Đồ Chơi

Chương 16: Chương 16




Quý Phượng Lâm không có nhà, cửa không khoá.

Kỳ La cảm thấy rất may mắn, cô mặc kệ tất cả cứ chạy đi trước đã.
Cô vẫn rất thông minh, từ lúc ra khỏi nhà Quý Phượng Lâm không đi tìm Đái Nguyệt Hành ngay, Quý Phượng Lâm không thiếu nhất là tai mắt, hắn sẽ không bỏ qua một chút sơ sẩy nào, cô cứ tránh ở bóng tối trước.

Trước đây thấy Quý Phượng Lâm nhiều nhà, những ngôi nhà rất to và đẹp, nhưng chẳng nơi nào cho cô cảm giác như đang ở nhà mình, bởi vì chắc cô hận hắn thấu xương.

Nhà nào cũng chẳng thấy có được sự ấm áp.

Mở điều hoà ở mức cao nhất, đắp chăn vào, cô mơ màng ngủ.
Vừa ngủ đã bắt đầu nằm mơ, mơ thấy cô kết hôn với Đái Nguyệt Hành, trong hôn lễ, cô thật kích động, vẫn luôn khóc, làm cho khách mời đều nhìn cô với ánh mắt cảm động, cho rằng cô dâu thật yêu thương chú rể, có thể gả cho anh ta làm cô khóc lâu như vậy, cô lại khóc nhiều hơn.


Từ trong mơ bừng tỉnh, sờ mặt toàn là nước mắt.
Cô chẳng nghĩ nhiều đi tới WC rửa mặt, sau đó ngủ tiếp, chỉ là lúc này hơi khó ngủ lại được.

*
Quý Phượng Lâm tìm không thấy Kỳ La, chạy tới biệt thự của Lương Hạ.
Lương Hạ nhìn người " Khách không mời mà đến" này, mí mắt cũng chẳng nâng lên:" Khuya rồi, có chuyện gì không?"
Quý Phượng Lâm trực tiếp nói với bà: "Vòng tay tôi đã thấy, khối ngọc đó cũng nhận ra, bà đưa cho Kỳ La không phải là tốt với cô ấy, mặc kệ lý do là gì, thì dừng lại đi, tôi mà nghe lời bà thì tôi không phải con trai bà".

Lương Hạ chẳng ôm hi vọng gì, chỉ là thấy việc Quý Phương Lâm làm rất nguy hiểm:
"Cha mẹ cô ta cứu mạng cha anh, hơn nữa năm đó cô ta còn nhỏ, có thể biết được có chuyện gì?Anh đừng mang tâm lí vặn vẹo của mình đổ lên người cô ta.

Là lỗi tại tôi, do ngày bé không cẩn thận khoá anh dưới tầng hầm, là tôi quên đi đón anh tan học làm cậu bị bắt cóc, làm anh chịu ngược đãi, cũng làm người bạn thân nhất của anh đi nước ngoài".

Ánh mắt của Quý Phượng Lâm trở nên ác liệt, hắn có một trạng thái tâm lý biến thái, hắn biết Kỳ La không phải là nguyên nhân dẫn tới việc này, bởi vì khi nhỏ hắn sợ Lương Hạ, dẫn tới tâm lý vặn vẹo này theo bản năng lúc đó gặp được cô, thời gian sau đó khi tìm được Kỳ La, một người mà hắn có thể đổ lỗi tất cả.

Hắn xác định là có bệnh, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận điểm này:
"Lương tổng, dùng chiêu tiếp theo, không cần phải nghĩ tới tôi, hãy nói cho cô ấy biết bệnh của tôi, tôi chỉ muốn có được cô ấy".

Lương Hạ trong lòng đau đớn, đúng là tội nghiệt của bà.

Từ ngày biết tới bác sỹ riêng của Quý Phượng Lâm, bà bắt đầu điều tra, tra ra được hắn có bệnh tâm lý, bà thở dài một hơi nhưng cũng nghĩ tại sao hắn lại mắc chứng bệnh này, người lập tức phát lạnh.

Vốn định điều tra Kỳ La, cuối cùng lại tra ra lý do ở trên đầu mình, nhưng Quý Phượng Lâm không để ý những việc đó, bà không còn nhớ rõ, cũng không hề biết, vì ngày đó là những hành vi lơ đãng, không hề để ý, không nghĩ tới đã tạo ra tổn thương sâu sắc trên người hắn như vậy.
Bà thậm chí còn hỏi chính mình, bà thật sự đã làm những việc này sao?
Những chuyện nhỏ có thể làm cho tâm lý hắn vặn vẹo sao? Tại sao một cậu bé lại có thể yếu ớt như vậy, thật sự vì một hành vi nào đó của cha mẹ sẽ ảnh hưởng cả đời sao?
*
Sáng hôm sau Kỳ La tỉnh dậy, mơ mơ màng màng xuống giường, không vào nhà vệ sinh trước mà đi tới phòng bếp, đi nửa đường không thấy mùi thơm của bữa sáng, mở mắt ra lại bị hoàn cảnh xa lạ làm cho tỉnh cả ngủ.

Đây không còn là nhà của Quý Phượng Lâm, là ở nhà của cô, chỉ có một mình, không có người làm chuẩn bị bữa sáng.

Cô hít một hơi sau đó quay người đi đánh răng rửa mặt, thay bộ quần áo khác, đi tới rạp hát.

Đái Nguyệt Hành hôm nay có diễn xuất.
Qua một đêm, bên phía Quý Phượng lâm không có động tĩnh gì, chắc là không có vấn đề gì, nhưng mà cho an toàn, cô vẫn quyết định coi như chưa gặp được mẹ.

Vốn dĩ hai mẹ con gặp nhau là điều bình thường, nhưng có thể vì Quý Phượng Lâm một tay che trời, hắn muốn Kỳ La cam tâm tình nguyện đi theo hắn, nhưng mà muốn cô đáp ứng điều kiện này chỉ có khống chế mẹ của cô, nên cô chỉ có thể mang chuyện bình thường này làm một cách lén lén lút lút.

Cô mua một bó hoa, trực tiếp đi tới hậu trường, nhìn thấy Đái Nguyệt Hành, cười nhạt một tiếng.

Đái Nguyệt Hành thấy cô tới, buông đồ vật trên tay xuống, đi qua nói: "Em đã đến rồi."
"Tôi đã mua vé máy bay tuần sau đi tới phía nam, lúc đó anh có biểu diễn, có thể đi theo đoàn diễn xuất, sau đó gặp bà ấy.

Thế lực của hắn chắc cũng không lớn như vậy, tất nhiên, cũng nên cẩn thận một chút, trước đó tìm một nơi nào gần đây..".

Kỳ La nói rất nhiều, càng nói, sắc mặt Đái Nguyệt Hành càng kém đi, tới cuối cùng, anh ta nhẹ nhàng hỏi:" Em không có lời nào muốn nói với tôi sao?"..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.