Lục Nhi nghe thấy tiếng gần lớn thì thần hồn nát thần tính. Tuy nhiên vẫn đủ tỉnh táo, liên tục xin lỗi. Mặc dù không muốn nhưng vì đại nghiệp nên không thể bị bọn khùng này cô lập được:
- Tôi...tôi xin lỗi, tôi không cố ý...
Hắn ta ngẩng mặt lên nhìn nơi phát ra tiếng nói vừa rồi. Gương mặt tuấn mĩ, ngũ quan sắc sảo, chiếc mũi lai Tây thẳng dài và đặc biệt là đôi mắt lạnh lùnh như bất cần. Tất cả những thứ đó như toát lên vẻ cao ngạo của dạng công tử nhà giàu vô tích sự. Lục Nhi lại mất hồn trong vài giây nhưng cô đã kịp lấy lại hồn khi thấy hắn nhếch mép, gầm nhẹ:
- Học sinh mới đến à? Thật là ngu xuẩn.
Ngu...ngu xuẩn á? Này tên kia, ta mới chỉ đụng chân vào bàn của ngươi thôi mà ngươi dám nói ta ngu xuẩn. Ta nguyền rủa ngươi cả đời không lấy được vợ, ế dài cổ, cha mẹ ngươi phải khóc ròng khi không có cháu bế.... { Bây giờ mới lộ bản chất:D bản chất 1: max bá đạo } Vừa dứt lời, hắn ta đứng dậy hệt như một con robot, mặt không cảm xúc, đạp phăng chiếc ghế bên cạnh, xách cặp bước ra khỏi lớp. Liền ngay sau đó là 2 tên nữa cũng đứng dậy, ngang tàn bước theo. Diện mạo 2 tên này cũng không tồi. Một tên thì tóc gảy vài sợi hồng trên nền cầu vồng, đeo khuyên tai đầu lâu, áo không cài cúc đầu, đôi mắt ánh lên vẻ đào hoa, đã thế đi qua còn bye bye cô giáo { Lạy thánh. Thánh bỏ học còn ngang nhiên vậy à } Tên còn lại có vẻ gì đó vừa lạnh lùng khó đoán vừa dễ nhìn thấu, không hề để ý xung quanh, anh mắt lạnh lùng khẽ lướt qua Lục Nhi làm cô lạnh hết sống lưng. Ngay liền đó, cô Thành Sinh giậm giậm chân, khuôn mặt xinh đẹp dường như tức tối co ngắn lại, hét lớn:
- Thiên Hàn, Đường Thiên Hàn. Mau đứng lại cho cô. Cả Hạ Thám Nhan và Long Vạn Thành nữa. Tất cả đứng hết lại. Mau.
Nhưng đáp trả lại sự giận dữ của cô Thành Sinh là những tiếng cười rộn dưới lớp. Lưu Bạch đứng dậy, vỗ tay, lấy sự tức giận của cô làm niềm vui thích.Lục Nhi nhìn tình cảnh trước mắt mà dở khóc dở cười, không giấu nổi sự chán nản:“ Đây mà là lớp học sao? Chuồng lợn thì có” Cô rủa thầm. Nhưng ngay sau đó cũng về chỗ ngồi. Nhìn thấy cậu nam sinh ngồi bàn bên cạnh đang che sách cười, làm bộ chăm chú đọc sách, Lục Nhi liền đánh bạo làm quen:
- Cậu ơi, cho hỏi những người vừa nãy là ai vậy?
Cậu ta gạt kính xuống, làm bộ thanh cao giống kiểu tiền bối dạy cho hậu bối làm Lục Nhi không nhịn nổi cười:
- Người cậu vừa đá trúng bàn tên Đường Thiên Hàn. Người vẫy tay chào cô tên Long Vạn Thành, người còn lại là Hạ Thám Nhan.
- Đầu gấu à?
- Gì chứ? Ai là đầu gấu? Chỉ là nhà bọn họ đều là tài phiệt, uy quyền cực lớn, ít người dám trái lệnh. Mà gia thế của Thiên Hàn là kinh khủng nhất, còn hai người kia sàn sàn nhau. Cái tên Thiên Hàn nếu không ai động vào thì sẽ rất ổn. Nhưng đặc biệt đừng động vào lúc cậu ta đang ngủ, cậu ta nổi giận thì chính là tận thế.
- Thế á? - Lục Nhi lộ gương mặt tò mò - Thế sao lại học ở đây?
- Tôi cũng không biết. Nghe loáng thoáng thì bà nội Đường Thiên Hàn bắt cậu ta thừa kế công ty. Nhưng trước tiên bà bắt phải thấu hiểu tấm lòng mọi người mới làm được giám đốc tốt. Thế nên bà bắt cậu ta học ở đây. Nhưng trường này cũng toàn dành cho những gia đình khá giả mà, những người bình thường phải được thành tích tốt mới chuyển đến được đấy. Cũng khá là kén chọn học sinh nha ~
Lục Nhi “Oh” lên một tiếng. Sau đó cô nháy mắt lộ vẻ tinh ranh:
- Xem ra cậu cũng khá là hóng hớt đấy nhá. Vậy mà lúc đầu tớ tưởng cậu ngoan hiền lắm chứ. Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.
- Hihi... Tớ giả tạo với cô Thành Sinh đấy. Cứ bao giờ cô tức là y như rằng lại đổ lên đầu tớ. Thế nên không im sao được. À mà quên chưa giới thiệu, tớ là Đình Nhất Phong. Cậu là Lâm Lục Quân đúng không?
- Ừ. Tớ là Lục Quân. Rất vui được làm quen. Tớ bắt đầu hứng thú với cậu rồi đó nha.
Nhất Phong lên mặt:
- Tất nhiên. Ai gặp mà chả quý tớ. Hay chúng ta làm bạn được chứ?
- OK.OK - Lục Nhi giơ ngón cái ra, làm điệu đồng ý. Mới ngày đầu đi học mà đã gặp cậu bạn có tính tình sảng khoái thế này, chắc chắn không sợ bị người ta khi dễ rồi....