Độ Ách

Chương 25



Chương 25: Trại cũ (nhị)

"Sao lại thế này?" Khương Lăng nhìn khắp nơi, không tìm thấy một vết máu nào.

Vết máu đột nhiên biến mất, thật sự là ngoài sức tưởng tượng. Bọn họ vừa mới quay trở lại tìm vết máu thì lập tức phát hiện ra nó đã đứt đoạn trước khi bước vào kho thóc rồi. Có người trèo lên xà nhà tìm xem có xác chết hay không, trên xà nhà đều là những lớp bụi dày, ngay cả một dấu chân cũng không có, hắn nhảy xuống, nặng nề lắc đầu.

Tình huống hiện tại thực sự rất quỷ dị, một nhóm người trước đó đã gặp nguy hiểm, để lại một người dùng cả tính mạng để chặn cửa, những người còn lại thì chạy trốn, mấy người trốn thoát được thì biến mất không còn chút dấu vết nào. Khương Lăng nghi ngờ liệu đó có phải đó là thuật pháp của quỷ quái hay không, có vẻ như quỷ đả tường đã vây bọn họ trong hành lang, đó là lý do vì sao bọn họ không thể đi ra khỏi nơi đó, lúc đó tất nhiên trong kho thóc này cũng sẽ không có dấu chân của bọn họ.

Nhưng Bạch Già nhanh chóng phủ định suy đoán này, dù sao người của Dụ gia tốt xấu gì cũng đều là tu sĩ, bị quỷ đả tường vây khốn tất nhiên sẽ có phương pháp ứng đối, kiểu gì cũng phải có bùa chú lưu lại, nhưng dọc một đường đi tới hành lang đều sạch bóng, trừ vết máu ra thì không còn gì cả. Khương Lăng bị Bạch Già nói như vậy thì mất hứng, dù sao Bạch Già cũng là đệ tử ngoại môn, giờ còn ra vẻ hơn cả đám đệ tử nội môn nữa. Mục Tri Thâm vẫn không lên tiếng, hắn quay người lại hỏi ý kiến của Mục Tri Thâm, bỗng nam nhân kia lặng lẽ rút đao ra, ánh đao lạnh thấu xương chợt lóe lên trong không trung, mấy bao gạo bị chém thủng, hạt gạo trắng mịn từ bên bên trong đổ ra ngoài, cuối cùng lòi ra một khúc cánh tay khô héo.

Bạch Già tiến tới mở cái túi, lập tức ngây ra như phỗng.

Có hai cỗ thi thể giấu trong bao gạo to, toàn thân một màu trắng muốt, nhìn qua trông giống hệt người tuyết.

Hóa ra bọn họ được giấu ở đây, hẳn là người không bị thương đã lau đi vết máu trên mặt đất, nhưng thời gian cấp bách, chỉ kịp lau tới kho thóc. Nhưng rồi cuối cùng cũng không thể tránh khỏi kiếp nạn, tất cả đều đã chết ở nơi này.

Có người lật bao gạo lại, ngạc nhiên hỏi: "Gạo ở nơi này đã để bao lâu rồi? Vậy mà cũng không bị mốc."

Người kia đang định đẩy bao gạo tới góc tường, đột nhiên có một cái gì đó nhảy ra từ trong đống gạo trắng như tuyết, lao thẳng vào mặt hắn. Người nọ phản ứng chậm chạp, tay chân cứng ngắc không kịp di chuyển. Cổ hắn bị ai đó kéo rụt lại, một thanh đao xẹt qua tầm mắt chặn ngang móng vuốt của thi thể trắng toát kia, cắt đứt nửa ống tay áo của hắn. Thi thể giẫm lên lưỡi đao, mượn lực xoay người trên không trung, phá cửa sổ chạy ra ngoài không để lại dấu vết nào.

"Ôi trời ơi, sợ hết cả hồn." người nọ ngã phịch xuống nền đất, "Đó là người của đội tiền bối đi trước đó hả? Sao lại biến thành quỷ rồi?"

"Chẳng lẽ người trong tiên môn không thể hóa quỷ sao? Tất cả đều là người, chỉ cần là người thì đều có thể trở thành quỷ." Bạch Già cười cười, đưa tay kéo đệ tử kia tới gần, "Được rồi, may mà không phải là hung thi, dù sao cũng là tiền bối trong tiên môn, biến thành quỷ thì cũng là một con quỷ lành."

Có một đệ tử Viên gia ở phía sau nhỏ giọng nói: "Cũng đâu phải hoàn toàn thế, phụ thân của Mục sư huynh..."

"Ăn nói cho cẩn thận!" Khương Lăng trừng mắt.

Vẻ mặt của Mục Tri Thâm vẫn không hề có cảm xúc, khuôn mặt trắng nõn ấy dường như lúc nào cũng hờ hững lạnh lùng. Hắn nhặt ống tay áo ở dưới đất lên, thổi bột gạo đi, là Lưu Vân Bạch Lăng của Dụ thị. Vẻ mặt hắn trở nên nghiêm trọng, hắn thu đao vào vỏ rồi nói: "Nơi này cổ quái, bỏ chiếc gương đồng thứ ba đó đi, lập tức trở về."

"Chúng ta đã tới tận đây rồi, bỏ ngang như vậy sao được?" Đệ tử Viên gia kia hỏi, "Hoàng Tuyền Quỷ Quốc ở ngay cạnh chúng ta!"

Mục Tri Thâm liếc hắn, đoạn nói: "Những thi thể này chết không rõ nguyên nhân, quỷ quái gϊếŧ bọn họ rất hung hiểm, nếu nó xuất hiện, ta không chắc sẽ bảo vệ được các ngươi.'

"Mục sư huynh không khỏi tự tin thái quá rồi đó, tuy ta không so được với ngươi, nhưng dù gì lúc đánh giá cũng ở hàng thượng phẩm, đâu cần ngươi bảo vệ?" Đệ tử Viên gia kia cười lạnh nói.

Hắn còn muốn nói thêm gì đó, cuối hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân, như thể đến từ căn phòng bọn họ vừa vào khi nãy. Mọi người lập tức im lặng, ngay cả họ Viên kia cũng không nói tiếng nào nữa.

Cộp. Cộp. Cộp.

Tiếng bước chân vang lên đều đều, tựa hồ đang đi loanh quanh. Mục Tri Thâm dùng tay ra hiệu, mọi người hiểu ý đồng loạt tắt đèn.

Không có khả năng là người của bọn hắn, Mục Tri Thâm đếm số người, vốn có không ít người đang tìm kiếm ở tầng ba, nhưng đều đã xuống dưới rồi. Là bạch thi hồi nãy ư? Hay là... Một suy đoán khủng khiếp như đám mây đen giăng kín trong lòng, nó là con quỷ đã gϊếŧ chết nguyên một đội ngũ hùng hậu kia?

Nó vẫn đang đi quanh phòng, cộp, cộp, cộp, dường như tiếng bước chân càng lúc càng tới gần, sát bên hành lang. Bọn họ nghe thấy những lời ma quái trầm thấp, ùng ục như bị mắc kẹt gì đó trong cổ họng, không thể nghe rõ nó đang lầm bầm điều gì.

Mọi người không dám manh động, suy cho cùng ván gỗ trên mặt đất cũng đã cũ nát, tùy tiện xê dịch một bước thôi cũng đã vọng lại tiếng vang chói tai. Màn đêm sâu thẳm, mành sắt hầu như đã bao quanh tất cả mọi người. Tiếng bước chân từ từ nhỏ lại, cũng không nghe thấy tiếng rù rì kia nữa. Giữa sự yên lặng nặng nề chỉ còn tiếng hít thở của mọi người, từng chút từng chút một, còn có vài phần run rẩy.

Đúng lúc này, Mục Tri Thâm phát hiện ra có gì đó không đúng.

Mười lăm người, lẽ ra phải có nhịp thở của mười lăm người, nhưng trong gian phòng này hắn chỉ nghe thấy bảy nhịp thở. Còn tám người kia thì yên tĩnh như xác chết, im hơi lặng tiếng. Đội ngũ từ dưới lầu đi lên vừa vặn là tám người, hắn bỗng nhiên nhớ tới tám người kia từ khi đi xuống cũng không ho he lời nào.

Có ai đó kéo cổ tay hắn lại, dựa vào vị trí có thể đoán được đó là Bạch Già, đệ tử ngoại môn của Viên gia.

Bạch Già mở tay hắn ra, viết vào lòng bàn tay hắn:

Trong kho có quỷ.

Tiếng bước chân luôn luẩn quẩn ở bên trong hành lang, chắc là kiêng kỵ bùa chú dán ở đó. Thứ bùa bọn họ dán là lôi phù của Mục gia, "Sấm sét, trung tâm của đất trời, thứ không chết không sống nào cũng đều sợ lôi pháp. Mục Tri Thâm chậm rãi mở khóa đao, đao của hắn im lặng trượt ra khỏi vỏ, không một tiếng động. Hắn vẫn nhớ rõ chỗ đứng của tám quỷ quái kia, hắn phải vượt qua bốn đồng đội, trong vòng ba nhịp thở chém sáu nhát, hai nhát trong số đó phải liên tục chém trúng hai con quỷ. Hắn từ từ thở ra, điều chỉnh nhịp thở về trạng thái tốt nhất.

Một, hai, ba, hắn lặng lẽ đếm, rút đao!

Trong không gian bỗng nhiên lóe lên ánh điện, mũi đao hệt như cắt xuyên màn đêm đen kịt, trời đất phút chốc sáng bừng. Một khuôn mặt đầy những con mắt xuất hiện trước mặt hắn, chắn hết tầm nhìn. Trên mặt hắn có khoảng chín con mắt, vậy mà Mục Tri Thâm có thể nhìn ra vẻ mặt của gã, âm u, lạnh lùng, hung tợn chẳng rõ lí do. Người này không biết từ lúc nào đã đi tới trước mặt Mục Tri Thâm, Vậy mà hắn lại hoàn toàn không phát hiện ra, bọn họ đối mặt nhau, chỉ cách nhau khoảng bằng một người.

Mục Tri Thâm ngay lập tức cảm giác được mình không thể cử động, tay chân nặng trịch như đeo chì. Khuôn mặt đầy mắt kia hung dữ nhìn hắn, đột nhiên xông lên về phía trước. Ngay tại giờ khắc này, ánh điện lôi biến mất, căn phòng một lần nữa chìm vào bóng đêm thâm trầm. Thân thể hắn bình thường lại trong phút chốc, theo bản năng thay đổi tư thế cầm đao, hắn cầm ngược chuôi đao, lưỡi đao chém qua cổ họng quỷ quái. Hắn liên tục luyện tập động tác rút và chém này trong vòng mười năm, hành động này đã khắc sâu vào trong xương tủy, có thể phản ứng nhanh mà không cần nghĩ ngợi gì.

Máu bắn tung tóe, chất lỏng dinh dính xối ướt tay phải của Mục Tri Thâm. Bình thường dùng đao chém quỷ quái vốn không có tác dụng, quỷ quái không cảm thấy đau đớn. Một tia sét không rõ từ đâu xẹt tới, lưỡi đao lóe ra ánh sáng xanh biếc, lửa từ tia sét chém vào cơ thể quỷ quái dọc theo cán đao. Quỷ quái ngã xuống mặt đất, ngay lúc đó, cách đó vài bước chân vang lên tiếng thét, là tiếng của mấy dân phu, có người nín thở. Những đệ tử khác đang bị quỷ quái cắn xé, máu bắn khắp nơi.

Bạch Già kéo tay Mục Tri Thâm, "Không cứu được nữa rồi, chạy mau!"

Bọn họ cùng chạy ra ngoài, đẩy cửa ra, bên ngoài là một gian phòng lớn, chạy vội tới mở cửa, sau đó là một gian phòng nhỏ khác. Điều này không đúng chút nào, dựa vào hành trình khi tới đây, lúc này hẳn là bọn họ phải tới hành lang mới đúng, sao vẫn còn đang ở trong phòng? Trong bóng tối không thấy rõ cái gì cả, Bạch Già sờ xung quanh tìm kiếm cánh cửa. Mục Tri Thâm đốt quyển sổ con để lấy ánh sáng, cùng lúc đó, bỗng nhiên âm thanh 'cộp cộp' vang lên, là đám quỷ quái nọ đang di chuyển.

Bạch Già đè ót hắn lại, nói: "Đừng quay lại! Không muốn chết thì đừng nhìn mấy con quỷ đó!"

Bạch Già tìm được cánh cửa, hai người nhanh chóng bước qua, không hề quay đầu lại, sau đó khép lại cánh cửa sau lưng. Mục Tri Thâm dán lên đó một tấm lôi phù, tiếp tục bỏ chạy.

Mắt của mấy con quỷ này có vấn đề, Mục Tri Thâm nhớ khoảnh khắc thân thể mình cứng đờ như một pho tượng, tầm mắt của chúng nó chỉ nhìn lăm lăm về phía trước.

Những gian phòng nối tiếp nhau từ gian này sang gian khác, dường như không có điểm cuối. Xa xa vang lên tiếng phá cửa, hết cánh cửa này tới cánh cửa kia. Tốc độ của đám quỷ đó rất nhanh, bọn nó càng lúc càng gần! Cùng lúc đó Mục Tri Thâm nhận ra Bạch Già đang liên tục quan sát xung quanh, như tìm kiếm cái gì đó.

"Tọa sư, tọa sư!" Mục Tri Thâm định mở khóa Liên Tâm, đầu ngón tay liên tục tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, âm thanh phát ra từ trong khóa cứ đứt quãng nghe không rõ lắm. Linh lực đang chảy bị thứ gì đó cản lại, không thể tiếp tục nữa. Mục Tri Thâm bỏ cuộc, vứt khóa Liên Tâm đi. Hai người lại tiến vào một căn phòng, hắn nhanh chóng đóng cửa lại, đưa tay ra sau dán một tấm lôi phù lên cửa, cái này ít nhiều cũng có thể làm giảm tốc độ của đám quỷ kia.

Tranh thủ lúc quỷ vẫn chưa đuổi kịp, Bạch Già lục lọi xung quanh. Mục Tri Thâm hỏi: "Ngươi đang tìm gì vậy?"

Bạch Già không trả lời, hỏi ngược lại hắn: "Chúng ta vào đây bao lâu rồi?"

"Nửa canh giờ." Mục Tri Thâm lấy thiên cực nhật quỹ ra nhìn.

Bạch Già nói: "Thời gian không còn nhiều nữa, ta đang tìm bức tượng đồng tử sáu tay bằng vàng."

"Vì sao lại muốn tìm bức tượng đó?"

"Khó nói lắm, tóm lại nếu như ngươi thấy nó, nhớ phải nói cho ta biết." Bạch Già cười, đôi mày cong cong như hai vầng trăng lưỡi liềm.

"Ngươi không phải Bạch Già," Mục Tri Thâm lạnh lùng nói, "Ngươi là ai?"

Người đó cười cười, khí chất lập tức thay đổi, mới vừa nãy còn là một thiếu niên lễ độ ngay thẳng của tiên môn chính phái, giờ chẳng khác gì dáng vẻ của bọn lưu manh côn đồ. Hắn nói: "Đứa trẻ ngoan, hỏi ta là ai trong này không có ý nghĩa gì đâu, ngươi nên hỏi làm sao mới có thể sống sót chứ." Xa xa lại vang lên tiếng phá cửa, lần này cách bọn họ rất gần, hắn xòe hai tay, "Bị đám đó đuổi theo cũng không phải là chuyện tốt gì."

Bọn họ tiếp tục chạy, đi qua rất nhiều gian phòng, có phòng còn có thứ gì đó hình người đang ngồi. Không kịp nhìn kỹ đó là cái gì, Bạch Già kéo hắn chạy như bay. Phía sau vang lên tiếng phá cửa, đám quỷ gần sát trong gang tấc, bọn họ sẽ bị đuổi kịp mất!

Đột nhiên Bạch Già ồ một tiếng, "Hình như chỗ này chúng ta vừa đến ban nãy thì phải."

Đèn bão chập chờn, ánh sáng yếu ớt rọi lên mười một khuôn mặt tượng thần, Mục Tri Thâm đảo mắt một lượt, nhìn thấy cái lò sưởi cháy đen trên sàn nhà, vài cái bát úp ngược cũng để tại đó, nhưng cái xác chặn cánh cửa vốn được đặt trên bàn Nguyệt Nha đã không thấy đâu nữa, trên sàn nhà có thêm một vết nứt to tới mức một người cũng có thể chui qua được.

Vậy mà bọn họ quay về gian phòng đầu tiên.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Tác giả có lời muốn nói:

Nữa rồi nữa rồi nữa rồi, ngày mai cập nhật nha! Anh trai ngầu anh trai ngầu anh trai ngầu! Tui iu những anh trai ngầu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.