Sáng chủ nhật là tiết tự học.
Tiết bốn, Lăng Ngọc Phi, Thi Phàm và A Mao ngồi chơi đấu địa chủ.
Bọn cậu đặt một chiếc ghế dài phía dưới bàn học, liền bắt đầu vui vẻ qua tiết.
Ba tiết trước, Lăng Ngọc Phi đều ngủ, hơn nữa, chuyện tối qua còn tạo thành dư âm chấn động trong cậu, cho nên đầu óc mơ hồ, chưa nhìn rõ bài đã vội đánh loạn ra, khiến cho Thi Phàm và A Mao phải liều mạng tranh nhau làm địa chủ cũng không buồn ra chơi với cậu.
“Ê, các cậu nghe chuyện tối qua chưa?” Thi Phàm nhỏ giọng nói.
“Hả?” Lăng Ngọc Phi nghe thấy hai chữ tối qua thì giật thót.
“Chính là cái chuyện tối qua có người bắn pháo ở bên tòa nhà nghệ thuật đấy.”
Bài trên tay Lăng Ngọc Phi bị rơi hết xuống.
“Hey hey! Làm gì đấy! Tớ khó lắm mới được làm địa chủ mà!” A Mao ngồi cạnh ồn ào.
“….. Tớ chấn kinh, run tay… run tay….” Lăng Ngọc Phi vội vàng nhặt bài lên, che giấu sự không tự nhiên của mình.
“Có gì mà chấn kinh.” A Mao chẳng thèm nhìn qua “Tên khốn Trình Lương bình thường toàn làm chuyện này mà. Toàn dẫn bạn gái đến tòa nhà nghệ thuật tâm sự yêu đương, động tay động chân.”
“Thật à?” Vẻ mặt hóng chuyện của Thi Phàm đầy ngưỡng mộ.
“Vậy, có ai biết người tối qua là ai không?” Lăng Ngọc Phi cúi đầu chia bài lên ghế.
“Tối như mực ai thấy! Hơn nữa, gặp loại chuyện này thì đi đường vòng thôi, quấy rầy người khác yêu đương sẽ bị báo ứng đó.” A Mao nói.
Lăng Ngọc Phi chia bài xong, bọn họ lại chơi tiếp.
“Xong rồi.” Lăng Ngọc Phi nói “A Mao, cậu có số điện thoại của Trình Lương không? Cho tớ đi.”
“Cậu lấy số cậu ta làm gì, cậu cũng đâu thân với cậu ta.” A Mao lấy điện thoại mình ra tìm danh bạ.
“……..Là Chu Ý Chân muốn!” Xin lỗi nhé!
“……..Cả Vệ Thước, Tiền Chung Sinh với Vương Tiểu Minh nữa…”
“…….Cậu ấy muốn nhiều thế thì có thụ nổi không?” Thi Phàm trợn trắng mắt nói.
A Mao đưa thẳng điện thoại cho Lăng Ngọc Phi “Phiền chết đi được! Thích ai thì tự tìm đi.”
“Cảm ơn nhé người anh em!” Lăng Ngọc Phi lại vất bài ra, hai tay nhận lấy điện thoại của A Mao.
“Lại nữa hả! Còn đánh hay không đây!”
“Tớ không đánh nữa! Tớ đi lưu số, hai người các cậu chơi bài heo (*) đi.” Lăng Ngọc Phi lôi điện thoại từ trong cặp ra, bắt đầu làm công tác trinh thám.
“Cậu hôm nay thật mất hứng!”
Lăng Ngọc Phi tìm từng số từng số trong danh bạ, không có ai có số giống với số của tên biến thái.
Lẽ nào những người cậu nghi ngờ đều không phải? Một tên biến thái mà lại có thể giấu kĩ như vậy? Hay cậu ta còn một số khác?
……Cũng đúng, dù sao chuyện cậu ta làm cũng là quấy rối một người thanh niên lương thiện!
Vậy cậu nên làm gì bây giờ a a a a a! Lại một lần như tối qua nữa thì cúc hoa khó giữ lắm nha!
Không quan tâm nữa! Lưới to lồng lộng, ắt sẽ bắt được cá mình muốn. Cậu vừa hung ác nghĩ, vừa gửi một tin nhắn cho tất cả những ai nằm trong nhóm tội phạm đáng nghi vừa thêm vào danh bạ.
“Biết tôi là ai không? Tôi biết cậu là ai đó! Đồ biến thái!”
Đau tim! Nói thật thì… Sẽ không bị người ta coi là tâm thần chứ?
Lớp sáu.
“Ê! Có người gửi một cái tin khó hiểu cho tớ nè!” Một bạn học nghi hoặc chia sẻ cho các bạn trong lớp cùng xem.
“… Tớ cũng nhận được!”
“Me too too.”
“Tên thần kinh nào lại thừa tiền đi gửi cái loại tin nhắn ngu xuẩn này vậy?”
“Cái này… Là Lăng Ngọc Phi gửi?” Tiểu Minh giơ điện thoại lên nói, ba chữ Lăng Ngọc Phi sáng loáng hiện ra phía trên dãy số.
“Ha ha, tớ cũng nhận được nè.” Tiền Chung Sinh vung vẩy điện thoại “Chắc là lớp cậu ta lại đang chơi nói thật hay mạo hiểm đây mà.”
“Nhất định là tên A Mao cho số.” Trình Lương nói.
Vệ Thước nằm úp sấp trên bàn, nhìn cái tin nhắn kia, ai cũng không phát hiện cậu ta đang bất đắc dĩ cười cười.
“Tớ nhắn lại cho cậu ta.”
“Bạn học Lăng Ngọc Phi, rất nhiều bạn học bên lớp sáu đều nhận được tin nhắn của cậu, mọi người biết cậu là ai liền lưu số hết rồi, chỉ là cái chữ đồ biến thái phía sau kia có vẻ không được hữu nghị lắm… Các cậu đang chơi mạo hiểm à? Lần sau cùng nhau chơi nhé.” From Tiền Chung Sinh.
“….. Chính là mạo hiểm! Hữu nghị muôn năm! Thay tớ xin lỗi mọi người nha! Cảm ơn!”
Thật mất mặt!
Buổi tối, tin nhắn của tên biến thái lại không hẹn mà tới.
“Cậu thật đáng yêu.”
Bởi cậu ta mà làm chuyện ngu xuẩn, chuyện này lập tức nhảy ra trước mắt Lăng Ngọc Phi, cậu căm giận trả lời “Cậu thật biến thái!”
“Đáng yêu với biến thái hợp lắm.”
“Cút!”
“Gần đây, dáng vẻ cậu xấu hổ cứ xuất hiện trong đầu tôi, thật muốn tận mắt nhìn thấy. Chỉ tượng tượng về cậu, đối với tôi đã không còn đủ nữa rôi!”
“Tôi cũng rất muốn tận mắt NHÌN! THẤY! CẬU!” Cậu hận không thể băm cậu ta thành tám mảnh.
“Thật sự muốn thấy tôi đến vậy sao?”
“Tin tôi đi, tôi thật sự vô cùng vô cùng muốn đánh cậu!”
“Cho cậu một gợi ý, hôm nay tôi nhận được tin nhắn của cậu!”
“…. Trình Lương!? Vệ Thước!? Vương Tiểu Minh!? Tiền Chung Sinh!?….. Nói! Tên biến thái nhà cậu rốt cuộc là ai?” Đúng là mất mặt trước mặt biến thái mà!
Lăng Ngọc Phi lật lại từng cái tên trong nhóm tội phạm tình nghi.
“Vì sao người đầu tiên cậu nghĩ tới lại là Trình Lương?”
“Là cậu đúng không?”
“Trình Lương không tốt, cả người đều không tốt!”
Cậu ta giống như một người bình thường, khi ghen tị, sẽ muốn hạ thấp đối thủ nhưng lại không tìm ra được điểm yếu của người ta, Lăng Ngọc Phi nghĩ thầm.
……. Phi phi phi! Cậu ta mới không phải người bình thường! Hơn nữa đối thủ là cái quỷ gì!
“Tôi cảm thấy cậu ta rất tốt, mặt đẹp, dáng đẹp, chơi bóng giỏi, tôi rất sùng bái cậu ấy!” Lăng Ngọc Phi cố ý trả lời.
“Cậu ta một chút cũng không tốt!”
“Cậu ta một chút cũng không tốt!”
“Cậu ta một chút cũng không tốt!”
………
Cậu ta gửi liên tiếp vài tin “Cậu ta một chút cũng không tốt!”, giống như muốn thôi miên cậu bằng từ ngữ.
Là một người không biết nói xấu người khác! Lăng Ngọc Phi nghĩ.
“Tôi tốt. Tôi rất đẹp trai, ai gặp tôi cũng khen tôi đẹp. Vóc người tôi cũng đẹp, mỗi tối tôi đều đi chạy bộ và tập tạ tay, nhưng gần đây do quá nhớ cậu đến không ngủ được, tôi còn tập thêm cả chống đẩy hít đất và gập người. Tôi có cơ ngực, cơ bụng, bắp tay. Tôi chơi bóng cũng rất giỏi, dẫn bóng, ném rổ, Slam Dunk (*), bóng ba điểm đều giỏi. Cậu ta một chút cũng không tốt, tôi mới tốt.”
……. Đúng là một tên vô liêm sỉ không biết xấu hổ!
“Cho nên cậu không phải là Trình Lương?”
“Không, đừng coi tôi là cậu ta.”
Yeah! Lăng Ngọc Phi nắm tay hưng phấn. Đối tượng tình nghi đầu tiên bị gạch bỏ!
“Chúng ta lại gặp nhau một lần nữa đi.”
“A a a!” Nói đến gặp nhau, trong lòng Lăng Ngọc Phi lại dâng lên một ngọn lửa.
“Cậu biết trung tâm bơi lội xx gần nhà cậu không?”
“Cậu được lắm, ngay cả gần nhà tôi có gì cậu cũng biết!”
“Tôi có lén theo cậu về nhà cậu. Trung tâm bơi lội là do thỉnh thoảng ghé qua gần nhà cậu đi dạo xem có vô tình gặp cậu không thì phát hiện.”
Mẹ nó! Chẳng những ở trường bị dọa thần hồn nát thần tính, mà giờ đến cả trên đường về nhà cũng phải nghi thần nghi quỷ.
“Còn chút không gian riêng tư nào không!”
“Cậu không biết tôi có bao nhiêu khát khao muốn tìm hiểu mọi thứ về cậu đâu!”
Tim Lăng Ngọc Phi có chút nhũn ra, cố gắng đè lại khóe miệng đang cong cong lên.
“Hừ, cậu lén lút đi xa tôi như vậy thì hiểu được cái gì về tôi.”
“Thích các loại thịt, xoài và trà sữa matcha, không thích bánh kem.”
“Cái này mấy hôm trước tôi nói với cậu mà!”
“Cậu bình thường hay uống Coca, lúc chơi bóng thường dẫn theo Chu Ý Chân khiến tôi rất không vui. Cậu đúng 6 giờ 30 sẽ đến trường, có thói quen dựng xe ở góc trong cùng phía bên phải hàng thứ ba, hết tiết hai buổi sáng sẽ đi mua hotdog và bánh mì để ăn. Thích chơi bài, thích màu xanh lá, thích Audrey Hepburn, thích phim viễn tưởng.” Thoáng cái, cậu ta đã đánh xong một đoạn dài gửi tới.
“Cần tôi nói về thái độ của những người xung quanh cậu không? Tôi quan sát từ lâu rồi!”
“….. Không cần.” Cái loại lông tóc dựng đứng do bị quan sát mọi lúc mọi nơi này!
“Tôi thích nhìn cậu đạp xe nhất, cảm tưởng như rất tự do vui vẻ, muốn hôn nhẹ trán cậu, sờ chân cậu. Tôi đã từng mơ chúng ta dùng tư thế cưỡi ngựa. Cậu ngồi trên người tôi, nũng nịu nói theo tôi những lời không muốn nói, tôi sẽ nắm eo của cậu ấn cậu xuống, bắt nạt cậu đến khóc.”
Phía trước còn nói chuyện tử tế, sao đằng sau cậu ta đã đổi chủ đề nhanh vậy!
“Nói trước cho cậu biết, cậu đừng có mà như lần trước, nếu không tôi sẽ không quan tâm đến cậu nữa!”
“Được, trung tâm bơi lội có nhiều người, tôi sẽ không làm gì cậu!”
“Chúng ta hẹn chiều chủ nhật, thế nào?”
“Được.”
“Vậy cậu mau đi ngủ đi, muộn rồi. Ngủ ngon, bảo bối.”
…… Tên biến thái chết tiệt này càng ngày càng buồn nôn!
Chờ đợi lần thứ hai gặp mặt nhau ngoài đời….
Zzzz Ý Chân: “Tin lớn, tin lớn!!!!”
lyfly: “Cái gì vậy (móc mũi)”
Zzzz Ý Chân: “Bạn tớ hôm nay cuối cùng cũng có dũng khí đi tỏ tình với Vệ Thước!”
lyfly: “Bị từ chối rồi (đồng tình)”
Zzzz Ý Chân: “Đúng là bị từ chối, nhưng cái này không quan trọng!!!”
Zzzz Ý Chân: “Cái quan trọng là Vệ Thước còn giải thích! Trước đây cậu ta toàn lạnh lùng bỏ đi!”
Zzzz Ý Chân: “Mà quan trọng hơn chính là lí do của cậu ta!”
lyfly: “Mời nói thẳng đê.”
Zzzz Ý Chân: “Vệ Thước nói cậu ta có bạn trai! Là bạn trai đó a a a”
lyfly: “…”
Zzzz Ý Chân: “Khó trách cậu ta không hứng thú với con gái, cậu ta là gay (khóc lớn)”
lyfly: “…….”
Zzzz Ý Chân: “Quả nhiên trai đẹp đều là gay (khóc lớn), chỉ hận tớ sinh ra không phải thân nam nhi (khóc lớn)”
Zzzz Ý Chân: “Nam thần Tiền Chung Sinh của ta nhất định phải bảo vệ bản thân nha (khóc lớn), còn để ta có cái mà tưởng niệm nữa hu hu (khóc lớn)”
Zzzz Ý Chân: “Ê nói chuyện đi!”
lyfly: “Giới tính của người ta là tự do của người ta, tớ có thể nói gì (móc mũi)”
Zzzz Ý Chân: “Hôm nay nhiều trái tim thiếu nữ tan vỡ đầy đất lắm nha… Mà tớ nói nè Lăng Ngọc Phi, cậu phải ngoan ngoãn ở bên cạnh tớ, đừng để đàn ông dụ chạy mất nhanh như vậy nhé!”
lyfly: “Uây! Ý gì đó!”
Zzzz Ý Chân: “Trước giờ tớ không tin cậu thẳng, cậu xem, cậu không hề có cảm tình nam nữ nào với tớ, cũng không nói chuyện về theo đuổi con gái với tớ, ngược lại còn chia sẻ tin tức nam thần với tớ, mấu chốt chính là vì cậu gay, thật đúng là bạn thân tốt của tớ.”
lyfly: “(tạm biệt)”
Zzzz Ý Chân: “Đừng đi! Tớ còn chưa nói xong mà, mau quay lại đi mà~”
Lăng Ngọc Phi không để tâm mấy lời Chu Ý Chân nói, điều cậu quan tâm nhất hiện nay chính là nhóm tội phạm tình nghi lại ít đi một tên —- Nếu Vệ Thước có bạn trai, vậy cậu ta có lẽ không phải tên biến thái kia!
Ừm! Vậy bây giờ người đáng nghi nhất là Tiền Chung Sinh!
———Vệ Thước: Cậu chính là bạn trai tôi, không chạy được đâu——–
Chú thích:
- Đấu địa chủ: Giải thích sơ qua luật bài Đấu Địa Chủ: 3 người chơi, 1 người làm Địa Chủ, 2 người còn lại làm Nông Dân, Địa Chủ được thêm 3 con cuối. 2 Nông Dân sẽ đấu bài với Địa Chủ, nếu Địa Chủ hết bài trước thì ĐC thắng, còn 1 trong 2 ND ai hết bài trước thì 2 ND thắng. Bài dùng cả Joker, và cũng là con to nhất. Mỗi lần đánh con Joker hay chặn tứ quý là 1 lần gấp đôi tiền cược. Đại ý là thế. (Nguồn: FB Hài Trung Quốc)
- Bài heo: Nguyên văn là 排火车, là một kiểu chơi kiểu rút bài trên tay đối phương theo thứ tự, ai hết bài trước thì thắng. Vì thấy nó GẦN GIỐNG cách chơi bài heo ở Việt Nam nên để là bài heo cho mọi người dễ hình dung. Bài heo là một loại chơi bài, có thể chơi từ hai người trở lên, đầu tiên sẽ chọn một con bất kì bỏ ra ngoài, khi đó con còn lại (con tạo thành 1 đôi với nó, ví dụ như bỏ con A tép thì con A bích còn lại) sẽ được gọi là heo. Cách chơi sẽ là: Đầu tiên, mọi người sẽ đánh ra tất cả những đôi bài có trong bài của mình (ví dụ như đôi 2 đen, đôi 3 đỏ, v.v), sau đó bắt đầu rút bất kì quân bài nào của đối phương theo thứ tự cùng chiều kim đồng hồ trong những người chơi. Nếu rút được một quân hợp với một quân bất kì trong bài mình tạo thành 1 đôi thì đánh đôi đó ra, không thì giữ lại, nếu bốc được quân heo thì phải tráo bài để đối phương không biết nó ở đâu. Cứ thế cho đến khi ai hết bài trước thì người đó thắng.
- Slam Dunk: là một cú úp bóng trực tiếp vào rổ, ghi điểm khá cao trong bóng rổ. Bộ truyện tranh Slam Dunk cũng hay lắm
- Audrey Hepburn: tên khai sinh Audrey Kathleen Ruston; 4 tháng 5 năm 1929 – 20 tháng 1 năm 1993, là nữ diễn viên người Anh. Là biểu tượng của điện ảnh và thời trang, Hepburn hoạt động trong Thời Hoàng kim của Hollywood. Bà xếp ở vị trí thứ 3 trong danh sách những huyền thoại vĩ đại nhất lịch sử chiếu bóng Hoa Kỳ do Viện phim Mỹ bình chọn và được vinh danh tại Đại lộ Danh vọng Hollywood.