Độ Ấm Môi Em

Chương 31: Vết cắn



“….” Nghe nói như thế, Lục Thời Dập giống như một con chó dữ khi bị cướp đi cục xương, lập tức lông cũng dựng thẳng lên. Cậu đột nhiên đứng dậy, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống Vu Vãn, cuối cùng cảm xúc trên khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai kia không thể sa sầm hơn được nữa, “Bởi vì em đã phá hỏng buổi xem mắt của chị và Hoắc Trầm, cho nên chị muốn đuổi em đi sao?”

“Chị thích anh ta đến thế à?”

“Trước tiên em đừng quá kích động, ngồi xuống đi.” Vu Vãn nhìn cậu, nâng cằm về phía cậu.

Lục Thời Dập không có động tĩnh gì, phần cằm dưới căng cứng, hai bàn tay nắm thành đấm đặt bên trong túi quần, lồng ngực phập phồng kịch liệt.

“Bảo em không cần đến làm nữa không phải vì Hoắc Trầm.” Giọng điệu Vu Vãn vô cùng bình tĩnh, “Mấy tháng qua chị đã nhìn thấy khả năng làm việc của em, em rất ưu tú, nếu cứ bảo em làm trợ lý cho chị thật là lãng phí. Em cứ tiếp tục đi theo chị cũng không học được gì thêm nữa, còn làm chậm trễ tương lai của em. Em hoàn toàn có thể một mình đảm nhận công việc bên phía ông ngoại của em. Hoặc là, nếu em muốn tự mình gầy dựng sự nghiệp, chị sẽ cố gắng hết khả năng của mình để hỗ trợ cho em….”

Mỗi lời nói của Vu Vãn, lửa giận trong lòng Lục Thời Dập lại bốc lên.

Vẻ mặt cô bình tĩnh, nói câu nào ra câu đó, thoạt nhìn vô cùng lý trí. Dường như trong lời nói không hề có nửa phần tình cảm nào dành cho cậu, hoàn toàn mang dáng vẻ của một cấp trên đang giải quyết công việc với cấp dưới, đàm phán về vấn đề đi hay ở của cậu.

Lý trí đến mức khiến cho người ta tức giận.

Những ngày qua Lục Thời Dập luôn phải kìm nén cảm xúc, lúc này nó hoàn toàn bộc phát. Cậu nhẹ gật đầu, cười lạnh nói, “Cái gì mà tốt cho em? Cái gì mà không phải vì Hoắc Trầm? Nói đi nói lại chính là chị đang giận em, cho nên mới muốn đuổi em đi!”

“Không phải….”

“Cái gì không phải! Em còn chưa giận chị vì chuyện xảy ra đêm hôm đó, ngược lại chị lại giận em trước?” Lục Thời Dập hết sức khó chịu.

Hai ngày qua anh ngủ không ngon, có thể nhìn thấy quầng thâm mờ nhạt dưới mí mắt, đôi mắt đào hoa liếc mắt đưa tình lại còn ôn nhu như nước, bên trong đã hằn rõ tơ máu.

Cậu lướt ngang qua bàn trà, đi thẳng về phía Vu Vãn.

Bóng dáng cao lớn chắn ánh nắng sớm bên ngoài cửa sổ, trong bóng tối bao trùm lấy cô. Vu Vãn muốn từ trên ghế sô pha đứng dậy, nhưng đã quá muộn.

Sau khi thân hình cao lớn của Lục Thời Dập đứng trước mặt cô, bỗng nhiên cúi người về phía cô. Một cánh tay đặt lên thành ghế sô pha phía sau lưng cô, giống như một tấm lưới vô hình, vây lấy cô ở giữa ghế sô pha và lồng ngực của cậu, khiến cho cô không có chỗ nào để trốn.

Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng mang theo sự liều lĩnh, không ngừng tiến đến gần cô.

“Lục Thời Dập, em muốn làm gì?” Vu Vãn nhìn ngũ quan không những phóng đại trước mắt mình, tiếng còi báo động vang lên. Cô có hơi không xác định được, rốt cuộc cậu muốn làm gì. Vu Vãn hơi ngửa đầu, thân thể căng cứng, vẻ mặt đầy đề phòng: “Nói tóm lại, chị không vì chuyện của Hoắc Trầm mà tức giận với em.”

Cuối cùng Lục Thời Dập cũng dừng lại trước mặt Vu Vãn, khi khoảng cách chỉ còn chưa đầy một gang tay.

Cậu nhếch môi, độ cong khoé môi lộ ra sự giễu cợt, hiển nhiên là không tin lời nói của cô, “Đúng há, chị có tấm lòng rộng lớn, chị không giận em. Là em lòng dạ hẹp hòi, em tức giận. Không phải, là em bị chị chọc cho tức giận, nổ tung rồi!”

Ba chữ cuối cùng, dường như Lục Thời Dập nghiến răng nghiến lợi nói.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cậu ở trước mặt Vu Vãn không khống chế được tâm tình như thế này.

Đối với cô, cho đến tận bây giờ cậu luôn cẩn thận từng li từng tí. Sợ rằng hành động nào đó của mình sẽ làm cô cảm thấy phản cảm, khiến cho cô chán ghét. Cất giấu tâm tư, kiềm chế cảm xúc, dù có giận cô đến đâu cậu vẫn sẽ suy tính thật kỹ.

Yêu đến hèn mọn và sợ sệt.

Cậu mượn trò chơi trong buổi họp lớp, cuối cùng lấy hết dũng khí thổ lộ với Vu Vãn, còn mượn rượu để bày tỏ tấm lòng của mình với Vu Vãn, ba ngày sau, cậu lại nôn nóng bất an chờ đợi câu trả lời từ cô.

Đến cuối cùng thì sao?

“Chị không thích em, có thể nói thẳng với em. Tại sao phải tìm những cô gái đó đến phục vụ em? Làm nhục em? Tuỳ ý đuổi em đi?” Rốt cuộc Lục Thời Dập cũng nói ra những lời chất vấn mà cậu đã phải nhẫn nhịn trong mấy ngày qua, “Em rất thích chị, nhưng trong mắt chị em chẳng bằng một cái rắm đúng không?”

Vu Vãn hé môi muốn nói điều gì đó, nhìn thấy hốc mắt cậu ửng đỏ, cổ họng đột nhiên như bị một bàn tay vô hình nào đó siết chặt, đau rát, không thể thốt nên lời.

Cậu nhìn chằm chằm vào Vu Vãn, từng chữ từng chữ, nói vô cùng rõ ràng: “Từ đó đến giờ em không thiếu phụ nữ, trong cuộc đời của em, cho đến bây giờ chỉ thiếu một người phụ nữ tên ‘Vu Vãn’!”

“……” Từng chữ giống như một nhát búa nặng nề đánh vào trong lòng Vu Vãn, tạo ra từng cơn chấn động.

“Có thể chị đã quên, ngày đầu tiên đi làm em từng nói. Cho dù sau này chị có đuổi em đi, em cũng sẽ không đi đâu. Cho nên, chị muốn từ nay về sau em biến mất khỏi mắt chị, không có cửa đâu!”

Lục Thời Dập nói xong lời này, vẫn cảm thấy chưa hả giận. Ánh mắt sâu thẳm của cậu khoá chặt Vu Vãn, cậu bất ngờ cúi đầu xuống, cắn một cái thật mạnh vào cổ Vu Vãn.

………

Dương Tụng đang cầm một số tài liệu, chuẩn bị đến văn phòng tổng giám đốc để báo cáo công việc cùng Vu Vãn. Ở hành lang bên ngoài cửa, chạm mặt thư ký Trình cùng Lưu Nhất từ phòng Pantry bước ra, anh ta gọi hai người bọn họ, vừa khéo có công việc muốn giao cho bọn họ.

Ba người đang nói chuyện thì chợt nghe thấy bên trong phòng tổng giám đốc, truyền đến một tiếng “A” của Vu Vãn.

“Có phải Vu tổng gặp chuyện gì không?”

Ba người liếc mắt nhìn nhau, vội vàng đẩy cửa bước vào, “Vu tổng, ngài có…..”

Tiếng nói đột ngột dừng lại.

Mấy người ấy bước nhanh vào trong phòng, rồi lại lập tức dừng bước. Cảnh tượng trong phòng khiến cho bọn họ mở to mắt nhìn nhau.

Giờ phút này, Lục Thời Dập đè Vu Vãn trên ghế sô pha, vùi đầu vào cổ cô, hơn nữa hai tay Vu Vãn còn đặt trên lồng ngực của Lục Thời Dập, cắn môi, đỏ mặt, hai người dường như đang làm một việc không thể miêu tả được…..

Có phải bọn họ đã vào không đúng lúc?

Khi thư ký Trình từ phía Vu tổng nghiêng đầu nhìn qua hai người kia, còn lanh tay lẹ mắt kéo hai người kia rời đi, vội vội vàng vàng đóng cửa lại. Cô ấy vẫn chưa hoàn hồn vỗ vỗ ngực mình, thấp giọng nói, “Chuyện vừa rồi, chúng ta cứ xem như không nhìn thấy, nhất định phải giữ bí mật, nếu không Vu tổng tuyệt đối sẽ không để cho chúng ta ăn quả ngọt đâu.”

Thư ký Trình và Dương Tụng đã làm việc bên cạnh Vu tổng nhiều năm như vậy, cho đến bây giờ miệng của anh ta kín hơn bất kì người nào khác, thư ký Trình cũng biết điều đó. Lời này cô ấy chủ yếu là nói với Lưu Nhất.

Lưu Nhất nhẹ gật đầu, trên mặt không có biểu cảm gì, quay trở về bàn làm việc của mình.

Dương Tụng vẫn phải vào trong báo cáo tình hình công việc, hiển nhiên không thích hợp để đi xuống lầu trước.

Thư ký Trình liếc mắt nhìn cánh cửa phòng tổng giám đốc đang đóng chặt, rồi cũng quay trở về chỗ ngồi của thư ký. Vừa rồi Lục Thời Dập đối với Vu tổng như vậy, đó không phải là hành động giữa chị gái và em trai phải không?

Hai người bọn họ hẳn là…..

Trong đầu thư ký Trình không tài nào dừng lại được, tự suy diễn ra những tình tiết trong bộ phim tình cảm đầy máu chó…..

*

Nửa tiếng sau.

Lưu Nhất đứng dậy rời khỏi bàn làm việc, đi toilet. Vừa khéo lại chạm mặt Lục Thời Dập ở bên trong.

Cậu đang đứng trước bồn rửa tay để rửa tay. Lưu Nhất dừng bước, nhìn vào người trong gương. Anh ta giật giật khoé môi, vẫn là giọng điệu châm chọc khiêu khích trước sau như một, “Vu tổng sẽ không thích loại người như cậu đâu, ở trong mắt cô ấy, cậu cũng giống như tiểu Vu tổng, chẳng qua chỉ là em trai của cô ấy mà thôi!”

Lúc trước Lục Thời Dập luôn bám lấy Vu tổng, Lưu Nhất còn cho rằng cậu là một con phượng hoàng đực muốn trèo cành cao. Về sau, hiển nhiên cũng nghe nói đến thân phận của Lục Thời Dập. Cho dù không phải là phượng hoàng đực, nhưng anh ta đã sớm nhìn ra loại công tử nhà có tiền như cậu, chạy đến đây làm trợ lý cho Vu tổng, Tuý Ông chẳng phải say vì rượu, rõ ràng chính là có mưu đồ làm loạn với Vu tổng.

“Nhưng mà cậu cũng thật lợi hại đó, dám trực tiếp cưỡng ép Vu tổng trong phòng làm việc….Chậc chậc chậc.” Bao nhiêu người vì kế sinh nhai mà bôn ba phấn đấu, Lưu Nhất ghét nhất là loại người như Lục Thời Dập, không làm việc cho tốt, ngược lại còn tranh thủ lúc làm việc giở những thủ đoạn tán gái của một hoa hoa công tử.

Anh ta “Ha ha” cười lạnh, miệng hèn hạ không thôi.

Lục Thời Dập rút tay ra khỏi vòi nước, lắc lắc những giọt nước trên tay.

Hôm nay tâm tình của cậu vốn không được tốt lắm, Lưu Nhất còn ở chỗ này giống như một kẻ tiểu nhân đâm vào cột sống của cậu. Trước kia Lục Thời Dập lười phản ứng với cái miệng ti tiện của anh ta. Hôm nay anh ta đã đụng vào nòng súng, tốt lắm!

Lục Thời Dập xoay người, vặn cổ, hoạt động gân cốt, cổ phát ra tiếng “Răng rắc” làm cho người ta sợ hãi. Hai bàn tay thon dài đẹp mắt đan vào nhau, nắm chặt lại, đồng thời tiếng “Răng rắc” cũng vang lên. “Quản nhiều việc không liên quan đến mình như thế, có phải muốn ăn đòn đúng không?”

Lưu Nhất nhìn thấy hành động của cậu, theo bản năng lùi về phía sau một bước. Anh ta vẫn còn mạnh miệng, “Lời nói của tôi là thật. Vu tổng sẽ không thích một người nhỏ hơn mình năm tuổi. Dù cậu có theo đuổi như thế nào cũng không thể theo đuổi được đâu. Tôi khuyên cậu đừng lãng phí tinh lực, cũng đừng quấy rối Vu tổng nữa!”

“Sao anh lại nói nhảm nhiều như vậy?” Lục Thời Dập lạnh lùng nghiêm mặt, khí thế bức người tiến đến gần Lưu Nhất, không biết cậu tức giận vì câu nói nào, hay vốn dĩ là chính mình không cam lòng. Lục Thời Dập buông ra những lời cay độc, “Ai nói tôi không theo đuổi được, tôi sẽ theo đuổi bằng được cho anh xem. Về sau, nếu vợ của tôi không phải là Vu Vãn, tôi sẽ mang họ anh!”

Tuy Lưu Nhất mạnh miệng, nhưng thực chất bên trong không dám lấy cứng đối cứng với Lục Thời Dập. Nhìn thấy cậu bẻ tay “Răng rắc”, bất cứ lúc nào cũng có thể vung nắm đấm, sau đó anh ta lại lùi về sau mấy bước.

Cuối cùng dưới khí thế bức người của Lục Thời Dập, anh ta còn chưa kịp sử dụng nhà vệ sinh, để đi vệ sinh, đã vội vàng trốn chạy khỏi cái chết.

Bên kia

Dương Tụng lên xe của tổng giám đốc, chậm rãi lái xe rời khỏi bãi đổ xe của công ty.

Hôm nay Vu Vãn không có hoạt ở bên ngoài, nhưng năm phút trước Dương Tụng nhận được cuộc gọi của cô, bảo anh ta lập tức sắp xếp để đi ra ngoài. Anh ta có chút không thể nhìn thấu tâm tâm tư của Vu Vãn, xuyên qua kính chiếu hậu, liếc mắt nhìn người ngồi ở phía sau, Dương Tụng rất thức thời không hỏi một lời nào.

Từ khi lên xe, Vu Vãn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt thất thần.

Vẫn giống như trước đây, hôm nay Vu Vãn vẫn mặc một bộ đồ công sở chuyên nghiệp, chẳng qua là không còn giống như lúc sáng, ngoài cái áo sơ mi tơ tằm cô mặc bên trong ra, nay đã xuất hiện thêm một cái khăn lụa, chiếc khăn lụa kia che kín phần cổ trắng nõn không một khe hở. Vu Vãn giơ tay lên, cách một chiếc khăn lụa sờ vào cổ mình, vết cắn ấy vẫn mơ hồ có chút đau.

Cái thắng nhóc thối tha này, cắn cũng thật tàn nhẫn mà!

Trước khi Vu Vãn đi ra ngoài, lúc ở trong phòng nghỉ cô đứng trước gương quan sát phần cổ của mình, nhìn thấy đã khiến cô hãi hùng khiếp vía. Mặc dù Lục Thời Dập không tàn nhẫn đến mức cắn đổ máu, nhưng trong lúc cậu cắn dường như còn cố ý dùng sức mút phần da thịt nơi cổ cô, lưu lại vết đỏ vừa đậm vừa lớn, e rằng trong vòng một tuần không thể nào biến mất….

Điểm chết người nhất chính là, cái vết đỏ này trông thế nào cũng nhìn giống như một dấu hôn…..

Vu Vãn rút tay khỏi cổ, bắt chéo chân, ánh mắt một lần nữa nhìn bên ngoài cửa sổ. Hôm nay tất cả hành động của Lục Thời Dập, từ đầu đến cuối vẫn luôn lởn vởn trong đầu Vu Vãn.

Đôi mắt đào hoa của Lục Thời Dập nhìn chằm chằm vào cô, có phẫn nộ, có tổn thương, còn có không cam lòng, dường như có thứ tình cảm nồng nàn gì đó mà cô không thể hiểu được.

Cô thực sự không thể hiểu nổi Lục Thời Dập, trong trí nhớ của cô, rõ ràng là một công tử đa tình, những cô bạn gái nhỏ mà Lục Thời Dập từng quen trong quá khứ, chưa từng có một ai bước được vào trong trái tim cậu, chỉ quen vỏn vẹn trong một tháng liền chia tay. Vì sao lúc sáng lại nói những lời nói đó với cô, cậu tình thâm ý thiết, dường như cả đời này không phải cô thì không được vậy?

Đầu óc Vu Vãn rối loạn như tơ vò, ngoài trừ Lục Thời Dập ra, nội tâm của cô chưa bao giờ bị ai quấy nhiễu đến tâm phiền ý loạn như vậy. Rõ ràng là công ty của mình, cũng bởi vì có Lục Thời Dập ở đấy, Vu Vãn không biết phải đối mặt với cậu như thế nào, còn không hề lý trí bỏ lại công ty to lớn như thế, vứt bỏ cả công việc vận rộn, chỉ vì trốn tránh một mình cậu….

Không biết chiếc xe đã đi được bao lâu.

Vu Vãn vững vàng lên tiếng, “Dương Tụng.”

“Vâng.”

“Chuyện buổi sáng xảy ra ở trong văn phòng….”

“Vu tổng, ngài yên tâm, chúng tôi không nhìn thấy gì hết.” Dương Tụng cũng là người tinh ý, anh ta lập tức trả lời. Nhìn qua kính chiếu hậu, liếc mắt nhìn sắc mặt rất tự nhiên của Vu tổng, anh ta cân nhắc một lúc, lại nói thêm: “Vu tổng, thực ra tôi đã sớm nhìn ra, tình cảm mà Tiểu Lục dành cho ngài không bình thường. Cậu ấy chính là vì theo đuổi ngài, mới đến công ty của chúng ta làm việc. Kỳ thực việc chênh lệnh tuổi tác giữa hai người không quan trọng lắm, quan trọng là hợp nhau. Hơn nữa tôi thấy năng lực của Tiểu Lục rất tốt, còn có khiếu hài hước, lúc cần trầm ổn thì rất trầm ổn, nếu làm bạn trai mà nói…..”

Vu Vãn càng nghe càng thấy không đúng, lời nói của Dương Tụng nghe thế nào cũng giống như đang tác hợp cho cô và Lục Thời Dập. Cô cắt ngang, “Dương Tụng, anh lầm rồi, em ấy không phải vì theo đuổi tôi mà đến công ty.”

Cậu rõ ràng là vì Đường Uyển Tình.

“Vậy sao?” Dương Tụng cảm thấy không giống như vậy, “Vu tổng, ngài đừng cảm thấy tôi lắm lời nha. Tôi cảm nhận được Tiểu Lục rất thích ngài.”

Từ sau khi Lục Thời Dập đến, anh ta rõ ràng phát hiện ra, Vu tổng càng ngày càng cười nhiều hơn. Chỉ có Lục Thời Dập mới có biện pháp dỗ dành khiến Vu tổng vui vẻ, làm cho trên người Vu Tổng có nhiều cảm xúc của một con người hơn, mà không còn giống như trước kia, là một cổ máy lạnh lùng chỉ biết làm việc.

“Dương Tụng, anh vẫn còn chưa biết em ấy….” Vu Vãn buông tiếng thở dài, lắc đầu, tâm tình phức tạp.

Thực ra, cho dù Lục Thời Dập thực sự thích cô, thì bọn họ cũng sẽ không có khả năng…..

*

Lục Thời Dập một tay chống lên bàn, đỡ lấy khuôn mặt đẹp trai, tâm sự nặng nề ngồi ở bàn làm việc, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính tối đen đến phát ngốc. Thậm chí đến giờ ăn trưa cũng không xuống nhà ăn.

Giữa trưa, thư ký Trình cùng đồng nghiệp cơm nước xong xuôi quay trở về, nhìn thấy Lục Thời Dập vẫn duy trì tư thế đi tới đi lui, hàng chân mày đẹp nhíu lại, không biết đang suy nghĩ điều gì đến thất thần.

Cô ấy chợt dừng bước.

Buổi sáng trong văn phòng, nhìn dáng vẻ Lục Thời Dập đè Vu tổng trên ghế sô pha, vừa đẹp trai lại vừa rất đàn ông, nhưng mà bây giờ nhìn lại thật giống như một quả cà tím đông lạnh, héo úa. Mà lúc Vu tổng rời khỏi công ty, sắc mặt cũng không tốt lắm.

Thư ký Trình nghĩ, chẳng lẽ hai người đang giận dỗi nhau à?

Cô ấy liếc nhìn cậu vài lần, cuối cùng rất biết thức thời không đi đến quấy rầy.

Cả ngày hôm nay, Lục Thời Dập không thể tài nào tập trung được. Thỉnh thoảng ánh mắt lại hướng về phía phòng tổng giám đốc, cánh cửa vẫn luôn đóng chặt cả buổi. Sau khi Vu Vãn rời khỏi công ty vào buổi sáng, vẫn chưa trở về…..

Lục Thời Dập bực bội nắm tóc, hôm nay cậu không chỉ phát hỏa một trận lớn với Vu Vãn, mà còn hung hăng cắn cô, tuy lúc ấy trong nội tâm cậu rất sung sướng, nhưng ngay sau đó cậu vì sự xúc động của mình mà hối hận không thôi.

Với biểu hiện hôm nay của cậu, cho dù lúc trước Vu Vãn không giận cậu, chỉ sợ rằng hiện giờ cô đang rất giận cậu.

Tuy buổi sáng Vu Vãn bảo cậu không cần đến làm việc nữa, nhưng vẫn không căn dặn người khác làm thủ tục thôi việc cho cậu. Dù cậu mặt dày không chịu rời đi, có phải Vu Vãn sẽ không để ý đến cậu nữa không?

Haizzz……

Lục Thời Dập thương tâm trong âm thầm. Cậu còn khoác lác với Lưu Nhất, nói sẽ theo đuổi Vu Vãn đến khi cô trở thành vợ của mình, nhưng với cục diện hiện giờ, làm sao phá vỡ đây?

Lúc tan tầm.

Điện thoại đặt trên bàn, bỗng nhiên nhận được một tin nhắn.

Là Vu Vãn gửi đến, Lục Thời Dập vội vàng bấm vào xem, khi nhìn thấy nội dung bên trong, đầu tiên là giật mình, khuôn mặt đẹp trai sa sầm, sau đó, xem lại nội dung một lần nữa, mắt Lục Thời Dập sáng lên, bỗng nhiên đứng lên, động tác quá lớn làm đổ cốc nước trên bàn, đồng nghiệp xung quanh nhao nhao nhìn về phía cậu.

Lục Thời Dập đặt điện thoại xuống, luống cuống tay chân thu thập tài liệu trên bàn.

“Tiểu Lục, cần giúp đỡ không?” Thư ký Trình đưa khăn giấy cho cậu.

Lục Thời Dập nhận khăn giấy, mỉm cười cảm ơn, “Không cần đâu ạ, cảm ơn chị Trình.” Lúc này, thoạt nhìn cậu giống như đã hồi phục máu, tràn đầy khí thế, cùng với vừa rồi quả thực như hai người khác nhau.

Thư ký Trình không khỏi liếc nhìn cậu thêm vài lần, phản ứng lớn như vậy, cậu nhận được tin tức gì à?

Cô ấy tò mò nhìn điện thoại của Lục Thời Dập đang đặt trên bàn, nhưng cô ấy đứng khá xa, không thể nhìn thấy gì cả, Lục Thời Dập cũng đã cất điện thoại vào, sau khi thu dọn xong tài liệu trên bàn, lập tức tan làm sớm.

Vừa ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, Lục Thời Dập lập tức gọi điện thoại cho Vu Mục, hỏi bây giờ cậu ta đang ở đâu?

“Còn có thể ở đâu nữa. Bây giờ ông mày đang ở phòng tập Gym, đương nhiên là đang tập thể hình, mày tan làm rồi à?” Vu Mục chạy trên máy chạy bộ, hơi thở đều đều. Trải qua hơn hai tháng tập thể hình, cuối cùng dáng người của Vu Mục không còn giống như cọng mì nữa, cơ bụng cũng đã mơ hồ hiện ra.

“Bây giờ tao sẽ đến đó, mày chờ tôi, tôi có chuyện quan trọng muốn hỏi cậu.”

“Chuyện quan trọng gì? Alo?” Vu Mục “Alo” vài tiếng, đầu bên kia đã cúp máy.

Cậu ta tỏ vẻ nghi ngờ, rốt cuộc thằng này có chuyện gì muốn hỏi mình vậy, nghe thế nào cũng thấy giống như lửa đốt mông…..

————//—-//————

*Tác giả có lời muốn nói:

Lục Thời Dập: Tác giả bà bước ra đây, tại sao tôi lại tức giận như vậy hả, bà chỉ cho tôi cắn một cái? Nụ hôn mãnh liệt đây sao?!!

Tác giả: Cắn ~ cậu đã có nụ hôn mãnh liệt rồi còn gì, sắp tới sẽ an bài. Vui lòng giữ miệng luôn thơm tho, chuẩn bị cho một nụ hôn mãnh liệt bất cứ lúc nào.

Lục Thời Dập:…… Lần sau tôi muốn hôn môi vợ tôi, tôi không cần một nụ hôn mãnh liệt.

Tác giả: Ồ, cậu đã lên đơn một nụ hôn mãnh liệt rồi, không thể hủy đơn. Cảm ơn cậu đã thông cảm, chúc cậu có một cuộc sống vui sướng.

Lục Thời Dập: ……(Rất muốn đánh người, chuyện gì đang xảy ra?)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.