Cuộc điện thoại của Tô Lan, hoàn toàn đánh thức Lục Thời Dập.
Cho đến bây giờ Tô Lan luôn là một người lạc quan vui tươi, cho dù trời có sập xuống, cũng có thể mỉm cười nhìn đời. Trong trí nhớ của Lục Thời Dập, cậu chưa từng thấy mẹ của mình tức giận như vậy, cũng chưa từng nói những lời cực đoan như thế.
Cậu gọi điện lại, đối phương đã tắt máy, gọi điện thoại nhà hơn chục cuộc vẫn không ai bắt máy, cậu lại gọi cho ba của mình. Tuy mỗi ngày Lục Kỷ Hiền đều nghiên cứu khoa học, trước đây cũng ít khi nghe điện thoại, nhưng hôm nay trong lúc mấu chốt, ngay cả điện thoại của ba cũng không có người bắt máy, Lục Thời Dập thực sự luống cuống.
Mẹ đột nhiên gọi điện thoại đến, nói không trở về bà sẽ chết. Rốt cuộc trong nhà đã xảy ra chuyện lớn gì?
Chẳng lẽ mẹ và ba hai người cãi nhau đến mức muốn ly hôn sao?
Hay là….. Mẹ mắc bệnh nghiêm trọng gì đó?
Lục Thời Dập càng nghĩ càng sợ, vội vàng đặt chuyến bay gần nhất quay về nước, vội vội vàng vàng rời khỏi giường quay về phòng của mình, thay quần áo sạch sẽ lập tức đi đến sân bay.
Vé được đặt gấp, dường như Lục Thời Dập là người làm thủ tục đăng ký cuối cùng. Sau khi lên máy bay, tiếp viên đã nhắc nhở hành khách tắt nguồn điện thoại hoặc chuyển về chế độ máy bay. Trước lúc tắt nguồn, Lục Thời Dập đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Vu Vãn, báo cho cô biết việc cậu không nói một lời đã quay về nước, kết quả là cả đêm không sạc điện thoại, hết pin, điện thoại đột nhiên tắt nguồn…..
Mười một tiếng sau.
Máy bay hạ cánh ở sân bay thủ đô, Lục Thời Dập sợ Vu Vãn không liên lạc được với mình sẽ lo lắng, cho nên lấy điện thoại ra thử khởi động máy.
Ngay khi mở máy lên, điện thoại lập tức xuất hiện vô số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc.
Điện thoại chỉ còn 1% pin, gọi điện thoại e là không gọi được, lại sẽ tự động tắt nguồn. Trong lúc Lục Thời Dập đang soạn tin nhắn cho Vu Vãn, tin nhắn của Tô Lan nữ sĩ nhảy ra, [Trong vòng một tiếng, con còn chưa quay về nhà, đừng nghĩ đến chuyện gặp lại mẹ!!!]
Cái tin nhắn thúc giục này giống như tin đòi mạng, khiến cho trái tim của Lục Thời Dập lại lần nữa nhảy lên.
Mà lúc này, trùng hợp Vu Vãn lại gọi điện thoại đến.
Lục Thời Dập liếc nhìn ống pin, quyết đoán ngắt điện thoại, tiếp tục soạn tin nhắn cho cô. Gần như sau một giây ngắt máy, số điện thoại của Vu Vãn lại lần nữa hiện lên.
Lục Thời Dập không dám ngắt máy nữa, vội vàng bắt máy, “Vãn Vãn, điện thoại của em….”
“Lục Thời Dập, ngủ với chị xong em đã chơi trò biến mất, em được lắm!” Giọng nói của Vu Vãn mang theo lửa giận, lập tức áp đảo giọng nói của cậu, “Em đã rời đi, sau này đừng xuất hiện trước mặt chị nữa!”
Sau khi hai người yêu đương, đây là lần đầu tiên Vu Vãn phát hỏa lớn với Lục Thời Dập như vậy.
Buổi sáng lúc rời đi, Vu Vãn còn lo lắng cậu một mình ở trong khách sạn sẽ cảm thấy nhàm chán, cố ý kết thúc sớm công việc ở TOMITO, vội vàng quay trở về ăn cơm với cậu.
Kết quả, trong phòng khách sạn căn bản không có bóng dáng của tên nhóc thối tha này, gọi điện thoại cho cậu lại tắt máy.
Vu Vãn không tìm thấy người, lo lắng cậu xảy ra chuyện gì, sau khi đến sảnh lớn của khách sạn nghe ngóng, mới biết được giữa trưa cậu đã gọi xe đi đến sân bay. Kiểm tra lại lần nữa, cậu đã đặt vé bay về nước….
Tình yêu luôn làm cho con người ta lo được lo mất, nhất là Vu Vãn đối với tình yêu vốn quá yếu ớt lại mẫn cảm.
Lục Thời Dập muốn về nước, chẳng lẽ không thể sớm thông báo với cô một tiếng à?
Nói đi là đi, hơn phân nửa là không đặt cô ở trong lòng.
Suốt mười mấy tiếng không liên lạc được với Lục Thời Dập, Vu Vãn không ngừng bảo mình phải tỉnh táo lại, phải bình tĩnh. Nhưng mà ý nghĩ bất an nào đó trong đầu, vẫn càng ngày càng mãnh liệt trong lòng cô, chẳng lẽ Lục Thời Dập và người ba cặn bã của cô đều giống nhau, là người không một lòng một dạ đối với chuyện tình cảm sao?
Ngủ với cô xong, không còn cảm giác mới lạ nữa, vội thả một cái rắm rồi rời đi?
Giờ phút này, vất vả lắm mới kết nối được với điện thoại của Lục Thời Dập, Vu Vãn đang tức giận, nhịn không được mắng chửi cậu một trận, kết quả còn chưa mắng xong, điện thoại đã bị cắt đứt, đợi cô gọi lại, đối phương đã tắt máy….
Quả nhiên!
Quả nhiên!
Mới nói cậu hai câu, cái tên nhóc thối tha này ngay cả giải thích cũng lười giải thích, không kiên nhẫn trực tiếp cúp điện thoại của cô.
Những lời nói dỗ ngon dỗ ngọt của đàn ông, lời thề non hẹn biển quả nhiên một câu cũng không đáng tin, Vu Vãn tức giận trực tiếp đi thẳng vào phòng khách sạn, hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo và bình tĩnh thường ngày.
Cuối cùng, cô rất tức giận kéo số điện thoại của Lục Thời Dập vào danh sách đen.
Bên kia, Lục Thời Dập nhìn điện thoại không thể mở nguồn lên được nữa, nặng nề thở dài.
Cậu tất nhiên nghe ra Vu Vãn đang tức giận rồi, nhưng cậu hoàn toàn không ý thức được mình đã bị Vu Vãn xếp vào danh sách đen của những tên cặn bã. Cậu muốn nhanh chóng quay về nhà sạc pin điện thoại, sau đó gọi điện thoại lại cho Vu Vãn giải thích một phen…..
Lục Thời Dập bắt kịp công việc, rốt cuộc trong vòng một tiếng đã chạy về đến nhà.
Cậu vội vàng xuống xe, nhìn thấy thím Lâm đang đứng ở cửa chờ cậu, “Mẹ của cháu đâu? Bà ấy bây giờ đang ở đâu? Thế nào rồi?”
“Phu nhân ở trong phòng khách.” Sắc mặt của thím Lâm không tốt lắm, dặn dò, “Một lúc nữa nhìn thấy mẹ của cháu, hãy nói chuyện đàng hoàng với bà ấy, ngàn vạn lần đừng chọc bà ấy tức giận.”
Lục Thời Dập vừa vào nhà, đã nhìn thấy Tô Lan nữ sĩ vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm trang ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha trong phòng khách.
Nhìn chằm chằm vào cậu không hề chớp mắt.
Nhìn thấy mẹ mình bình yên vô sự, Lục Thời Dập thầm nhẹ thở ra, “Mẹ, mẹ gấp gáp thúc giục con quay về như vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
“Con quỳ xuống cho mẹ!” Tô Lan lạnh giọng ra lệnh.
“……” Lục Thời Dập nhìn vẻ mặt của mẹ không giống như đang nói đùa, dường như ý thức được mẹ bỗng nhiên lấy cái chết bức bách, thúc giục cậu trở về nước, như thể việc này có liên quan đến mình, cậu buồn bực hỏi: “Mẹ,có chuyện gì với con à? Con chọc giận mẹ ở đâu?”
“Con còn dám hỏi chuyện gì à?” Tô Lan cầm cây chổi lông gà đặt ở một bên, đánh xuống “Bốp” một tiếng vang lên, từng cái từng cái đánh lên bàn trà, phát ra âm thanh khiến cho người ta sợ hãi, vẻ mặt của bà rất tức giận, “Quỳ xuống!!”
“……” Lục Thời Dập đứng yên, hoàn toàn không biết mình sai ở chỗ nào, lại có thể khiến mẹ nổi giận như vậy.
Đại khái nhớ lại, chuyện duy nhất có khả năng khiến bà tức giận, chính là chuyện nửa tháng trước, công bố với bên ngoài cậu chính là con của bà …..
“Mẹ, lúc ấy Vãn Vãn bị scandal quấn thân, tình huống khẩn cấp, vì để làm sáng tỏ cho chị ấy cũng cho chính con, con chỉ có thể ở trước mặt truyền thông tự mình giới thiệu….” Lục Thời Dập giải thích, “Lúc ấy không phải vì mẹ đang ở nước ngoài làm ban giám khảo à, liên lạc với mẹ không được, cho nên không có cách nào bàn bạc với mẹ…..”
“Mẹ vì chuyện này mà tức giận sao?” Tô Lan tức giận cắt ngang.
“……Vậy mẹ vì chuyện gì?”
“Có phải con và Tiểu Vãn đã ở bên nhau đúng không?”
“Đúng vậy, làm sao ạ?”
“Các con tiến triển đến bước nào rồi?”
Lục Thời Dập suy nghĩ đến chuyện tối hôm qua, cố ý đắc ý nói, “Nếu vận khí tốt, không bao lâu nữa mẹ có thể lên chức bà rồi. Ui —— Mẹ, tại sao mẹ lại đánh con?!”
Tô Lan tức đến đến đỏ cả mắt, cầm cây chổi lông gà trực tiếp đánh tới, bà ấy đánh Lục Thời Dập một trận dữ dội. Vừa đánh vừa mắng, tức giận đến lời nói không lưu loát, “Con dám đi trêu chọc Tiểu Vãn à, con quả thực muốn mẹ tức giận đến chết mà!! Hôm nay mẹ sẽ đánh gẫy chân chó của con, để cho con không bước ra khỏi cửa được nữa!!”
“Con còn dám chạy! Con đứng lại đó cho mẹ!!” Tô Lan đuổi theo khắp nhà mà đánh.
Khi còn bé mặc kệ Lục Thời Dập phạm bao nhiêu sai lầm, Tô Lan cũng không nỡ đánh cậu, đây là lần đầu tiên bà đánh con mình tàn nhẫn như vậy.
Rốt cuộc Lục Thời Dập cũng ý thức được, mẹ bởi vì chuyện mình và Vu Vãn ở bên nhau mà tức giận, cuối cùng cũng biết, mẹ vô cùng lo lắng gọi cậu trở về, là muốn ngăn cản cậu và Vu Vãn ở bên nhau.
Cậu cực kỳ khó hiểu, “Mẹ, mẹ thích Vãn Vãn như vậy, con theo đuổi chị ấy dâng đến tay, không phải mẹ nên vui vẻ sao? Tại sao còn đánh con?”
“Bởi vì mẹ thích Tiểu Vãn, đau lòng thay Tiểu Vãn, mới không cho phép cái tên khốn hư hỏng như con làm tổn thương con bé!”
“Con đối với Vãn Vãn là thật lòng, con sẽ yêu thương chị ấy, chăm sóc chị ấy thật tốt, con làm sao lại tổn thương chị ấy?” Lục Thời Dập trốn sau ghế sô pha, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập nghi vấn.
“Thật lòng của con đáng giá bao nhiêu tiền hả? Tên khốn như con từ nhỏ đến lớn đã thay bao nhiêu người bạn gái rồi? Con có thể thật lòng với Tiểu Vãn à?” Thái độ của Tô Lan rất kiên quyết, “Con thích ai, muốn bên cạnh ai mẹ không quản con, nhưng ngoại trừ Tiểu Vãn ra, mẹ tuyệt đối không cho phép con đi trêu chọc con bé!”
Bất luận Lục Thời Dập giải thích với mẹ như thế nào, cam đoan tình cảm của mình đối với Vu Vãn là thành tâm thật ý. Tô Lan đều không tin, thậm chí còn đe dọa cắt đứt quan hệ mẹ con để áp chế cậu, không cho cậu và Vu Vãn ở bên nhau.
Hai mẹ con nổ ra cuộc cãi vả kịch liệt nhất từ trước đến nay, vấn đề liên quan đến Vu Vãn, cả hai đều nổi giận, không hề nhượng bộ.
Hôm nay là lần đầu tiên cậu phát hỏa lớn với mẹ mình như vậy, thái độ của cậu cũng kiên quyết không kém cho thấy lập trường của mình: “Đoạn tuyệt quan hệ thì đoạn tuyệt quan hệ! Không ai có thể ngăn cản con ở bên cạnh Vãn Vãn, kể cả mẹ!”
Tô Lan thở hổn hển nhìn con trai đi lên lầu, huyết áp từng đợt tăng cao, tức giận đến đứng không vững.
Cũng may thím Lâm kịp thời chạy đến đây, đỡ lấy bà ấy.
“Phu nhân, xin ngài bớt giận, đừng tức giận mà hại thân thể.” Thím Lâm buông tiếng thở dài, vẫn nhịn không được thay Lục Thời Dập nói chuyện, “Nói không chừng, lần này Thời Dập đối với Tiểu Vãn là thật lòng, nếu hai người bọn họ thành đôi, Tiểu Vãn sẽ thành con dâu của ngài, cũng là một chuyện tốt.”
Tô Lan ngồi xuống ghế sô pha, xoa huyệt thái dương, “Nếu như thực sự có thể, tôi nằm mơ cũng cười đến tỉnh đấy. Nhưng tính tình của thằng ranh con này từ nhỏ đến lớn như thế nào, không phải dì không biết à. Nó quen bạn gái, có người nào quen được một tháng không?”
“Đôi cánh thực sự cứng cáp rồi, hiện giờ rõ ràng còn dám chạy đến trêu chọc Tiểu Vãn, lỡ như Tiểu Vãn bị tên ranh con đào hoa này làm tổn thương, dì nói xem…. Tôi làm thế nào ăn nói với Mẫn Tri đây…..” Tô Lan vẻ mặt thống khổ cùng tự trách.
Mấy ngày trước Tô Lan kết thúc công việc làm ban giám khảo ở nước ngoài, mới biết được chuyện Lục Thời Dập lên hot search, sau khi xem đoạn video của buổi họp báo, Tô Lan vốn cho rằng, chẳng qua là con trai nhà mình đơn phương trêu chọc Vu Vãn.
Kết quả, ngày hôm qua sau khi nghe ngóng, mới biết được Vu Vãn và con trai của bà ấy đã ở bên nhau, hơn nữa còn là một chuyện công khai ở Vinh Quang….
Tô Lan kinh hãi, suýt chút nữa muốn uống thuốc trợ tim*.
(*Cứu tâm hoàn: Thuốc trợ tim cấp tốc bên Đông y.)
Giờ phút này, bà nặng nề thở dài một hơi, “Làm sao Tiểu Vãn có thể mù mắt mà vừa ý con trai của tôi….”
*
Lục Thời Dập trở về phòng, sau khi cắm sạc điện thoại, cuối cùng cậu phát hiện mình đã bị Vu Vãn kéo vào danh sách đen.
Gọi điện thoại như thế nào cũng không gọi được, cuối cùng cậu cũng ý thức được tình thế nghiêm trọng rồi. Gần như không chút suy nghĩ, lập tức đặt vé máy bay quay về Munich trong ngày hôm nay.
Lục Thời Dập cầm cục sạc dự phòng và điện thoại, chuẩn bị đi ra ngoài, lại phát hiện cửa phòng của mình bị khóa, không mở ra được!!
“Mẹ, mẹ làm gì thế?” Lục Thời Dập nghe thấy bên ngoài cửa phòng mẹ của mình nhỏ giọng nói với thím Lâm, cậu ra sức gõ cửa.
“Trong khoảng thời gian này, con thành thật ở trong phòng cho mẹ, khi nào tỉnh táo lại, con hãy ra ngoài!”
Lục Thời Dập: “……”
Chết tiệt!
Vì ngăn cản cậu và Vu Vãn ở bên nhau, mẹ của cậu lại có thể giam lỏng cậu? Phô trương thế sao?!
Sau khi Tô Lan nói xong, đứng ở ngoài cửa, thấy người trong phòng bỗng nhiên không có phản ứng gì, cảm thấy kỳ quái.
Nghĩ đến điều gì, bà ấy vội vàng bấm mật mã mới thiết lập mở cửa ra, vừa nhìn vào trong, quả nhiên không thấy bóng dáng của Lục Thời Dập ở trong phòng, mà cánh cửa ban công lại đang mở ra, cơn gió thổi vào, thổi tung rèm cửa.
Tô Lan và thím Lâm vội vàng chạy đến ban công, nhìn thấy Lục Thời Dập từ lầu hai nhảy xuống lái xe rời khỏi biệt thự…..
Mấy ngày nay, Lục Thời Dập tương đối giày vò, hầu như đều ở trên máy bay.
Chờ cậu đi đến nước Đức, Vu Vãn đã làm thủ tục trả phòng khách sạn, đi đến TOMITO nghe ngóng, người bên ấy nói Vu tổng đã hoàn thành công việc ở đây quay về nước rồi.
Nhưng Vu Vãn không trở về Bắc Kinh.
Dưới sự kiên trì oanh tạc điện thoại của Lục Thời Dập, cuối cùng Dương Tụng cũng nhận điện thoại của cậu. Giống như trốn ở một góc hẻo lánh nào đó, vừa thấp giọng nói, nếu như anh ta lại dám nói lịch trình của Vu tổng cho Lục Thời Dập biết, Vu tổng bảo sẽ sa thải anh ta.
“Tiểu Lục, cậu đừng làm tôi khó xử.”
Cuối cùng Lục Thời Dập tìm Vu Mục giúp đỡ, rốt cuộc cũng thăm dò được sau khi Vu Vãn rời khỏi nước Đức, đã bay đến Quảng Châu công tác.
*
Vu Vãn đi công tác ở Quảng Châu ba ngày.
Bên này có một số khách hàng vô cùng hứng thú với phát minh điều khiển ô tô không người lái do TOMITO nghiên cứu.
Sau vài ngày đàm phán, cuối cùng hợp đồng đã được ký kết vào chiều hôm nay. Buổi tối, Vu Vãn cùng mấy vị tổng giám đốc đến một nhà hàng Áo nằm trong khu vực phồn hoa chúc mừng hợp tác. Mọi người trò chuyện rất vui vẻ, kết thúc buổi tiệc, lúc bọn họ từ phòng bao đi ra, đã hơn chín giờ tối.
Nhà hàng Áo nằm trên một con phố thương mại sầm uất, bên ngoài cửa sổ ngoại trừ có thể nhìn thấy những tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau, còn có thể ngắm nhìn cảnh sông rực rỡ của sông Châu Giang.
Một trong số những vị tổng giám đốc đó, đi đến bỗng nhiên bị cảnh tượng bên ngoài cửa sổ hấp dẫn, dừng bước, cười nói: “Người trẻ tuổi bây giờ thật đúng là lãng mạn.”
Một đoàn người dừng bước chân, nhao nhao nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy tòa cao ốc sừng sững phía đối diện, phát một dòng chữ động: [Thật xin lỗi, em không nên rời đi mà không từ biệt, em sai rồi, tha thứ cho em được không?]
Một vị tổng giám đốc khác cười ha ha, “Đây là phạm sai lầm lớn gì, cần phải thuê màn hình quảng cáo công khai nhận sai như vậy?”
“Nhận lỗi cũng cao siêu như thế à, người trẻ tuổi trên thế giới này, những lão già như chúng ta xem không hiểu đâu ~”
Vu Vãn liếc mắt nhìn qua, lập tức thu hồi ánh mắt, không có hứng thú tham gia vào chủ đề này. Một số người không ở lại lâu, đi vào thang máy xuống lầu.
Bên ngoài quảng trường người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
Trong lúc Vu Vãn đang chuẩn bị vẫy tay chào tạm biệt mấy vị tổng giám đốc, ánh mắt liếc xéo chợt nhìn thấy cái gì đó, bước chân đột nhiên dừng lại.
Cô cho rằng mình hoa mắt, quay đầu lại, đã nhìn thấy phía trước đài phun nước ở quảng trường, Lục Thời Dập mặc một thân tây trang chỉnh tề, cầm trong tay bó hoa hồng thật to, đang chậm rãi đi về phía cô…….
—————//—//———–
*Tác giả có lời muốn nói: Đáng thương cho Tiểu Dập Dập, cũng bởi vì khi còn bé quá mức tâm cơ, che giấu quá sâu, mới bị Vu Vãn hiểu lầm, lại còn bị anh em tốt Vu Mục hiểu lầm nữa, cuối cùng đến cả mẹ ruột của mình cũng hiểu lầm, ha ha ha ~