Đồ Chơi Của Tổng Tài (Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc)

Chương 74



“Đi muộn, phạt rượu. . .”

“Phạt rượu, phạt rượu. . . Làm sao mà từ khi du học trở về là cứ đến trễ ha!”

“Đúng, phạt rượu, phạt ba ly. . .”

Trong tiếng gào thét, Doãn Lê Hàn vui vẻ cười rộ lên, ngồi xuống bên cạnh đám bạn thân, sảng khoái nhận lấy ba ly rượu uống cạn, trên đường tới đây chưa quen đường nên hắn mãi đi vòng vòng mà đến trễ.

“Lê Hàn, nhiều năm không thấy, càng ngày càng đẹp trai phong độ.”

“Lê Hàn của chúng ta chính là một đại soái ca a! Mấy năm nay không biết đã mê hoặc bao nhiêu thiếu nữ rồi, chiến tích huy hoàng, có thể nói bách chiến bách thắng.”

Doãn Lê Hàn bị bạn nói lập tức cười, gương mặt đẹp lộ ra độ cong mê người.

Một đôi tay đập lên bờ vai của hắn, hé ra gương mặt tràn đầy hào hứng, ánh mắt hất lên vị trí của Hạ Cảnh Điềm, hạ giọng nói!”Các anh em, chúng ta đi đánh cuộc xem thế nào?”

“Đánh cuộc gì?” Tất cả ánh mắt đều nhìn qua, tràn đầy thú vị, Doãn Lê Hàn cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt có một chút suy đoán.

“Đánh cuộc Lê Hàn của chúng ta có thể mời vị tiểu thư kia nhảy một điệu không.” Thanh niên nghĩ kế cười tà ý, ánh mắt phiết qua khuôn mặt khó xử của Lê Hàn, mà một bên có người lập tức lớn tiếng phụ hợp, “Chủ ý này hay, nếu như Lê Hàn không thể mời vị tiểu thư này, đêm nay chi phí hắn bao hết.”

Doãn Lê Hàn ánh mắt liếc về Hạ Cảnh Điềm yên lặng uống rượu trong một góc, ngọn đèn mờ ám vẫn chiếu rọi được gương mặt nhu mì xinh đẹp của nàng, thanh thuần nhưng không mất gợi cảm, hắn có chút dở khóc dở cười, chủ động chịu thua nói!”Không cần đánh cuộc, chi phí hôm nay mình trả là được.”

“Mình chú ý tiểu thư kia không tồi, nhìn bộ dáng cô ấy uống rượu, nhất định là thất tình rồi, lúc này đang cần người khác quan tâm, Lê Hàn nhanh chân a, anh em chúng ta sẽ hỗ trợ.” Một bên một người ra sức thuyết phục, trên mặt tràn đầy hưng phấn.

“Hay là bỏ đi.” Doãn Lê Hàn có chút khó xử lắc đầu, ánh mắt lần nữa rơi xuống gương mặt tinh xảo của Hạ Cảnh Điềm, trên mặt như có điều suy nghĩ.

“Cái gì bỏ đi, cậu không đi mình sẽ đi, cơ hội khó gặp được, có lẽ đêm nay. . .” Trong đó một người uy hiếp, ánh mắt lộ liễu một vòng cười xấu xa, ra vẻ muốn tiến lên.

Doãn Lê Hàn một tay kéo hắn về lại chỗ ngồi, nhíu mày, “Biết rõ người ta tâm tình không tốt, cậu còn đi quấy rầy.”

“Cậu không phải không hiểu, cô gái thất tình sẽ thích người nào đến an ủi, cậu không tin? Xem mình đây.” Người nói chuyện đại khái hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, cao lớn dữ dằn, bình thường thích nhất đùa giỡn với các thiếu nữ, Doãn Lê Hàn biết rõ cá tính của hắn, tự tay một lần nữa kéo hắn trở về, đứng lên nói!”Hay là mình đi a!”

“Ha, tên nhóc này thương cảm rồi.” Lập tức có người trêu ghẹo.

Doãn Lê Hàn đứng người lên, nói thật ra, với hắn mà nói cũng thật khó khăn, hắn mân nâng môi giơ lên một nụ cười thân thiết, đi về hướng Hạ Cảnh Điềm.

Hạ Cảnh Điềm uống gần một chai rượu đỏ, lại như cũ không có say, ngược lại càng uống càng tỉnh, tất cả sự tình đều vọt tới trong đầu, giày vò đến nàng tâm càng phiền, đơn giản chậm rãi uống rượu, khi thấy có người tới gần, nàng tưởng người phục vụ, ngẩng đầu lại hé ra gương mặt tuấn tú.

Doãn Lê Hàn đối diện ánh mắt có vẻ hơi say của Hạ Cảnh Điềm, trong lòng không khỏi vừa động, khuôn mặt tuấn tú hơi có chút hiện hồng, nhưng là, vừa nghĩ tới sau lưng bọn bạn như lang như hổ, hắn mỉm cười mở miệng, “Tiểu thư, tôi có thể mời cô nhảy một điệu chăng?”

Hạ Cảnh Điềm tuy tự nhận là không có say, kỳ thật nàng đã rất say, nàng ngẩng đầu lên mê mang đánh giá Doãn Lê Hàn một hồi lâu, cặp môi đỏ mọng mân một nụ cười giễu, “Nếu đồng ý, tôi có được tặng thưởng gì không?”

Doãn Lê Hàn không thể tưởng được Hạ Cảnh Điềm có thể nói như vậy, trong khoảng thời gian ngắn ngạc nhiên, quay đầu lại, chỉ thấy bảy tám thằng bạn đều dùng ánh mắt cổ vũ hắn, hắn có chút khó xử cười cười, lên tiếng nói!”Tiểu thư hi vọng được tặng cái gì?”

Hạ Cảnh Điềm lần nữa đánh giá Doãn Lê Hàn một phen, nói thật ra trên người hắn phát ra cảm giác làm cho người ta an tâm, hắn nụ cười trong sang hơi ngại ngùng, ánh mắt không có ác ý, bất quá, Hạ Cảnh Điềm chán ghét những người phía sau lưng hắn, cho dù Doãn Lê Hàn không dính tới bọn tục trần đó, nhưng ở loại địa phương này, nàng cũng sẽ không tin tưởng hắn, có lẽ hắn chỉ là bề ngoài hiền lành? Nghĩ xong, Hạ Cảnh Điềm mím môi lần nữa trêu cợt nói!”Tôi sẽ đi cùng anh, nhưng anh cũng phải giúp tôi một chuyện.”

“Cô cứ nói.” Doãn Lê Hàn do dự một chút hỏi!

Tuy say nhưng Hạ Cảnh Điềm ý chí y nguyên rất thanh tỉnh, nàng cũng biết lúc này đã muộn, nói thật ra, nàng cũng có chút hối hận ở bên ngoài lâu như vậy, nàng vừa vặn cũng đang muốn về nhà, liền cố ý lên tiếng thử hắn, “Đưa tôi về nhà, có thể chứ?”

Doãn Lê Hàn càng sửng sốt một chút, càng không thể tưởng Hạ Cảnh Điềm sẽ đưa ra loại yêu cầu này, bất quá, nhìn nàng bộ dáng điềm đạm đáng yêu như vậy, Doãn Lê Hàn đáy lòng cũng thương tiếc dâng lên, nói thật ra, hắn cũng lo lắng, một cô gái trẻ đêm khuya tại quán bar uống say sẽ rất nguy hiểm, phụ nữ yêu cầu, đàn ông bình thường là không cách nào cự tuyệt, hắn suy nghĩ một chút, gật gật đầu, “Nhìn cô uống cũng chưa say lắm, tôi hiện tại sẽ đưa cô trở về!”

“Thật sự?” Hạ Cảnh Điềm hơi có chút kinh ngạc.

“Ừ.” Doãn Lê Hàn gật gật đầu.

Hạ Cảnh Điềm gọi phục vụ tới tính tiền, ngồi ở trên bàn không cảm giác say, nhưng đứng người lên mới phát hiện mình có chút như lọt vào trong sương mù, Doãn Lê Hàn cùng bạn bè lên tiếng chào ra về, đã thấy các bạn của hắn đều truyền nhau ánh mắt ‘tên nhóc gặp may’ rồi, Doãn Lê Hàn cười khổ, khi bọn hắn cười vang hâm mộ, thì đã mang theo Hạ Cảnh Điềm rời khỏi quán bar!

Đêm đã khuya mười hai giờ, Hạ Cảnh Điềm vừa ra khỏi quán được gió mát thổi rượu cũng tỉnh một nửa, chỉ chốc lát sau, một chiếc xe thể thao lái đến trước mặt Hạ Cảnh Điềm, trên xe, Doãn Lê Hàn quay cửa xe xuống nhoài đầu ra gọi nàng, “Này, tiểu thư, cô nhà ở đâu?”

Hạ Cảnh Điềm nguyên bản cũng chỉ là nói đùa, nhưng hắn lại tưởng thật, muốn đưa nàng về, do dự nửa ngày, nàng đưa mắt nhìn quanh, tuy trong lúc này khắp nơi vẫn còn taxi chạy qua, nhưng đã trễ thế này cũng rất không an toàn, nàng nhìn chằm chằm Doãn Lê Hàn một hồi lâu, nhìn đến khi hắn cũng phát hiện nàng đang nói hắn không ổn, hắn thoải mái cười, nghĩ nói, “Nếu như tiểu thư có người quen…, cô hãy gọi người ra đưa về! Tôi không miễn cưỡng, .”

Hạ Cảnh Điềm giờ này chỉ cảm thấy đầu óc một mảnh hỗn loạn, rượu đã bắt đầu phát huy tác dụng rồi, nàng lắc đầu, đột nhiên lên tiếng nói!”Anh có chứng minh thư không?”

“Làm gì?” Doãn Lê Hàn khó hiểu chau mày.

“Lấy ra cho tôi xem một chút.” Hạ Cảnh Điềm giọng điệu cường ngạnh nói.

Doãn Lê Hàn cảm giác dở khóc dở cười, bất quá, nhưng vẫn thành thật rút giấy chứng minh ra đưa cho Hạ Cảnh Điềm, Hạ Cảnh Điềm đầu đã quay cuồng, cố nương theo ngọn đèn nhìn, Doãn Lê Hàn ba chữ khắc vào trong đầu rồi trả chứng minh thư, nàng lúc này mới ngồi lên xe, nói địa chỉ nhà mình.

Doãn Lê Hàn vừa nghe địa chỉ trong miệng Hạ Cảnh Điềm, chỉ cảm thấy nhức đầu rồi, hắn rời thành phố này đã bốn năm, sớm đã quên một số địa chỉ, nghe Hạ Cảnh Điềm vừa nói, mới phát hiện làm người tốt cũng không dễ, hắn mấp máy môi, có chút khó xử lên tiếng nói!”Tiểu thư, cô có thể chỉ đường không?”

“Đi về phía trước, quẹo phải. . .” Hạ Cảnh Điềm cố gắng bảo trì thanh tỉnh, chỉ vào biển báo giao thông, nhưng đầu óc lại nhức nhối không thôi, đi ngang qua một cái đèn xanh đèn đỏ thì nàng ngăn không được muốn nôn, cuối cùng, rốt cục nhịn không được ghé vào ngoài cửa sổ nôn ọe, nôn xong liền mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.