Đồ Chơi

Chương 6: Chương 6




Quý Phượng Lâm không đưa Kỳ La về biệt thự, đi tới quán bar 36C.
Ở đây hắn cũng có cổ phần, ban đầu 600 vạn, sau lại cho con trai của tập đoàn Sơn tuyền kinh doanh và quản lý, không phiền tới hắn.

Con trai của tập đoàn Sơn Tuyền là Lục Trần Hạc, hắn đã quản lý từ lâu, là bạn tốt của Quý Phượng Lâm, cũng là một tên lãng tử, chơi chủ yếu toàn diễn viên tuyến 18, sinh viên cũng không tha, phong lưu phóng đãng giữa hai chân người ta, ăn được liền ăn mãi.

Đời sống cá nhân thối nát.

Lục Trần Hạc thích kinh doanh 36C, liền lấy tiền từ cha hắn lại đây kinh doanh,ngày ngày thỏa mãn thú vui dâm đãng của hắn.
Quý Phượng Lâm trước đã từng tới đây vì được Lục Trần Hạc mời sinh nhật, định không tới đây, nhưng Kỳ La chưa từng tới những nơi thế này.

Lần này tới tài xế cũng thấy lạ, lái xe thẳng vào cửa quán bar.

Xuống xe, đúng lúc gặp được cô em sinh viên mà Lục Trần Hạc bao nuôi, cô nàng cử chỉ phóng túng, ko thấy được Kỳ La đi lại sờ soạng một lúc quanh eo Quý Phượng Lâm.Quý Phượng Lâm không thèm phản ứng lại, dẫn Kỳ La vào trong.

Lục Trần Hạc nghe nói Quý Phượng Lâm tới, lại không tin, không yên lòng nên cũng tự mình đi xem, thật đúng kìa.
"Không phải chứ anh Quý, hôm nay lại rảnh? nói không chuẩn, bảo ko tới như thế nào toàn nói phét?
Nói chưa hết lời mới thấy Kỳ La ở phía sau, lập tức đem biểu tình ngả ngớn trên mặt tháo xuống, giả danh tri thức cung kính hạ eo: " Chị dâu mấy hôm không gặp, lại đẹp ra"
Quý Phượng Lâm không rảnh nhìn hắn diễn, dắt Kỳ La tới ghế lô ngồi xuống.Lục Trần Hạc quen với thái độ này của Quý Phượng Lâm đối với hắn, chỉ cười cười đi theo sau, sai người rót rượu:
" Anh Quý uống gì, ở đây đều là Gin." Quý Phượng Lâm nhìn lên sàn nhảy:
"Không phải có tiết mục gì vui vẻ sao?"Lục Trần Hạc lúc này đã hiểu, chạy nhanh đến dục mấy cô em múa cột lên sàn.


Quý Phượng Lâm nhìn mấy cô em cao lớn chân dài uấn éo, trong lòng chửi thề, như thế này cũng coi là tiết mục, đi xem hát tuồng còn hơn.

Hắn nhìn lại Kỳ La, cô xem thấy cũng không hề phản cảm, ánh mắt hắn lại không nhìn lên sàn nữa.

Cô em sinh viên thấy người bên cạnh Quý Phượng Lâm cảm thấy hứng thú, hỏi Lục Trần Hạc:
"Đây là ai?"
Lục Trần Hạc:
"Là người cô nên hỏi sao?"
Cô em sinh viên câm miệng.Lục Trần Hạc mắt vẫn dừng trên người của Kỳ La, nhớ lại mấy năm trước.

Khi đó Quý Phượng Lâm vừa đem cô tới trong tay, lúc tới đây tâm trạng của hắn hơi khẩn trương, kích động cả nửa ngày.

Trông Quý Phượng lâm lúc đó thật rối rắm, có lẽ vậy nên hắn biết Kỳ La tuyệt đối không phải người bình thường.

Chớp mắt đã qua năm năm, hắn ngủ qua không biết bao nhiêu em, tạp nham, vậy mà Quý Phượng Lâm vẫn giữ cô lại, khoảng thời gian trước thấy Quý Phượng Lâm đem cô về Quý gia, nửa cái thành phố nghe ngóng hóng hớt xem chuyện này là thật hay giả, hắn lại không hề hoài nghi tí nào.
Biểu diễn kết thúc, Quý Phượng Lâm cùng Kỳ la rời đi.

Vì hắn tới thì quy củ, đi cái lại khôi phục sự hỗn loạn.
Tài xế đang chờ ở bên ngoài, Quý Phượng Lâm lại kéo Kỳ La đi qua, đi tản bộ bên đường.

Hắn nắm tay cô, dắt Kỳ La đi trên hè hình ảnh thật hài hòa, thoáng nhìn qua cô hiển nhiên tràn ngập cảm giác an toàn, nhưng thực tế là Kỳ La đang bất an với người đàn ông này.

Vì hắn nói sẽ cho cô cùng mẹ cô nói chuyện.

Cô chẳng có tâm tình cùng hắn tản bộ:
" Bao giờ tôi có thể gặp mẹ?"
Quý Phượng Lâm buổi chiều đã gọi người mua hoa, ngày mai mới mang tới:
"Tôi vừa đặt hoa hồng, ngày mai trồng trong sân"
Kỳ La tránh nắm tay hắn: "Tôi nói, khi nào có thể gặp mẹ tôi?"
Quý Phượng Lâm cảm thấy Kỳ La có lẽ sẽ thích trồng hoa:
"Ngày mai em cùng công nhân trồng hoa đi, tuy nhiên phải cẩn thận tay, bị thương sẽ cho em ở ngoài đông lạnh một đêm"
Kỳ La bắt đầu cảm thấy hắn đang lừa cô:
" Anh căn bản không tìm được mẹ tôi."
Quý Phượng Lâm rốt cuộc cũng từ trong thế giới của hắn bước ra, vuốt ve khuân mặt đông cứng vì lạnh của cô, âm thanh đau lòng:
"Mẹ em đã ở trong tay tôi, vì sao còn muốn gạt em?"
Kỳ La không muốn hoài nghi rằng hắn vẫn chưa tìm được mẹ mình, nghe được lời này cô lại nhỏ nhẹ nói

" Ít nhất thì cho tôi thấy được bà có được không? "
Quý Phượng Lâm lôi điện thoại ra, giơ lên hơi cao:
" Hôn tôi "
Kỳ La trả vờ không hiểu: "Cái gì?"
Quý Phượng Lâm chỉ chỉ môi anh: "Chỗ này."
Kỳ La không động đậy.Quý Phượng Lâm lắc lắc di động.

Kỳ La nhấp miệng, thái độ như đang bị dày vò, túm vạt áo trước của hắn, nhón chân lên chạm vào môi hắn một cái, như chuồn chuồn đạp nước.

Quý Phượng Lâm lại không để cô dừng lại, giữ gáy cô, chủ động tấn công thành hôn sâu.Một màn tình tứ như vậy rơi vào mắt Đái Nguyệt Hành.

Quý Phượng Lâm biết, Đái Nguyệt Hành kết thúc biểu diễn ở bữa tiệc sẽ trở về, nhà hắn sẽ đi qua đường này, mà Quý Phượng Lâm cũng đã tính được thời gian, đã nghĩ tới thời gian trong bao lâu xe của Đái Nguyệt Hành đi qua đây, vừa lúc hắn ôm Kỳ La vào trong ngực.

Đái Nguyệt Hành dừng xe lại.

Tay hắn đang đặt trên tay nắm cửa, vẫn thu trở về, nhắm mắt lại nghĩ:
Chờ một chút.

A La chờ một chút nữa thôi.
Kỳ La bị Quý Phượng Lâm hôn đến thiếu oxy, cũng là trong lòng đang nghĩ ngợi, quên cả thở.Quý Phượng Lâm thấy xe Đái Nguyệt Hành đi rồi, buông cô ra.Kỳ La: "Có thể chưa?"
Quý Phượng Lâm cho cô thoáng nhìn qua ảnh chụp trong điện thoại, chưa kịp nhìn đã thu lại.Kỳ La chưa nhìn kĩ, giơ tay định đoạt lấy điện thoại: " Cho tôi nhìn lại!"
Quý Phượng Lâm ôn nhu nói: "Nếu muốn thì lại hôn......"
Hắn nói chưa dứt lời, Kỳ La liền quàng tay qua cổ hắn, lại hôn lên, lần này hôn đến tinh tế tỉ mỉ.Quý Phượng Lâm từ trước tới giờ chưa hề được cô hôn cảm xúc như vậy, cảm thấy thân mật ngọt ngào, mặt hắn thu hồi lại biểu cảm lạnh lùng.

Kỳ La thấy hắn thất thần, cướp lấy di động, nhưng màn hình đã bị khóa lại, theo bản năng cô ấn thử chính pass của điện thoại mình, thế mà lại mở được.


Kỳ La nhìn lại một lần nữa, xác định đúng là mẹ cô, nhìn ảnh chụp bà có vẻ tiều tụy.

Dù sao cũng đã qua năm năm, nhìn qua không có việc gì, cũng đã rất rốt.

Quý Phượng Lâm hoàn hồn lại, lấy lại điện thoại.Kỳ La lưu luyến khi chưa nhìn đủ.Quý Phượng Lâm còn chưa thấy cô lưu luyến đối với hắn như thế này bao giờ, mặt trầm xuống:
" Đi thôi "
Kỳ La đuổi theo hắn, trong lòng nghĩ tới mẹ, không chú ý tới tay mình đã kích động bắt lấy cánh tay hắn:
" Anh sao tìm được bà, lúc đó bà đang làm gì, có khổ cực không? bao giờ cho tôi gặp bà ấy, ngày mai có được không? không, hay là bây giờ gặp đi? "
Quý Phượng Lâm dừng lại, nhìn bàn tay cô đang khoác lên tay hắn.

Kỳ La lúc này mới phản ứng lại với hành động của mình, buông tay ra lùi lại hai bước.

Không biết trời đang lạnh, vì quá muốn gặp mẹ cô, nên thất thần lúc này đã bình thường trở lại, hai vai run run vì lạnh.

Quý Phượng Lâm liền cởi áo khoác, ném vào lòng cô.Kỳ La lại nghĩ cô chạm vào hắn, hắn sợ bẩn áo không mặc, chụp được áo, lại vắt trên cánh tay, cùng hắn đứng cách xa nửa mét.

Quý Phượng Lâm thấy cô không hiểu ý, duỗi cánh tay lôi cô lại gần, lấy áo khoác khoác lên vai cô.

Quý Phượng Lâm chỉ cho Kỳ La nhìn thoáng qua mặt mẹ cô, về sau mặc kệ, hỏi gì cũng không trả lời..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.