Độ Ách

Chương 136



Sửa lỗi: Chị M.

Ngày mưa, giọt mưa rơi tí tách xuống mái hiên, dệt nên những đường kim chi chít trên nền đất lát gạch xanh. Người đi đường che kín đầu, bánh xe ngựa lăn lộc cộc qua vệt nước. Cơn mưa này không lớn cũng chẳng nhỏ, mấy gánh hàng rong đều dọn vào, đường phố vắng lặng. Ngược lại dưới chân núi Bão Trần khá náo nhiệt, từ sơn môn đi vào là một hàng người trải dài trên bậc thang, có người dìu già dắt trẻ dựng một túp lều trên thềm núi, nằm ngủ trên ghế trong lúc chờ đợi.

“Ngươi tới khám bệnh gì vậy?” Có người cầm ô tán gẫu.

Người được hỏi đỏ bừng mặt, thẹn thùng nói: “Không cử động được.”

“Tạ Tông sư có khám bệnh này hả?” Người nọ nghi ngờ.

Người này rưng rưng nước mắt, buồn bã nói: “Không biết nữa, để trị khỏi bệnh này mà ta đã tiêu cả nửa gia tài rồi. Lần này thật sự cùng đường nên mới đến nhờ Tạ Tông sư.”

Tạ Tông sư núi Bão Trần mỗi năm chỉ mở một đợt khám bệnh, mỗi đợt kéo dài bảy ngày, ngày nào cũng đông như mắc cửi, người xếp hàng dài từ sơn môn đến phố phường dưới chân núi. Hai bên thềm núi là hoa kim ngân rực rỡ sắc vàng nở rộ, tựa như những chú đom đóm giữa tán lá. Nghe nói một trăm năm trước, núi Bão Trần vẫn là một mảnh đất khô cằn, bây giờ nửa đỉnh núi đã trồng đầy cây kim ngân. Hai người dưới tán ô nhìn ra mây mù giăng kín đỉnh núi, không khỏi thắc mắc rốt cuộc Tạ Tông sư này là một người như thế nào.

Nhân gian đã trải qua một trăm năm, thế hệ thay đổi, đa phần quá khứ đã bị gió cuốn đi, chỉ còn lưu lại một vài giai thoại tương truyền. Người ta đồn rằng một trăm năm trước, khi ác quỷ hoành hành chốn nhân gian, thầy trò núi Bão Trần đã vượt qua muôn vàn khó khăn hiểm trở mang ý chỉ của Thiên Âm từ Tây Nan Đà về. Khương thị không dám chểnh mảng việc nghĩa, kế thừa truyền thống Mã Tang, thường xuyên cử Lung giả đến lắng nghe Thiên Âm, dựa theo chỉ dẫn tìm linh môi để hoàn thành đại tế. Bây giờ trong tiên môn Giang Tả, Khương thị là tộc đi đầu trong việc chủ đạo cúng tế. Còn về phần thầy trò nọ, vị sư phụ vì để siêu độ âm hồn trong thiên hạ đã hiến tế máu thịt, đồ đệ khóc tiễn biệt sư tôn, kế thừa mệnh thầy hành y tế thế.

Một ông lão đứng giữa đám đông gật gù đắc ý, “Vị sư phụ này chính là Đan Dược trưởng lão núi Bão Trần tiền nhiệm – Bách Lý Quyết Minh. Mà vị đồ đệ kia chính là chủ nhân hiện tại của núi Bão Trần – Đại Tông sư Tạ Tầm Vi.”

“Đừng có tám nhảm nữa, tới ông rồi kìa, không mau đi đi!” Có người giục lão.

Ông lão mờ mịt ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đồng tu cung kính chắp tay hành lễ với mình, mời vào sơn môn. Theo đồng tử đi vào, hương kim ngân nồng nàn khắp dọc đường, mùi thơm của thảo dược hòa cùng không khí ẩm ướt sau cơn mưa mang đến một hương vị sảng khoái. Sâu trong con đường ngoằn ngoèo là một sân nhỏ yên tĩnh có hàng rào vây quanh, dàn dây nho treo trên mái hiên khẽ lay động, nhìn sang bên trái là một tòa nhà nhỏ bằng trúc, xuyên qua cửa sổ bằng lụa mỏng có thể loáng thoáng trông thấy rất nhiều sách được xếp bên trong. Đến gian nhà tranh đầu tiên, cánh cửa rộng mở, một lang quân áo xanh nho nhã đang ngồi dưới đất.

Lang quân gật đầu với đồng tử, giọng nói trong trẻo như suối chảy, “Ông cụ này là người cuối cùng hôm nay, mời những bệnh nhân khác về đi, ngày mai lại đến.”

Đồng tử nhỏ giọng đáp ‘Vâng’, sau đó khom người lui ra ngoài.

Ông lão tiến lên lạy một cái, “Tham kiến Đại Tông sư.”

“Khách khí rồi.” Lang quân áo xanh ôn hòa nói, “Tại hạ cũng không can dự vào chuyện tiên môn, không đảm đương nổi danh hào ‘Đại Tông sư’ này, ông cứ gọi tại hạ là tiên sinh là được.”

Tạ Tầm Vi khám bệnh xong, đồng tử đưa ông lão xuống núi. Loáng cái, một trăm năm đã vội vã trôi đi, hình ảnh sư tôn một mình lao vào Quỷ Quốc dường như vẫn còn ở trước mắt. Ánh mặt trời đã xuống núi, màn đêm yên tĩnh buông xuống. Hắn đi ra sau núi tiếp tục trồng cây kim ngân của hắn. Thực vật khó mà sinh trưởng nổi ở nơi đất cằn cỗi, hắn phải mất một trăm năm để dốc sức cải thiện thổ nhưỡng mới trồng được nửa núi kim ngân. Hắn trồng cây non xuống đất, bóng hắn lẳng lặng kéo dài phía sau người dưới ánh hoàng hôn.

Một trăm năm qua, hắn nghe lời sư tôn trở lại núi Bão Trần dốc lòng tu luyện. Hắn tìm được một sơn động mát mẻ chắn gió sau núi, dựng một căn phòng đá rồi đặt chiếc quan tài chứa thân thể của sư tôn để lại và ngọc băng thiền ở trong đó. Tim hoa sen sáu cánh giữ ấm cho thân thể hắn, cũng giúp ích cho đạo pháp của hắn. Kinh mạch còn thông hơn cả ngày xưa, dòng chảy của linh lực không bị cản trở, hắn tiến bộ nhanh hơn hẳn những người khác. Mỗi khi ngồi thiền xong, nhiệt độ trong lồng nguc luôn khiến hắn nhớ về sư tôn. Ngực sư tôn nóng bỏng như vậy, tựa như mặt trời sưởi ấm cơ thể hắn. Tạ Tầm Vi vỗ ngực nghĩ, bây giờ tim sen sáu cánh trong cơ thể mình, vậy có được tính là một phần nào đó của sư tôn vẫn luôn bên cạnh mình không?

Ngày qua ngày dốc lòng tu luyện, Phong Pháp của hắn đã đạt được thành tựu, công pháp giúp cho dung nhan của hắn không hề già đi, giống như Vô Độ gia gia và Bách Lý Quyết Minh chân chính vậy. Bách gia tiên môn quỳ bái hắn, hắn trở thành tân Đại Tông sư của núi Bão Trần.

Hắn xây nhà tranh trên núi, trúc lâu, và cả căn lều quả nho ngày xưa của Vô Độ gia gia nữa. Hắn trồng một cây đa trên đỉnh núi, chờ nó lớn lên là hắn có thể làm một cái xích đu dưới tán cây. Quãng thời gian của trước kia dường như đã quay trở lại, mọi khung cảnh đều trùng khớp với quá khứ. Hắn không ngừng hồi tưởng lại, dưới ánh trăng, sư tôn cõng hắn quay về vườn thuốc, bọn họ cùng nhau ngâm chân trong bồn gỗ sơn đỏ dưới mái hiên, hương thảo dược thơm thoang thoảng như thấm đẫm vào tim hắn.

Đáng tiếc, bây giờ chỉ còn lại mình hắn.

Hắn sợ thời gian trôi đi quá nhanh, hắn vẫn chưa kịp trồng xong cây kim ngân thì thọ mệnh của hắn đã tận, nhưng cũng sợ thời gian quá chậm, ngày hẹn ước quay về của sư tôn vẫn còn quá xa. Dẫu vậy trong lòng hắn vẫn còn gieo hi vọng, bởi vì sư tôn là một người giữ lời. Hắn quay về căn nhà tranh, tựa vào cửa sổ vọng ra rừng kim ngân nở khắp núi kia. Ánh đèn phủ lên người hắn một lớp sắc vàng ấm áp. Trong sân nhà râm mát chỉ có một bóng người cùng với một chén trà. Chẳng hiểu vì sao, hắn luôn cảm nhận được một ánh mắt đưa tình dõi theo, như thể sư tôn chưa bao giờ rời đi.

Thời gian tựa như cánh chim bay nhanh, một đi không trở lại, tin tức của những người bạn cũ ngày càng ít đi. Hắn nghe nói cả đời này của Mục Tri Thâm cũng không định thành hôn, chọn một bé trai dòng bên của Dương Hạ Mục thị để cầm tay dạy dỗ, cho nó trở thành người nối nghiệp Mục gia. Hắn cũng nghe nói Dụ gia đã suy tàn, người hầu đã nghỉ việc cả, Dụ thị trăm năm cuối cùng sụp đổ. Viên thị vẫn còn kéo hơi tàn, chỉ là dạo gần đây bặt vô âm tín. Trăm năm qua, tiên môn Giang Tả xuất hiện lớp lớp nhân tài, tuy nhiên, có rất nhiều tiên môn từ hàng hạ phẩm đến trung phẩm đã nổi danh. Chỉ có Khương thị phụ trách việc cúng tế, chưa bao giờ trễ nải hay thiếu sót.

Sau đó nữa, cây kim ngân từ từ nở hoa khắp đất hoang, hắn dốc lòng vun trồng, hạt giống của chúng nó dần dần bị gió thổi bay, bén rễ nảy mầm dưới đất, ngày càng rậm rạp và rực rỡ. Vào một ngày đông, đồng tử đến báo tang, nói rằng Mục Tri Thâm đã quy tiên.

Đồng tử nói: “Nghe nói trước khi Mục tông chủ qua đời, có một cô nương đầu bạc ngự kiếm từ phía tây tới, sau khi Mục tông chủ nhìn thấy nàng ấy thì khẽ mỉm cười, sau đó về cõi tiên. Rồi vị cô nương đó lại ngự kiếm về phía tây, từ đó về sau không còn thấy tung tích nữa.”

Mãi về sau Tạ Tầm Vi mới biết, ngày Mục Tri Thâm ra đi là vào một hôm trời tuyết lớn, các chủ sự và trưởng lão dòng bên Mục gia đều tới nhà của hắn. Mục Tri Thâm không muốn nằm trên giường bàn giao hậu sự cho bọn họ, bèn lệnh người hầu đẩy xe lăn của hắn ra phòng khách.

Ngày hôm đó, tuyết rơi dày trên những cành khô, có một người đạp kiếm bay tới. Đầu bạc áo trắng, hệt như cả người phủ đầy tuyết, song khuôn mặt vẫn trẻ trung như trước kia, thời gian không để lại dấu vết trên đuôi mắt nàng.

Dường như gió tuyết đã ngừng lại tại thời khắc ấy, trên mặt Mục Tri Thâm không có bất kì sự ngạc nhiên hay mừng rỡ nào, hắn chỉ lặng lẽ nhìn nàng và nói: “Nàng đã đến rồi.”

Nữ Kiếm Thần đầu bạc ngồi xổm xuống trước mặt hắn, nói: “Huynh đi cùng ta đoạn đường cuối cùng, ta cũng đến tiễn huynh đoạn đường cuối cùng.”

Người nhà họ Mục không ai dám nói câu nào, dõi mắt theo người con gái kia đẩy xe lăn Mục Tri Thâm ra khỏi phòng khách. Bọn họ đứng giữa trời tuyết trắng xóa, cô gái ngồi xổm xuống, đặt tay mình lên mu bàn tay Mục Tri Thâm, cùng hắn ngắm tuyết rơi dày đặc. Một khắc kia, Mục Tri Thâm chợt nhớ đến những chuyện xảy ra rất nhiều năm trước, tất cả những chuyện ấy dường như lại ùa về ngay lúc này.

“Nhị cô nương, đại đạo thế nào?” Mục Tri Thâm khẽ hỏi.

Dụ Thính Thu cười nhạt, năm tháng lắng đọng lại nơi khóe mắt đuôi mày lạnh như băng của nàng, gạt đi kiếm khí từng bao trùm lấy cả người nàng.

Giữa gió tuyết vắng lặng, giọng nàng dịu dàng hơn rất nhiều.

Nàng nói: “Đại đạo như huynh.”

Mục Tri Thâm lẳng lặng nở nụ cười, sau đó nhắm mắt lại, an tường thiếp đi.

Người nhà họ Mục đứng xa xa phía sau đang do dự không biết có nên bước qua đó hay không, xuyên qua màn gió tuyết, bọn họ chỉ thấy còn lại mình ông lão đang yên giấc nghìn thu, vị nữ Kiếm Thần đầu bạc kia chẳng biết đã đi nơi nào.

Tạ Tầm Vi cầm chén trà thở dài, bạn cũ của hắn không nhiều, bây giờ lại bớt đi một người. Người thì xuất thế, kẻ thì quay về tây, bây giờ thực sự chỉ còn lại một mình hắn. Tạ Tầm Vi ngồi quỳ dưới hành lang vũ, nhìn cành khô vươn khắp sân nhà, đáy mắt ẩn chứa nỗi sầu bi.

Sư tôn, người thật sự sẽ về sao?

Hai trăm năm trôi qua kẽ ngón tay, năm tháng trôi đi như dòng nước bên cửa sổ. Dần dà hắn không còn ôm tia hy vọng nào nữa, song vẫn tiếp tục trồng cây kim ngân. Chúng nở rộ khắp núi Bão Trần, dự là mùa xuân năm nay khắp núi đồi sẽ toàn là những đóa hoa rực rỡ như đèn lồng vàng. Đồng tử hầu hạ tùy thân đến rồi lại đi, bao nhiêu hắn cũng không đếm xuể. Thứ làm bạn với hắn lâu nhất chỉ có rừng cây kim ngân khắp núi này. Gần đây Khương thị hơi ồn ào, tháng nào cũng sai người lên núi cầu hắn thu đồ đệ. Rồi hắn cũng cảm nhận được nỗi ưu sầu năm đó của sư tôn, quả nhiên là ầm ĩ không chịu nổi.

“Đại Tông sư, ngày nào người cũng sống một mình trên núi, không có tri kỷ hầu hạ bên người lâu dài thì cô đơn lắm.” Cháu trai của Khương Vấn Nan là Khương Hạ tận tình khuyên bảo, “Không có người thân thiết chăm sóc, nhỡ đâu hôm nào người bị ngã thì vãn bối bọn ta cũng lo lắng lắm.”

Tạ Tầm Vi lắc đầu cười, “Không dám giấu gì, ngày xưa lúc sư tôn ta còn ở đây, toàn là sư tôn chăm sóc ta. Ta chưa bao giờ thấy việc đồ đệ chăm sóc sư phụ bao giờ cả.”

Khương Hạ cười xòa, “Nói cũng phải. Nhưng mà Đại Tông sư, Hỏa Pháp núi Bão Trần và Phong Pháp Tạ thị chỉ có mình người truyền thừa, nếu người không truyền cho thế hệ sau thì chẳng lẽ người muốn nhìn hai tuyệt kỹ vĩ đại này thất truyền hậu thế sao?”

Tạ Tầm Vi trầm tư, y nói có lý.

“Được rồi,” Tạ Tầm Vi ôn tồn nói, “Phiền Khương tông chủ giúp ta chọn mỹ chất lương tài, không yêu cầu dòng dõi, nam hay nữ đều được, nếu hợp nhãn thì ta sẽ thu vào cửa.”

Khương Hạ nhướn đuôi mày lên, vui vẻ ra ngoài thông báo: “Đại Tông sư khai sơn thu đồ đệ!”

Tin tức vừa lan ra đã khiến Giang Tả chấn động. Nhà nào nhà nấy đưa con cháu mình đi chỉnh trang lại diện mạo, học thuộc kinh thư, bắt đầu gấp rút luyện tập thuật pháp kiểu nước tới chân mới nhảy, để chờ so tài cao thấp với các công tử cô nương nhà khác, nhất định phải bái nhập môn hạ Tạ Tầm Vi. Tuy Tạ Tầm Vi đã nói là không quan tâm địa vị gia thế, song dòng dõi Giang Tả lũng đoạn trầm trọng, hiển nhiên những người được chọn cuối cùng phải xuất thân thế tộc. Gần đây Tạ Tầm Vi vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn được thanh tĩnh, không có lòng dạ nào quản chuyện tranh đấu gay gắt của bọn họ. Hắn chỉ chờ Khương Hạ tuyển người cho hắn, chỉ cần tư chất và nhân phẩm của người đó vượt qua khảo nghiệm, hắn sẽ dựa theo đó mà thu vào cửa.

Ai ngờ Khương Hạ lại là một kẻ thật thà quá, Tạ Tầm Vi bảo không quan trọng địa vị gia thế, chỉ cần mỹ chất lương tài, thế là y dựng một võ đài ngay tại núi Bão Trần, viết quy tắc rõ ràng, chỉ có người đứng đầu mới được vào núi Bão Trần. Võ đài mở được bốn mươi chín ngày, ngày nào Tạ Tầm Vi cũng bị tiếng kêu gào chém giết bên ngoài đánh thức, cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao xưa kia sư tôn lại ghét tiên môn đến thế.

Khương Hạ nhiệt tình mời hắn đến xem tỉ thí, hắn có đến một lần, người tỉ võ muôn hình vạn trạng, hạng người gì cũng có. Có một người đàn ông thô kệch râu quai nón dùng song rìu bản to, nghe nói là từ thâm sơn cùng cốc ở Côn Sơn  tới, dựa vào thể lực và thuật pháp nửa vời của mình thắng liên tiếp năm trận, vài thiếu niên Giang Tả đều bị gã đạp thẳng xuống võ đài. Không phải là Tạ Tầm Vi trông mặt mà bắt hình dong, chỉ là vị hán tử này khác xa với đồ đệ trong tưởng tượng của hắn quá. Tạ Tầm Vi đỡ trán, trong lòng có làn gió thu khẽ lướt qua.

Ngoại trừ hán tử đó thì cũng có một vài tông chủ từ các gia đình bình thường đến tham gia tỉ thí. Khương Hạ làm việc không chu toàn bằng ông nội y, trên quy tắc quên viết giới hạn độ tuổi. Đám tông chủ đó đa phần đã quá năm mươi, thua trận rồi mà còn khóc sướt mướt ôm chân Tạ Tầm Vi, năn nỉ nếu không thu đồ đệ thì nhận cháu trai cũng được. Khương Hạ đổ mồ hôi lạnh, vội mời bọn họ xuống. Từ đó về sau, Tạ Tầm Vi không thèm đến xem tỉ thí nữa.

“Hôm nay là ngày tỉ võ cuối cùng, Đại Tông sư, người đến xem thử đi, người thắng cuộc sẽ được người thu làm đồ đệ đó.” Khương Hạ đau khổ nói.

“Gần đây ai thắng trận vậy?” Tạ Tầm Vi hỏi.

“Song rìu bản to.”

Tạ Tầm Vi: “…”

“Cũng có người phù hợp mà,” Khương Hạ cười xòa, “Có một công tử tư chất không tệ, thoạt nhìn cũng trẻ, nhưng hơi kiêu ngạo, người nhìn thử là biết.”

Tạ Tầm Vi thở dài, “Chừng nào tới cuối cùng thì ta đến vậy.”

Võ đài được bố trí ở một khoảng đất trống trước núi, cách căn nhà tranh của hắn không xa, từ xa xa đã có thể nghe thấy tiếng huyên náo. May mà lòng hắn thanh tịnh, không bị ngoại cảnh quấy rầy. Hắn ngồi trong trúc lâu tĩnh tọa, châm hương đọc sách, những khi mệt mỏi thì dõi mắt trông về phía xa, ngắm nhìn hoa kim ngân nở khắp núi. Hắn tốn hai trăm năm để làm hoa kim ngân nở rộ cả ngọn núi Bão Trần, nhưng sư tôn của hắn vẫn không quay về. Trên môi nở nụ cười chua xót, quả nhiên là sư tôn gạt người.

“Đương thời không có anh hùng, để cho nhãi ranh này nổi danh! Kẻ này chui ra từ xó xỉnh nào mà dám càn rỡ như thế!”

Võ đài càng ngày càng náo loạn, Tạ Tầm Vi thở dài.

Giữa tiếng ồn ào, hắn nghe loáng thoáng một giọng nói ngạo mạn:

“Toàn là mấy thứ vớ vẩn mà cũng đòi so tài thuật pháp với ta, mau về nhà làm ruộng đi.”

Tạ Tầm Vi ngơ ngẩn, hắn thầm cho rằng mình nghe nhầm, khẩu khí kiệt ngạo như thế, giọng điệu thiếu đòn như thế, ngoại trừ người đó ra thì còn ai? Chỉ là một kẻ ngạo mạn vô lễ giống người ấy, hay thực sự là sư tôn chuyển thế? Tạ Tầm Vi đứng lên, rảo bước xuống thang gỗ.

“Tiểu lang quân à, ngươi nói chuyện vô lễ quá rồi đó, hà tất phải đắc tội người ta làm gì?”

“Ông đây nói chuyện vậy đó được không, khó chịu hả? Chịu thì chịu không chịu cũng phải chịu.”

Vừa dứt lời, đám đông ồ lên.

“Hạng vô danh như mày cũng dám khẩu xuất cuồng ngôn, có bản lĩnh thì thay phiên chấp hết bọn tao xem nào*, để bọn tao coi năng lực của mày tới đâu!” 

*Gốc là Xa luân chiến (车轮战): nhiều người đánh một người mà thay phiên từng lượt, không phải lên cùng lúc.

Trận cãi vã càng lúc càng gay gắt, Tạ Tầm Vi xuyên qua con đường khúc khuỷu trồng đầy hoa kim ngân, dẫm lên thềm đá xanh gập ghềnh rồi chen vào đám đông. Người đông như mắc cửi, võ đài cách đó quá xa, hắn không nhìn thấy, chỉ nghe được một giọng nói rền vang như sấm.

“Cần gì thay phiên? Cứ lên hết cho tao, mở to mắt ra mà xem cái gì gọi là thuật pháp chân chính!”

Lại là một tràng la ó, hiển nhiên tất cả mọi người đều cho rằng hắn ta đang khoác lác. Chỉ có Tạ Tầm Vi biết rằng không phải, nếu đúng là người đó, nếu đúng là sư tôn thì người thực sự có bản lĩnh đó. Tạ Tầm Vi biết sư tôn là người lợi hại nhất thiên hạ này. Cảm xúc dạt dào, bọt sóng thổi quét qua lồng nguc hắn. Hắn đẩy những người vây xem ra, đám đông chen chúc khiến quần áo hắn bị nhàu nhĩ, búi tóc cũng bù xù cả lên. Dần dà có người nhận ra hắn là Tạ Tầm Vi, bèn vội vã nhường đường cho hắn.

Từ rất xa, dường như hắn trông thấy dáng hình đỏ thẫm trên võ đài.

“Các vị đừng tranh cãi nữa!” Khương Hạ đứng ra hòa giải, “Mọi người đều là người chiến thắng trong suốt bốn mươi chín ngày tỉ thí, biết đâu chừng sau này là đồng môn thì sao. Lát nữa ta mời Đại Tông sư ra đây chọn lựa, người được nhận vào sẽ trở thành đệ tử núi Bão Trần.”

“Hả?” Người nọ kinh ngạc hỏi, “Các ngươi liều mạng đánh suốt bốn mươi chín ngày chỉ vì để bái sư thôi à?”

Khương Hạ cười, “Đánh võ đài là để chọn nhân tài bái nhập môn hạ của Tông sư, chứ ngươi cho rằng bọn ta đang làm gì?”

“…Tỉ võ chiêu thân.”

Dù Khương Hạ có tốt tính đến đâu thì bây giờ mặt y cũng đen như đít nồi.

“Hay cho thằng nhãi ranh, ngươi có ý gì, thế mà dám đến cưới hỏi Đại Tông sư!”

Cuối cùng Tạ Tầm Vi cũng chen ra khỏi đám đông, đến trước võ đài, hắn bước từng bước lên cầu thang độc mộc rồi bước lên võ đài. Người nọ đưa lưng về phía hắn, đang nói chuyện với Khương Hạ. Bóng lưng của người đó quen thuộc như vậy, vòng eo thon cùng với vóc dáng cao gầy thẳng tắp như tùng trúc giống y hệt trong ký ức của hắn. Hốc mắt Tạ Tầm Vi ửng đỏ, hắn đứng tại chỗ nhìn y từ xa xa.

Khương Hạ thấy Tạ Tầm Vi thì biến sắc, lập tức im bặt, liên tục nháy mắt với người nọ.

“Cưới Đại Tông sư của các ngươi thì làm sao?” Y cười lớn tuyên bố, “Nghe cho rõ đây, ông đây tên Tần Thu Minh. Rời khỏi trần thế này lâu rồi, hôm nay là ngày lành cho ông đây trở về. Nhân ngày hôm nay, ta dùng hoa kim ngân khắp núi này làm sính lễ cầu hôn Đại Tông sư của các ngươi!”

Tất cả mọi người đều nhìn thấy Tạ Tầm Vi đang đứng trên đài, người nào người nấy bày ra vẻ vui sướng nhìn kẻ khác gặp họa. Chẳng biết nhãi ranh vô danh tiểu tốt không biết xấu hổ phương nào dám làm nhục Đại Tông sư trước mặt mọi người, đúng lúc bị Đại Tông sư nghe thấy, gã này chắc chắn thảm rồi. Khương Hạ ôm mặt, chờ thằng nhóc này bị Tạ Tầm Vi chỉnh. Sau khi người nọ tuyên bố xong, cuối cùng cũng nhận ra xung quanh lặng ngắt như tờ, bèn xoay người lại, nhìn thấy Tạ Tầm Vi đang đứng trong gió.

Hai trăm năm, Tạ Tầm Vi nghĩ, hắn đã đợi sư tôn những hai trăm năm, hóa ra sư tôn nói thật, khi nào hoa kim ngân nở khắp núi Bão Trần, người sẽ trở về.

Ở nơi tận cùng ánh mắt, người đàn ông nọ kiêu ngạo và bướng bỉnh hệt như trong trí nhớ của hắn, đôi mắt đen láy nóng cháy như ngọn lửa, lúc cười rộ lên để lộ chiếc răng khểnh. Trong đám quỷ quái mấy trăm năm tuổi, có kẻ chuyên tâm khám phá hồng trần, có tên cô đơn buồn tẻ ăn không ngồi rồi, chỉ mình người, chỉ mỗi mình người vĩnh viễn có hơi thở ngang tàng đầy sức sống của người thiếu niên.

Người nọ nở nụ cười, trong mắt rạng rỡ ánh sáng.

“Ngươi có đồng ý không, Tầm Vi?”

Tạ Tầm Vi cười rơi lệ, “Ta đồng ý.”

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.