, song khi càng đến gần nguồn sáng, đầu khóa Liên Tâm càng lúc càng xám xịt, cuối cùng đành từ bỏ, hi vọng Bách Lý Quyết Minh và bọn họ thần giao cách cảm, cùng đi về phía nguồn sáng.
Mới đầu nhìn thì gần đấy, nhưng lại cực kỳ xa. Lực xuyên thấu của quầng sáng rất mạnh, cách một khoảng thật xa mà vẫn thấy được vầng sáng đỏ thắm. Bọn họ bôn ba nửa canh giờ, cuối cùng trèo lên một vách đá chật hẹp rồi ra khỏi sơn động. Trước mặt là vách núi nối dài, dối diện là núi cao dựng đứng trùng trùng điệp điệp. Trên đầu là khe núi, ánh mặt trời từ bên trên chiếu thẳng xuống. Phía dưới là sơn cốc sâu không thấy đáy, quầng sáng rực rỡ tỏa ra từ khe thung lũng bên dưới.
“Bên dưới chính là nơi sâu trong Tây Nan Đà, đích đến của các ngươi.” Bách Lý Tiểu Kỉ nói, “Đi theo ánh sáng là có thể lắng nghe Thiên Âm. Nhưng người sống muốn nghe được Thiên Âm phải trả cái giá rất đắt, chỉ có kẻ điếc mới có thể nghe thấy nó nói chuyện, nếu trong các ngươi có người muốn xuống dưới, cần phải phá bỏ thính giác của mình.”
Quỷ quái chỉ cần cắt dòng linh lực thì không nghe thấy gì nữa. Tạ Sầm Quan nói: “Hay là để ta xuống đi?”
Bùi Chân lắc đầu, ngồi xếp bằng trên một khối đá nghỉ ngơi.
“Chờ sư tôn tới.”
“Tạ Tầm Vi,” Dụ Thính Thu ngồi xổm xuống trước mặt hắn, “Ngươi có thể dùng châm bạc phế tai không?”
Bùi Chân nhìn nàng, “Biểu tỷ muốn xuống đó sao? Quả thực là ta có thể dùng châm bạc cắt đứt kinh mạch vòng tai của ngươi, nhưng một khi làm thế thì ngươi sẽ bị điếc vĩnh viễn.”
Dụ Thính Thu cười, “Đại đạo có muôn vàn âm thanh mà.”
Tạ Sầm Quan không đồng ý, “Ngươi đừng làm vậy mà, đại đạo làm gì hát Thập Bát Mô được? Về nhà ăn uống thỏa thích nghe hát không vui hơn sao, gì mà đại đạo tiểu đạo, đừng có giống mấy tên tu đạo thô lỗ kia, tu đến hỏng cả não luôn rồi.” Ông hỏi Mục Tri Thâm, “Còn không mau khuyên vị hôn thê của ngươi đi?”
Mục Tri Thâm bình tĩnh hỏi: “Nhị cô nương nghĩ kỹ rồi sao?”
“Chí hướng của ta chưa bao giờ lay chuyển.” Dụ Thính Thu nói.
“Được,” hắn gật đầu, “Ta cùng nàng đi đoạn đường cuối cùng.”
Hắn mở tay nải ra, lấy hai sợi dây thừng buộc lên núi đá phía sau Bùi Chân, thắt một nút chắc chắn.
Tay đang buộc dây của hắn bị giữ lại, ngước mắt lên, hắn thấy đôi mắt của Dụ Thính Thu. Bọn họ cùng thuộc tộc lớn ở Giang Tả, từ bé đã gặp nhau, chỉ là Mục Tri Thâm không có ấn tượng. Trước kia đa phần nghe đồn về Dụ Thính Thu rằng nàng được nuông chiều từ bé, nhanh nhẹn dũng mãnh nhưng rất vô lý, ngày nào cũng bắt nạt biểu muội Tạ Tầm Vi đáng thương ở Dụ gia. Sau đó gặp được người thật việc thật, quả thực là nhanh nhẹn dũng mãnh, khiến người ta không thể nào quên.
“Mục sư huynh, xin lỗi.” Nàng nói.
Hắn không đáp lại, cũng không hỏi vì sao nàng lại xin lỗi.
“Ta lợi dụng huynh,” Dụ Thính Thu tháo một sợi dây thừng ra, “Ta phải tu đạo Vô Tình, rất khó để chặt đứt tình căn nên ta đã nghĩ đến huynh. Huynh là vị hôn phu của ta, có lẽ huynh có thể giúp ta nếm mùi vị tình yêu. Ngày ta yêu huynh là lúc ta phải giết huynh, giống như tổ tiên của ta vậy, giết tình yêu chân thành để chứng đạo, đại đạo tất thành. Huynh là người tốt, ta không nên đối xử với huynh như vậy. May mà châm pháp của Tạ Tầm Vi trác tuyệt, tình căn bị đứt của ta không thể phát triển trở lại. Bàn Già Lệ cho ta biết một con đường khác, đó là nghe Thiên Âm, có thể nghe thấy đại đạo.”
Giọng điệu của nàng bình bình, chuyện lừa gạt tình cảm của người khác, mưu hại mệnh người tội ác tày trời như vậy mà nàng lại nói ra dễ dàng như đang kể chuyện linh tinh, tựa như hôm nay thời tiết thật đẹp vậy. Tạ Sầm Quan nghe mà trợn mắt há hốc mồm, bị gạt cả tình lẫn thân thể như vậy, bộ nàng ta không sợ Mục Tri Thâm tức giận rút đao ra băm nàng ta luôn hả?
Từ đầu đến cuối vẻ mặt của Mục Tri Thâm không hề thay đổi, vẫn là biểu cảm bình tĩnh.
Hắn nói: “Ta biết.”
“Huynh biết sao?” Dụ Thính Thu sửng sốt.
“Trận tỉ thí ở núi Thiên Đô, dưới Mười tám tầng ngục, lúc nàng đánh nhau với Tạ tông chủ, Tạ tông chủ nói là nghe nói nàng có một vị hôn phu. Nàng đã nói rất tốt, dùng máu hắn để chứng đạo Thái Thượng Vong Tình của nàng.” Con ngươi màu xám tro của Mục Tri Thâm lẳng lặng, “Ngày đó lúc ở Mục Gia Bảo nàng đến tìm ta, ta đã đoán được nguyên nhân.”
Trong mắt Dụ Thính Thu dấy lên vẻ kinh ngạc, nàng lẩm bẩm: “Vậy vì sao huynh vẫn…”
Vì sao vẫn không cự tuyệt ta?
“Chắc có lẽ muốn đánh cược một lần, cảm giác có một người để cùng sóng vai rất tuyệt.” Mục Tri Thâm thắt dây thừng lại lần nữa, “Con người của ta rất đen đủi, mười lần đánh cược thua hết chín lần, lần này cũng thua nốt. Cho nên, nhị cô nương, đây là đoạn đường cuối cùng ta đi với nàng đó.”
Đi hết đoạn đường cuối cùng, bọn họ đường ai nấy đi.
Dụ Thính Thu nhìn dáng vẻ tập trung thắt dây thừng của hắn, trong lòng cảm thấy chua xót, dường như trong lúc rối bời nàng đã chạm phải thứ gì đó. Sau đầu hơi đau đau, đó là nơi mà Tạ Tầm Vi cắt đứt tình căn của nàng.
Nó đang phát triển trở lại à? Nàng nghĩ.
“Đi chưa?” Mục Tri Thâm thắt dây xong, hỏi.
“Đi.” Dụ Thính Thu đeo kiếm đứng dậy.
Sau khi Bùi Chân phế tai trái của nàng, nàng với Mục Tri Thâm cùng nhau đu dây thừng trèo xuống vách núi. Người và dây chìm vào quầng sáng rực rỡ rồi dần dần không còn thấy rõ bóng dáng nữa. Đoạn dây thừng cột vào tảng đá bị kéo căng, một nén nhang sau, sợi dây nới lỏng ra, bên dưới chẳng còn bất cứ âm thanh nào. Tạ Sầm Quan ngồi xổm bên vách núi liên tục thở dài, già rồi nên thích xem người ta có đôi có cặp mới vui. Chả biết hai người này tại sao lại thành ra như thế, ông cũng chẳng hiểu nổi.
Trong sơn động truyền ra âm thanh leo lên, Bùi Chân cả kinh, vội vịn vách đá đứng dậy. Tiếng động càng lúc càng gần, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cửa động. Bùi Chân không ngừng suy nghĩ, làm thế nào để mở lời với sư tôn bây giờ? Hắn nên nói cho sư tôn biết hắn là Tạ Tầm Vi bằng cách nào đây? Sư tôn sẽ tha thứ cho mình chứ? Chắc là sẽ tha thứ rồi, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần hắn nhõng nhẽo và khóc lóc thì sư tôn chắc chắn sẽ nhượng bộ. Lần này cũng sẽ giống vậy nhỉ? Đúng rồi, hắn bị thương, còn mắc bệnh nữa. Nếu sư tôn thực sự tức giận thì hắn sẽ cho sư tôn nhìn vết cào trên cánh tay, sau đó ho thêm mấy ngụm máu nữa, chắc chắn sư tôn sẽ đau lòng vì hắn thôi. Hắn thoáng bình tĩnh lại, một lòng một dạ chờ sư tôn leo lên.
Một bóng người nhảy lên, dưới ánh sáng, mái tóc y lòa xòa, lọn tóc bết dính trên gò má. Đôi mắt đen láy phát sáng như lửa than, cùng với thần thái kiêu ngạo và bướng bỉnh chỉ thuộc về mỗi mình y. Là người, là sư tôn. Bùi Chân vô thức tiến về trước một bước, đoạn ngẩng đầu, đối mắt với Bách Lý Quyết Minh.
Bùi Chân hơi hé miệng, định gọi “Sư tôn”, song lại sợ dọa y, cuối cùng vẫn gọi một tiếng: “Tiền bối.”
Bách Lý Quyết Minh bất giác né tránh ánh mắt của hắn, hỏi: “Mục Tri Thâm và Dụ Thính Thu đâu?”
Tạ Sầm Quan nói: “Hai đứa nó xuống dưới rồi, con bé Dụ nói muốn nghe đại đạo gì đó, ngươi nói thử coi giới trẻ bây giờ làm sao thế? À đúng rồi, ông Bách Lý ơi, ngươi có biết gà nhà ngươi biết nói không vậy?”
Bùi Chân vẫn luôn nhìn y, Bách Lý Quyết Minh không tránh được ánh mắt Bùi Chân, bèn hỏi: “Ngươi có gì muốn nói à?”
Bùi Chân ngẩn ra, bây giờ phải thẳng thắn sao? Đầu ngón tay hắn run run, trái tim đập thình thịch, khiến ngực hắn đau nhói.
Hắn dịu dàng cười đáp: “Tiền bối đi đâu vậy? Sao bây giờ mới đến?”
Trì hoãn thêm một lúc, để hắn nghĩ ra một cái cớ thích hợp.
Nhưng hắn nhìn thấy, ánh mắt của sư tôn dần dần lạnh lẽo, tựa như thất vọng đến cực điểm.
“Ta trở lại ven bờ mạch nước ngầm, thấy tin nhắn các ngươi để lại mới đến đây. Đi đường vòng nên mới trễ nải.” Bách Lý Quyết Minh hít sâu một hơi, “Bùi Chân, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Có chuyện gì thì ngồi xuống đây nói nè,” Tạ Sầm Quan vẫy tay với Bách Lý Quyết Minh, “Lại đây lại đây, đừng có đứng ráo ở đấy.”
Bách Lý Quyết Minh không để ý ông, tiếp tục cất lời: “Tám năm trước, bách gia tiên môn bao vây tiễu trừ núi Bão Trần. Trước khi tiên phong của Dụ gia tấn công lên núi, ta đã hạ một huyết trớ ác quỷ giữa mày đồ đệ Tạ Tầm Vi của ta. Tầm Vi bẩm sinh thuần âm, là một lô đỉnh hữu ích. Huyết trớ này sẽ bảo vệ nàng ấy không bị kẻ khác làm nhục và ức hiếp. Ta giấu huyết trớ ở sâu trong kinh mạch nàng, ngoại trừ ta thì không ai có thể tìm được vị trí của chú trớ.”
Dường như Bùi Chân đoán trước được chuyện gì sắp diễn ra, trái tim hắn trống rỗng, đầu ngón tay rét lạnh như tuyết.
Bách Lý Quyết Minh chậm rãi giơ tay lên, vươn ngón trỏ vào giữa mày Bùi Chân. Kinh mạch Bùi Chân chấn động, một vệt đỏ tươi sáng hiện ra nơi giữa mày hắn. Tạ Sầm Quan và Sơ Nhất mở to hai mắt, trái tim bọn họ treo lên cuống họng. Vệt đỏ càng lúc càng rõ, dần dần ngưng tụ thành một giọt huyết châu, tách ra khỏi mày Bùi Chân rồi bay đến đầu ngón tay Bách Lý Quyết Minh.
Bằng chứng rành rành, không thể chối cãi.
Bách Lý Quyết Minh nhìn giọt máu này, nở một nụ cười khổ.
“Bùi Chân, vì sao trên người ngươi lại có huyết trớ của Tầm Vi? Ta nên gọi ngươi là Bùi Chân, hay là Tầm Vi đây?”
Sắc mặt Tạ Tầm Vi tái nhợt, gần như là hít thở không thông, hắn mở miệng một cách khó khăn: “Sư tôn…”
Tạ Sầm Quan vội đứng lên nói: “Bách Lý tiền bối, chuyện này phải trách ta. Đứa nhóc này đã muốn nói sự thật với ngươi từ lâu rồi, nhưng ta sợ ngươi tức giận nên mới liều mạng cản nó lại. Trách ta đi trách ta đi, đừng có giận nó mà.”
Ông càng nói, Bách Lý Quyết Minh càng phẫn nộ. Giọt máu bốc hơi khỏi đầu ngón tay, giữa mày y hiện ra sự u ám, “Toàn là nói dối. Ngươi đã sớm biết, có phải là Dụ Thính Thu và Mục Tri Thâm cũng biết rồi không? Hồi trước Dụ Thính Thu ghét Tầm Vi như vậy, tự nhiên gần đây không tìm Tầm Vi gây sự nữa. Sư Ngô Niệm xây biệt thự ở Tầm Châu, Mục Tri Thâm đã biết chân tướng từ lâu. Một nhà từ trên xuống dưới, dù là người hay quỷ hầu cũng biết Bùi Chân là Tạ Tầm Vi. Chỉ mỗi mình ta chẳng hay biết gì, hệt như một thằng ngu.”
Bách Lý Quyết Minh bước đến rìa vách núi, gió núi thổi lạnh hai gò má, y khàn giọng nói: “Tầm Vi, ngươi lừa ta quá nhiều. Tiên môn Giang Tả kẻ nào kẻ nấy đều giả nhân giả nghĩa. Ngay cả phụ thân và thúc thúc của ta cũng là những gã ngụy quân tử khốn nạn nói dối không chớp mắt. Mẫu thân ta bị lừa, dẫn đến thảm cảnh như bây giờ. Ta chỉ tin ngươi, ngươi là đồ đệ ta, ta cũng chưa từng nghi ngờ ngươi lấy một lần. Nhưng không ngờ rằng, người gạt ta nhiều nhất lại là ngươi.”
Trái tim Tạ Tầm Vi đau đớn khôn nguôi, hắn vén vạt áo quỳ thụp xuống, cúi người dập đầu mạnh xuống đất.
“Tầm Vi bắt nạt sư tôn, không dám giảo biện. Mong sư tôn trách phạt!”
“Trách phạt ư…” Bách Lý Quyết Minh cúi đầu nhìn đỉnh đầu đen nhánh của hắn, “Tám năm ngươi ở với ta, ta có từng phạt ngươi lần nào chưa. Ngươi trả lời ta đi, có phải sư tôn đối xử với ngươi không tốt chỗ nào, nên ngươi mới trả thù ta như vậy không?”
“Không… Không phải như vậy… Đại ân đại đức của sư tôn, đời này của Tầm Vi không gì báo đáp được.” Tạ Tầm Vi nhắm mắt, nước mắt rơi xuống đất nhòe thành những vệt nước mắt.
Bách Lý Quyết Minh đau đớn vô cùng, “Thầy trò hai ta làm trái luân thường đạo lý, Tầm Vi, sau này làm sao sư tôn đối mặt với ngươi đây?”
Đau đớn lạnh lẽo như thủy triều nuốt chửng lấy trái tim Tạ Tầm Vi, khiến hắn không nói nên lời.
Sơ Nhất không nhìn nổi, vốn định nói với Bách Lý Quyết Minh chuyện đạo tràng Hàn Sơn năm ấy, nhưng lại không dám. Chuyện này là vết sẹo lớn nhất khắc sâu dưới đáy lòng Tạ Tầm Vi, bình thường không thể tùy tiện nhắc tới. Con người của hắn kiêu ngạo như thế, nếu lúc này l0t trần, để sư tôn và phụ thân hắn biết được ngày xưa hắn khổ sở thế nào, chỉ e là chính bản thân hắn cũng không chịu nổi. Sơ Nhất bèn nói: “Tiền bối, lang quân thân mang bệnh nặng, dù tiền bối có tức giận cũng xin ngài thương lang quân một chút.”
Trong lòng Tạ Tầm Vi dấy lên chút chờ mong, sư tôn sẽ vì mình bị bệnh mà tha thứ cho mình chứ? Sư tôn thương hắn nhất mà, hắn biết, sư tôn là người mềm lòng nhất.
Bách Lý Quyết Minh im lặng một lát, đoạn nói: “Làm sao ta biết được ‘thân mang bệnh nặng’ của ngươi là thật hay giả?”
Tạ Tầm Vi mặt cắt không còn giọt máu, ánh nến mong đợi trong lòng thoáng cái tắt lụi. Tim hắn lạnh như tro tàn, thân thể cũng lạnh lẽo theo. Cuối cùng nước mắt không kìm được nữa rơi lã chã khỏi hốc mắt. Hắn đứng dậy, vươn tay nắm lấy vạt áo Bách Lý Quyết Minh, “Sư tôn, xin lỗi… xin lỗi mà… Tầm Vi sai rồi, Tầm Vi biết sai rồi.”
Bách Lý Quyết Minh xoay người lại, ngẩng đầu nhìn khe trời bên trên, nói: “Ta nhớ ra rồi, ta đã từng đến nơi này. Năm sáu tuổi ta chết yểu, hồn phách đi đến đây và gặp được chư thần linh thiêng, còn có quầng sáng màu đỏ. Ta đã thấy rất nhiều hồn phách nhảy vào quầng sáng đó, có lẽ là về chốn vãng sinh. Khi đó mẫu thân ta gọi ta về nhà, ta phải đi, có một ông chú cản ta lại, nói là người đã chết rồi, đừng để ý đến tiếng gọi của người sống. Nhưng ta không nghe, cứ một mực chạy trở về. Bây giờ ngẫm lại, nếu khi đó ta theo mọi người đến chốn cực lạc, có phải bây giờ sẽ không cần phải chịu những đau khổ này không? Tại sao con người ta phải chịu khổ sở lúc còn sống và cả khi đã chết rồi vậy? Rốt cuộc những nỗi khổ sở trên đời này có hồi kết hay không?”
Không có ai trả lời câu hỏi của Bách Lý Quyết Minh, trên đời này có quá nhiều câu hỏi không có đáp án.
Bọn họ nói rằng Thiên Âm cầu được ước thấy, hỏi gì đáp nấy, liệu nó sẽ nói cho y biết kết thúc của y ở nơi nào không?
Bách Lý Quyết Minh tháo dây buộc tóc màu ngà trên cổ tay xuống, đặt trong lòng bàn tay.
“Tạ Tầm Vi, ta sẽ đi hỏi Thiên Âm làm thế nào để phá mệnh cách của ngươi. Nếu ngươi thật sự bị bệnh, ta cũng sẽ hỏi nó cách chữa trị cho ngươi. Sau khi xong hai việc này, duyên phận giữa ngươi và ta chấm dứt tại đây.”
Bách Lý Quyết Minh nổi lửa trong lòng bàn tay lên, sợi dây buộc tóc kia cuộn lại trong ngọn lửa, cháy đen rồi hóa thành tro tàn. Y không hề tức giận, cũng không hề bi thương, khuôn mặt lạnh lùng của y không buồn cũng chẳng vui.
“Từ nay về sau, thầy trò hai ta ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Tro tàn tung bay trong gió, Tạ Tầm Vi trơ mắt nhìn dây buộc tóc biến mất không để lại dấu vết gì.
Hắn ch4y nước mắt lắc đầu, “Đừng mà…”
Bách Lý Quyết Minh giơ tay lên, tro tàn theo gió, tựa như những cánh bướm nho nhỏ bay lả tả. Y thả người nhảy xuống vực thẳm sâu không thấy đáy. Tạ Tầm Vi hoảng hốt gào lên: “Sư tôn -”
Tạ Sầm Quan và Sơ Nhất vội chạy lên cản hắn lại, không cho hắn nhảy theo. Hắn đau thương quá độ, Sơ Nhất sợ máu hắn chảy quá nhanh, châm vào tâm mạch, lập tức bổ một chưởng vào gáy hắn. Cơn đau kéo tới, bóng tối bao phủ lấy tầm nhìn của Tạ Tầm Vi.
Tiếng gọi của hắn cũng phiêu tán trong gió theo tro tàn, không một lời hồi đáp.