Độ Ấm Môi Em

Chương 17: Già mồm



Bắc Kinh càng ngày trở lạnh, gió thổi buốt lạnh tới thấu xương. Lá vàng rụng làm cây cối chỉ còn trơ trọi cành nhánh khẳng khưu trụi lủi. Chỉ còn lại, vô số đèn nê ông, cùng những toà cao ốc nguy nga lạnh lẽo, trang trí cho cảnh đêm của đị đô thị phồn hoa.

Bà gia họ Lư lại tìm tới của vào một buổi tối nọ, đúng hôm Lục Thời Dập cùng Vu Vãn từ Thiên Tân trở về.

Khi dnh lái xe đưa Vu Vãn về tới nhà cũng đã là hơn 9 giờ tối. Đêm tối ngoài cửa sổ xe sương mù giăng lối, gió lạnh thổi vù vù. Lục Thời Dập nhắc nhở Vu Vãn, mặc áo khoác lẫn đeo khẩu trang rồi hãy xuống xe.

Bôn ba suốt một ngày, Vu Vãn tuy rằng mỏi mệt, nhưng tâm trạng cũng vẫn khá tốt. Vừa mặc áo khoác vào, cô vừa cười mắng anh một câu, “Dài dòng.”

Vu Vãn đang cười cười, lại không biết nhìn thấy cái gì, khóe miệng tươi cười dần dần cứng nhắc lại, vẻ mặt trở nênlạnh buốt như đêm đại hàn.

Lục Thời Dập nhìn theo hướng tầm mắt cô, thì thấy trên bậc tam cấp trước cồng biệt thự của Vu gia, có một hình dáng thù lù béo ục ịch đang ngồi chờ sẵn ở đó rồi. Mới nhìn qua, còn tưởng là người hành khất xin ăn.

Nghĩ lại thì thấy không đúng lắm.

Vu gia nằm ở khu biệt thự cao cấp tam hoàn, vấn đề trị an rất tốt, hành khất xin ăn căn bản không thể vào đây được. Lại nhìn kỹ lại mới thấy rõ, cái bọc kia mặc áo lông chồn, đội kèm cả mũ lông chồn, vây quanh chẳng khác gì một lão hồ ly, đây nào phải ai khác chính là bà Lư Xuân Hoa.

Cũng không biết bà ta đã ngồi đợi bao lâu trong đêm đại hàn lạnh giá như thế này. Hiển nhiên là cố ý tới chặn gặp Vu Vãn.

“Chị ở trong xe chờ em một lát, em ra đuổi bà ta đi.” Hai ngày nay công việc vô cùng bận rộn, Vu Vãn đã đủ nhọc lòng, Lục Thời Dập không muốn cô lại vì việc của bà già Lư kia mà phiền lòng thêm.

“Không cần đâu.” Vẻ mặt Vu Vãn lạnh lẽo, đẩy cửa xe ra bước xuống.

Nhìn thấy người muốn gặp rốt cuộc đã trở lại, bà Lư vội vàng đứng dậy, hà hơi vào lòng bàn tay rồi xoa xoa mặt một lúc, lấy lại mười phần sức chiến đấu.

Bà ta lần này tới đây không vì cái gì khác ngoài việc cổ phần của Vinh Quang. Vừa bước hướng tới chỗ Vu Vãn, vừa nhổ ra một tràng uy hiếp rằng, tháng sau chính là tới sinh nhật của Lâm Thiếu Dương, nếu Vu Vãn không sang tên 5% cổ phần của Vinh Quang cho thằng bé, thì bà sẽ đập đầu chếp trước cửa công ty của Vu Vãn.

Vu Vãn cảm thấy rất nực cười. Dù trên mặt cô tuy có ý cười là thế, nhưng lại dường như tới hàn lộ* , khoé môi hồnglạnh nhạt khẽ nhếch lên: “Muốn cùng tôi chơi trò uy hiếp ah? Cái mạng già này của bà, có đáng giá đến như vậy không?”

“Làm sao, mày cho rằng tao một bà già như tao không dám chết sao?” Bà ta ngẩng khuôn mặt đầy nếp nhăn của mình lên, hùng hổ trừng mắt với Vu Vãn, “Thiếu Dương tốt xấu gì cũng đều là em trai của mày, mày đối tốt với Vu Mục như thế, cũng phải nghĩ nên đối xử với Thiếu Dương công bằng như vậy chứ! Mày thật quá tuyệt tình, chó cùng dứt dậu, bằng không, bằng không, tao sẽ chết thật cho mày xem!”

Vu Vãn ghét nhất là bị người uy hiếp, nghiêm khắc nói: “Kể cả bây giờ bà lăn ra chết trước mặt tôi, tôi cũng không cho các người một đồng một cắc nào! Muốn chết thì tùy bà!”

“Tiện nhân, mày ti tiện chẳng khác gì mẹ mày!” Bà Lư tức điên lên, không ngừng mắng Vu Vãn cùng mẹ cô.

Vu Vãn nắm chặt hai tay, toàn thân cứng đờ, “Bà dám mắng mẹ tôi một câu nữa xem?!”

Lư Xuân Hoa mắng chửi cô ra sao, cô đều có thể giả câm giả điếc, nhưng mẹ chính là giới hạn cuối cùng của cô.

“Tao chửi đấy thì làm sao? Con gái của loại tiện nhân, đều là đồ ti tiện cả! Mẹ mày không biết xấu hổ dẫm lên thể diện của Lâm gia chúng tao, ngồi lên cái ghế chủ tịch làm cho ba mày cả đời không dám ngẩng đầu lên! Muốn phủi sạch quan hệ với Lâm gia chúng tao ah, Mày phủi sạch được sao? Loại ti tiện này, trong phổi trong xương đều đang chảy dòng máu của Lâm gia chúng tao……”

“Rửa sạch sẽ của miệng của bà đi!” Lục Thời Dập tức giận quát lên. Thân hình cao lớn của anh tiến lên phía trước chắn cho Vu Vãn, ánh mắt cảnh cáo hung lãnh nhìn chằm chằm vào bà Lư.

Anh cảm thấy lòng tê tái thay cho Vu Vãn.

Bà ta bảo Vu Vãn phải xử lý công bằng, nhưng bà ta thì sao?

Đều là cháu trai cháu gái của bà ta, nhưng bà ta lại vì tiểu tam cùng hai đứa nhỏ kia, mà hận không thể hút khô máuVu gia, ngay cả tính mạng cũng nguyện đánh đổi.

Đối với loại người vô sỉ này, căn bản thể không nói đạo lý với bà ta!

Bà Lư bởi vì lần trước đã bị Lục Thời Dập lừa nên vẫn canh cánh trong lòng. Giờ lại thấy anh đứng ra che chở cho Vu Vãn thì lại càng tức. Chửi luôn cả Lục Thời Dập, những cái gì khó nghe nhất đều nôn ra hết.

Nói gì mà, Vu Vãn cho Lục Thời Dập làm việc tại công ty mình, rõ ràng chẳng có ý tốt gì. Là muốn trâu già gặm cỏ non, ngày cả bạn thân của em trai mình cũng ra tay được, thật không biết xấu hổ.

Nói gì mà Lục Thời Dập, chẳng lo làm tốt cái danh Lục thiếu gia của mình đi, lại chạy tới làm tiểu bạch kiểm cho Vu Vãn, càng không biết xấu hổ……

“Các ngươi một đôi cẩu nam nữ, vào hùa với nhau ức hiếp bà già như tao, các ngươi chắc chắn sẽ bị báo ứng!”

“Đôi gian phu các ngươi, có mẹ sinh mà không có mẹ dưỡng……”

“Paa…”một tiếng bốp vang lên, Vu Vãn bước từ phía Lục Thời Dập ra, dương tay tát cho bà Lư một cái. Hai gò má cô cứng ngắc, đôi môi đỏ mím chặt, cả người toả ra một tầng khí lạnh.

Bà Lư bất ngờ bị đánh đến mê man, chữ “Tây” còn đang tắc trong cổ họng chưa kịp nói ra. Bà ta sửng sốt mất vài giây, rồi mới chậm chạp phản ứng lại. Bà ta vội che lại bên mặt bị đánh, tức muốn hộc máu nói, “Tao là trưởng bốicủa mày, mà lại dám đánh tao? Mày cái loại súc sinh, phản rồi, phản rồi!”

“Tôi chính là muốn đánh bà đấy, bà có thể làm gì tôi?” Vu Vãn dùng chính giọng điệu của bà ta, đáp trả.

Đây là lần đầu tiên Vu Vãn động thủ đánh người khác, lại còn là đánh người bà trên danh nghĩa của cô. Đối Lư Xuân Hoa trước nay, cô đều một mực nhẫn nhịn, lần này có lẽ so miệng lưỡi bà ta quá độc ác, nên Vu Vãn mới đánh trả lại như vậy.

Không thể không nói, tát một cái tát này, làm trong lòng cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Mà giờ phút này, bà ta giống như một người đàn bà chanh chua bị phát điên lao vào cắn xé, mồm vừa chửi rủa, tay vừa kéo rứt đầu tóc Vu Vãn, dường như muốn đem cô xé nát ra từng mảnh vậy. Lục Thời Dập lấy thân hình cao lớn của mình gắt gao bao bọc Vu Vãn trong ngực, anh thay cô chịu mọi cú đấm đá từ người đàn bà điên kia.

Trước khi Vu Vãn xuống xe, Lục Thời Dập đã gọi điện thoại cho bảo vệ của tiểu khu tới. Màn kịch khôi hài này kết thúc khi, đội bảo vệ tới kéo bà ta đi, cuối cùng mọi chuyện cũng dần dần bình ổn trở lại

“Vu Vãn, mày chờ đấy cho tao! Ngày sinh nhật của Thiếu dương mà tao không nhận được đống cổ phần ấy thì tao nhất định không bỏ qua cho mày…” Bà Lư bị giải đi rồi nhưng giọng thét chói tai của bà ta vẫn vang vọng đâu đây trong đêm tối truyền đến tai bọn họ.

……

“Không sao nữa rồi, người đã bị đưa đi rồi”

Vu Vãn vẫn không hề nhúc nhích trong vòng tay bảo vệ của Lục Thời Dập, anh cũng đứng nguyên chờ cô. Anh có thể cảm nhận được sự nặng nề trong lòng cô lúc này, những cái hít thở đầy đau đớn đang phập phồng trong lồng ngực anh lúc này.

Lục Thời Dập biết nhưng lời an ủi lúc này chẳng có tác dụng gì hết.

Một tay ôm eo cô, một tay anh nâng lên, cách một tầng áo khoác nhẹ nhàng vỗ về cô.

Tâm trạng của Vu Vãn lúc này vô cùng nặng trĩu.

Mỗi lần, Lư Xuân Hoa xuất hiện ở trước mặt cô, đều chẳng khác gì đi ra chiến trường giết địch cả……

Hai người đứng ôm nhau ở ngoài cổng biệt thự, không biết thời gian trôi qua bao lâu. Chỉ đến khi cảm nhận đường từng cơn gió lạnh rót không ngừng vào cổ áo bọn họ, hai vành tai đỏ ửng lên vì lạnh, Vu Vãn mới chậm rãi từ trong lòng ngực của Lục Thời Dập ngẩng đầu lên.

Cô nâng tầm mắt lên nhìn khuôn mặt người con trai trước mặt mình nhân, chớp chớp đôi mắt, từ từ trấn tĩnh lại mới dường như ý thức được mình ở trong lồng ngực cậu ta ngây người quá lâu, Vu Vãn cảm thấy có chút không được tự nhiên, lúc này mới đứng thẳng lại kéo dãn khoảng cách với anh chàng.

“Cái kia……” Lục Thời Dập muốn hỏi bây giờ là mấy giờ, Vu Vãn bỗng kêu lên một tiếng, chỉ vào mặt anh nói, “Cậu chảy máu rồi!”

“A? Chỗ nào?”

“Chỗ cằm ấy.”

Lục Thời Dập lập tức kêu lên thất thanh: “A a a, em sẽ không bị hủy dung chứ? Chị mau nhìn giúp em xem!”

Vu Vãn ghé sát vào để nhìn, chắc chắn là vừa rồi bị móng tay của Lư Xuân Hoa cào trúng, ứa ra chút máu, “Không đâu. Chỉ là trúng vào vết cào, mấy ngày sau sẽ lành lại thôi.”

Lục Thời Dập “F*&#”, “Bị chó điên cào, càng nghiêm trọng nha! Không khử trùng tiêu độc chắc khuôn mặt em vô phương cứu chữa mất! Giám đốc, nhà ngài có cồn không?, mau giúp em tiêu độc khử trùng đi.”

Vu Vãn dưới sự yêu cầu mãnh liệt của anh chàng, đành cho cậu ta vào nhà, còn mình thì đi tìm hòm thuốc.

Lúc cô khoa trương tiêu độc cho vài vết cào trên mặt cho anh thì Lục Thời Dập giống đồ chơi mô hình cỡ lớn ngồi ngay ngắn ở trên sô pha, hai cánh tay để nghiêm chỉnh trên đầu gối, cằm hơi đưa lên cho Vu Vãn tuỳ ý đùa nghịch.

Động tác của Vu Vãn thật nhẹ nhàng, miệng cô thì nói anh chàng cứ làm quá lên, nhưng  vẫn rất nghiêm túc tiêu độc vết thương cẩn thận cho anh chàng.

Lúc này, khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức Lục Thời Dập có thể ngắm từng sợi lông mi của Vu Vãn.

Humm, từng sợi mảnh dài đen nhánh, cong vút, thi thoảng chớp, tựa như sợi lông vũ mềm mại không ngừng vỗ về trái tim loạn nhịp của anh.

Nhất là Lục Thời Dập nghĩ đến việc, đêm nay Vu Vãn vì bảo vệ anh nên mới đánh người, trong lòng anh như được rót mật ngọt vậy. Ngay cả cồn kích thích miệng vết thương, cũng không cảm thấy đau.

Lại nghĩ đến, đêm nay anh đứng ôm Vu Vãn lâu như vậy, trái tim, lại càng nhộn nhạo đến độ muốn nhảy ra khỏi lồngngực.

Lục Thời Dập với vẻ mặt vô cùng hưởng thụ, thật hy vọng thời gian có thể dừng ở mãi khoảnh khắc này mà thôi.

“Được rồi.” Vu Vãn đem tăm bông vứt vào thùng rác.

“Nhanh vậy sao?” Lục Thời Dập lẩm bẩm, vẫn không cam tâm. Anh cố ngẩng cằm lên, cố ý làm ra vẻ, “Sao em tự nhiên thấy đau quá, chị nhìn giúp em xem xem, miệng vết thương có phải nghiêm trọng hơn rồi không?”

“Phải, đặc biệt nghiêm trọng. Xử lý muộn chút nữa, nó đều phải khép miệng lại.” Vu Vãn trợn mắt lên rồi ném cho anh chàng một miếng dán urgo, “Tự mình dán vào đi.”

“Đừng mà! Em lại nhìn không thấy, chị tới dán giúp em đi.” Lục Thời Dập kéo người vừa đứng lên trở về ngồi trên ghếsô pha, thân hình cáo lớn của anh cũng sán lại gần.

Vu Vãn nhìn anh chàng đang cố rướn cổ và cằm về phía trước mặt mình thì cảm giác có chút không được tự nhiên,bất giấc ngãng người ra kéo một chút khoảng cách với anh chàng.

Tiểu hỗn đản này rốt cuộc có biết nam nữ khác biệt hay không vậy? Sát lại gần như vậy không sợ người khác hiểu lầm hay sao ……

Hay tên hỗn đản này, thật nghĩ cô là chị gái, cho nên không cố kỵ chút nào như thế?

Vu Vãn thật đau đầu mà. Nhanh chóng dán miếng urgo lên cằm cho anh chàng, rồi đẩy người ra, “Được rồi đấy, cậu có thể về rồi đó.”

Lục Thời Dập ngồi bất động, cặp mắt đào hoa to ra vô cùng đáng thương nhìn cô, tay sờ sờ bụng nói, “Em đói bụng.”

Anh chàng đang nói dở thì bụng cũng vô cùng phối hợp ọp ọp kêu lên.

Vu Vãn: “……” Tên hỗn đản này thật nhiều chuyện.

Buổi chiều hai người ăn trưa có chút muộn, nên buổi tối từ Thiên Tân trở về cũng không cảm thấy đói lắm nên không ăn tối. Giờ Lục Thời Dập nói như vậy, Vu Vãn cũng cảm thấy đói đói.

Vu Vãn nghĩ lại, tuy rằng tênhỗn đản này hơi lắm chuyện, nhưng khi làm việc thì vô cùng nghiêm túc chăm chỉ túc. Cùng cô đi công tác cả ngày, thân là tổng giám đốc cũng không thể bạc đãi nhiên viên được. Hơn nữa, khi Lư Xuân Hoa nhào tới đánh cô, cũng may có tên hỗn đản này che chở, nói thế nào thì cũng không thể để anh chàng đói bụng trở về……

Sau khi Vu Vãn thuyết phục chính mình xong, đang chuẩn bị nói dẫn cậu ta ra ngoài ăn, thì ở cửa chính bỗng truyền đến tiếng xoay chìa khoá, dì Lý xách theo túi mua sắm từ siêu thị trở về, vừa bước vào phòng nhìn thấy Vu Vãn, vẻ mặt rất ngạc nhiên, “Tiểu Vãn đã trở về rồi sao? Không phải bảo ngày mai mới về sao?”

“Vầng, nhưng kết thúc được công việc sớm.”

Dì Lý biết được bọn họ muốn đi ra ngoài ăn cơm, vội nói để mình làm, đúng lúc mua được ít đồ ăn tươi, giờ đi ra ngoài ăn chắc cần phải đợi, mà đợi được cơm canh nóng hổi rồi thì bụng đã sớm lép kẹp.

Vu Vãn cũng lười phải đi ra ngoài, liền bảo dì Lý chuẩn bị cơm nước, còn mình thì lên lầu tắm rửa. Lục Thời Dập thì ngồi trên sô pha ở phòng khách chơi game, yên tâm chờ cơm.

Dì Lý làm rất nhanh, ba món đồ một canh, nửa giờ sau đã hoàn tất.

Khi Vu Vãn xuống tới phòng ăn, cô đã mặc một bộ quần áo ở nhà thoải mái. Lục Thời Dập thật sự vô cùng đói bụng, phần phật phần phật, ăn tới vài chén cơm, một chút cũng không khách khí nghĩ mình là người ngoài, còn thẳng thắnkhen dì Lý nấu ăn ngon, khéo nịnh đến nỗi làm mày mày dì Lý hớn hở mãi không thôi nói anh về sau cứ thườngxuyên tới ăn cơm.

“Nên như thế ạ!”

“Tôi đồng ý cho cậu tới nhà tôi dùng cơm khi nào?” Vu Vãn vẫn im lặng ăn cơm bỗng nhiên mở miệng nói.

“Giám đóc, người là người tốt như vậy, không cần phải nói, khẳng định sẽ đồng ý, đúng không?” Lục Thời Dập hướng cô nháy mắt một cái. Cơm nước xong xuôi, lại lấy thêm cho mình một chén canh lớn, khẩu vị ăn uống là thật tốt mà.

Vu Vãn: “……” Đối với cô càng ngày càng không quy củ nữa rồi.

Sau khi ăn xong, dì Lý tẩu đi rửa chén bát, Vu Vãn nghĩ nghĩ một chút, hướng Lục Thời Dập nói: “Mấy lời Lư Xuân Hoa nói đêm nay, cậu đừng để ở trong lòng.”

“Mấy lời nào cơ?”

“……” Vu Vãn trừng anh một cái. Nàng sao lại cảm thấy rõ ràng tên tiểu hỗn đản này biết rõ còn cố hỏi?

“Câu nói chúng ta là cẩu nam nữ? hay là câu nói chúng ta là gian phu dâm phụ?” Lục Thời Dập dựa sát vào cô, cười cười với vẻ mặt rất ngứa đòn.

Mặc kệ là câu nào, Lục Thời Dập cảm thấy chỉ cần để anh buộc chặt cùng một chỗ với Vu Vãn, thì lời nào cũng đều là dễ nghe cả.

“Thôi, coi như vừa nãy chị chưa nói gì.” Vu Vãn lắc lắc đầu. Lúc trước cô còn lo lắng những lời quá đáng của Lư Xuân Hoa sẽ xúc phạm tới cậu ta nhưng xem ra là cô đã suy nghĩ nhiều rồi.

“Ăn no rồi thì nhanh đi về đi.” Vu Vãn lại lần nữa lên tiếng đuổi người, hôm nay thật sự là cô cũng đã quá mệt để để lý đến tên hỗn đản này, thật đau đầu mà.

Lục Thời Dập bị đuổi ra ngoài cửa, vừa lúc gặp Vu Mục về tới nhà.

Vu Mục nhìn thấy anh, ngay cả một câu chào hỏi cũng không có, chỉ quăng cho anh một cái nhìn kinh thường rồi hừ lạnh một tiếng thật mạnh rồi liền lập tức vào nhà.

“Này, ánh mắt của mày là thế nào đấy?” Đối với vẻ mặt đầy oán khí của Vu Mục, Lục Thời Dập hoàn toàn không hiểura sao cả, gọi với theo hỏi, “Tao chọc giận mày khi nào chứ?!”

Vu Mục cũng không thèm quay đầu lại, “Mày tự hiểu!”

Lục Thời Dập: “Tao không hiểu! Mày đi ra nói rõ ràng!”

Vu Vãn đứng chặn ở cửa, đem câu chuyện của hai anh em tốt cắt đứt, “Đừng để ý nó, gần đây nó bị chập mạch tí ấy mà.”

Sau khi thần kinh chập mạch Vu Mục vào nhà, lên thẳng đến phòng tập gym. Miệng lẩm bẩm: “Học bá thì ghê gớm lắm chắ! Có cơ bụng tám múi thì ghê gớm chắc! Lão tử sẽ không để để ngươi vượt mặt đâu! Hừ!”

Vu Vãn đóng cửa lại, rốt cuộc cũng cảm thấy thế giới thanh tĩnh trở lại. Nhưng thanh tĩnh chưa được quá ba giây, chuông cửa lại bỗng vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.