Đoàn Kết Nghĩa vội vàng nói: "Làm phiền ngài tập trung lái xe đi, đừng nói chuyện."
Tài xế muốn nói lại thôi, quay đầu lái xe một hồi lại nhịn không được quay đầu lại nói: "Chuyện ngoại tình này ấy... có lần đầu tiên là sẽ có vô số lần nữa, ban đầu tôi cũng bị vợ tôi lừa, tin tưởng cô ta chỉ nhất thời hồ đồ, aiz! Sau đó mới biết tuyệt đối không được tha thứ mấy chuyện này, phải tránh xa ra!"
Âm thanh của Hứa Tiểu Phượng ở đầu dây bên kia đột nhiên dời ra xa: "Anh tỉnh rồi?!"
Bên kia truyền tới tiếng giải thích yếu ớt của Huống Chí Minh: "... anh... anh không có..."
Tựa hồ là Huống Chí Minh vốn đang hôn mê, nghe tới đây thì gắng gượng có lại chút ý thức.
Biểu tình tài xế đầy bát quái, tựa hồ muốn nói gì đó, Đoàn Kết Nghĩa sợ ông nói thêm gì nữa thì Huống Chí Minh sẽ mất mạng mất, vội vàng chỉ tay về phía trước: "Xe xe xe!"
Lúc này xe đang trên cầu cao, tài xế bị nhắc nhở cuối cùng cũng tập trung lái xe, cũng không biết mấy lời kinh thiên của mình đã thu hút sự chú ý của nhóm nhân viên Thái Thương Tông, nhóm quỷ ở trên nóc xe tò mò treo đầu ngoài cửa xe nhìn hắn....
"Hắn nói vợ hắn ngoại tình..."
"Tựa hồ còn không phải lần một lần hai, khó trách cứ có cảm giác đầu hắn xanh xanh..."
"Aiz, thật đáng thương, kẻ ngoại tình trong hôn nhân thực đáng xấu hổ, tôi nghe chú Thân nói phòng trinh thám của chúng ta thường xuyên được yêu cầu điều tra chuyện này, quan hệ nam nữ ở nhân gian thật sự loạn tới hù chết người a."
"Kiên cường lên chú ơi! Phải tin tưởng tình yêu!"
Tài xế hồn nhiền không hay biết gì lái xe, căn bản không biết ngoài cửa xe có biết bao nhiêu nhân viên Thái Thương Tông nhiệt tình chân thành khích lệ mình, mấy lão thái thái còn đau lòng đưa tay vào trong xoa xoa đỉnh đầu hắn.
Bất quá nếu hắn biết chắc không vui lắm đâu...
Vệ Tây không để ý tới đám nhân viên nhiệt tình nhà mình, chỉ hỏi Huống Chí Minh đã tỉnh lại, đang mơ mơ màng màng giải thích mình không hề ngoại tình với Hứa Tiểu Phượng: "Bắt được kẻ hành pháp chưa?"
Huống Chí Minh tựa hồ đã sức cùng lực kiệt: "Vẫn chưa, không biết là ai làm, khi ấy đầu óc tôi trống rỗng, suýt chút nữa đã bị bắt đi, may mà đột nhiên nghe tới tiếng sấm bên ngoài, nhờ vậy mới không để kẻ kia được như ý."
Nói tới cũng thực kinh tâm động phách, khi ấy Huống Chí Minh đã xém bị quỷ soa khóa tay, hồn phách suýt chút nữa bị câu ra khỏi thân thể, cũng may anh cùng Hứa Tiểu Phượng gần đây vẫn luôn ở trong đạo quan, tiếng sấm kia hẳn là vị cung phụng trong quan nhắc nhở để anh không lún sâu vào đại họa.
Tài xế nghe ù ù cạc cạc, gì mà sấm với chả sét, đầu óc trống rỗng bị bắt đi, hắn hừ một tiếng: "Ngoại tình chính là ngoại tình, cẩu nam nhân lôi đâu ra nhiều lý do như vậy chứ."
Nhân viên Thái Thương Tông trìu mến chăm chú nhìn hắn, rõ ràng đã bị ám ảnh tâm lý rồi a.
****
Bởi vì sự kiện này, xe nửa đường chuyển hướng tới Liên Đô Quan, lúc Vệ Tây dẫn độ đệ tiến vào thì bên trong đã tập trung rất nhiều người, Huống Chí Minh suy yếu nằm trên giường, đạo hữu hay tin chạy tới đang vây bên giường kiểm tra tình huống.
May mà Huống Chí Minh không xảy ra chuyện gì, chỉ là hồn phách bị tổn thương nên nhức đầu mà thôi, nằm trên giường nghỉ ngơi một đoạn thời gian có lẽ sẽ hồi phục.
Thế nhưng các vị đạo trưởng ở đây vẫn rất sợ hãi... câu hồn cư nhiên câu tới trên người đạo sĩ! Này còn ra gì nữa chứ? Đạo quan miếu thờ tự mang chính khí thiên địa, bên trong cung phụng thánh chủ tiên sư, yêu quái cũng không dám tới gần, dám tiến vào Liên Đô Quan câu hồn dưới mí mắt các vị đại thiên tôn khẳng định chỉ có minh soa âm phủ.
Thủ đoạn này quá độc ác quá ngông cuồng! Huống Chí Minh ở trong đạo quan cũng suýt chút nữa đã khó tránh một kiếp, may mà trên trời giáng sấm sét mới cứu được, đổi lại là người khác thì sao đây?!
Tất cả mọi người đều ưu sầu, bàn luận sôi nổi...
"Không ngờ thật sự có thủ đoạn như vậy, mời âm soa minh phủ tự nhiên lui tới trong quan, này bảo người ta làm sao đề phòng?"
Này đúng là không có cách nào, minh soa khác với yêu quái bình thường, người ta làm quan sai nên không bị đạo pháp dân gian kiềm chế, cả đám bọn họ tập trung lại làm pháp cũng chưa chắc có thể gây chút trở ngại nào. Vì thế mọi người đều thực suy tư, phát hiện ngoại trừ cẩn thận cung phụng thần linh thành hoàng nhà mình thì chẳng còn cách nào khác.
Thế nhưng thần linh nào có dễ dàng hiển linh như vậy chứ? Thật sự dễ như vậy thì nhân gian đã không như bây giờ.
Mọi người không khỏi sầu khổ, nghĩ tới tông môn nhà mình mới được liệt vào đơn vị chính thức, Vệ Tây không khỏi đánh giá vết nhơ trong nghề: "Đơn giản là âm dương cấu kết, tham ô thối rữa, thủ tục của các đơn vị âm ti quá kém."
Trọng điểm chú ý của cậu thực đặc biệt, mọi người nghe xong thì đồng loại: "............"
Vị đạo trưởng nói chuyện ban đầu ho khan một tiếng hỏi Huống Chí Minh: "Vị này là..."
Đây là một vị lão đạo trưởng của đạo hiệp bản địa, là thành viên trong nhóm xét duyệt, bình thường rất ít khi ra ngoài nên không nhận biết Vệ Tây, Huống Chí Minh vội vàng giải thích: "Đây chính là Vệ đạo trưởng của Thái Thương Tông mà tôi vừa đề cử vào hiệp hội."
Trước đó vài ngày Huống Chí Minh đã nộp hồ sơ của Vệ Tây lên hiệp hội.
Vệ Tây thấy Huống Chí Minh vừa dứt lời, lão đạo trưởng cùng tất cả đạo trưởng có mặt trong phòng đều ngẩng đầu nhìn về phía mình.
Ánh mắt vị lão đạo trưởng kia có chút dại ra, trên dưới quan sát Vệ Tây một hồi mới không xác định hỏi lại Huống Chí Minh: "Chính... chính là vị này..."
Huống Chí Minh suy yếu gật đầu.
"Huống đạo hữu, anh đã đề cử tụi tôi rồi à?" Vệ Tây ngược lại nghe hiểu lời Huống Chí Minh: "Được thông qua chưa?"
Huống Chí Minh biểu thị mình không rõ, lúc này vị lão đạo trưởng kia mở miệng lần nữa, biểu tình trở nên vi diệu: "Chủ yếu là... tư liệu tông môn các cậu có chút đặc biệt, ý kiến của hội tạm thời chưa thống nhất nên cần phải chờ thêm một đoạn thời gian nữa."
Thật ra tình huống so với ông nói kịch liệt hơn rất nhiều, là tổ xét duyệt đồng thời trợn tròn mắt nhìn phần tư liệu kia thì đúng hơn, đạo quan này căn bản không có văn kiện chính quy, đừng nói xem xét kỹ lưỡng, chỉ riêng chuyện không thể cung cấp chứng nhận đạo sĩ, địa chỉ đạo quan còn nằm trong khu dân cư, theo lý thì không cần nhìn trực tiếp loại bỏ, thế nhưng cố tình trong một đống giấy tờ không có chút hữu dụng kia lại xen lẫn một bản sao có con dấu chứng thực của âm phủ ti.
Bản chứng thư này rốt cuộc là cái quỷ gì a?! Mới đầu tam quan của nhóm đạo trưởng tổ xét duyệt vỡ vụn, người lớn nhất trong nhóm bọn họ đã làm việc được mấy chục năm, chưa từng nghe nói nhóm giang hồ bịp bợm có mánh khóe này, thế nhưng hỏi thăm Liên Quan Đô quan đã đề cử thì nhận được đáp án là chứng thư này được minh soa tận tay giao cho Vệ Tây trước mặt rất nhiều thành viên của hiệp hội, nhân chứng có một đống lớn, hoàn toàn có thể chứng minh độ chân thật của nó.
Lúc này thực sự làm bọn họ không biết làm sao, văn kiện của Thái Thương Tông khẳng định không phù hợp với quy định của cục tông giáo, thế nhưng người ta lại là cán bộ cấp xử của âm phủ ti.
Hiện giờ ý kiến chưa thống nhất của hiệp hội là rốt cuộc nên nghe theo phía trên hay phía dưới, theo lý thì ở trên nhất định phải tuân thủ quy định ở trên, thế nhưng cố tình nghề của bọn họ lại quá đặc thù, rất nhiều việc liên quan tới phía dưới...
Lão đạo trưởng gần nhất cũng vì thế mà trọc hơn phân nửa đầu tóc, lúc này đột nhiên gặp vị đồng hành không bình thường này liền chấn động không nhỏ, nhất thời cũng không biết nên phản ứng thế nào.
Vệ Tây thì thật rầu rĩ, quả nhiên quy mô của Thái Thương Tông có hạn, muốn được đồng hành tiếp nhận cũng không dễ dàng...
Trong đám người có đạo trưởng không rõ tình huống, sau khi kiểm tra tình huống của Huống Chí Minh thì rất lo lắng, hơn nữa Huống Chí Minh cũng đoán chuyện này là Tu Sinh Giáo trả thù vì bùa xin thay bị phá, liền lo lắng nhắc nhở: "Lần này trả thù không thành công, chắc chắc bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ, nghe nói người giải quyết bùa xin thay kia chính là Vệ đạo trưởng? Tu Sinh Giáo có thể mời được minh soa, thủ đoạn quỷ dị như vậy, Vệ đạo trưởng nhất định phải cẩn thận đề phòng."
Lão đạo trưởng liếc mắt nhìn đối phương, trong lòng tràn đầy cảm xúc một lời khó nói hết.... ông quan tâm người ta như vậy làm gì, ông có biết cán bộ cấp xử là chức vị gì không hả? Trong phòng này chỉ có người ta là tiểu lãnh đạo trong biên chế âm phủ, cần quái gì phải cẩn thận chứ, cần thẩn thận là ông ấy.
...
Thế nhưng đối tượng càng không tưởng tượng được lại càng dễ bị để mắt tới, không ai cũng có tam quan bị hủy cùng tin tức linh thông như tổ xét duyệt hiệp hội.
Sau khi từ Liên Đô Quan trở về, Vệ Tây cứ ảm giác có thứ gì đó nhìn mình chằm chằm, cậu quay đầu nhìn xung quanh nhưng chỉ thấy xe cộ lao vun vút, không phát hiện được gì.
Cậu bảo đám quỷ nhân viên đi xem thử, bất quá cũng không có kết quả gì, một con tiểu thế quỷ có chút nhạy bén nói với cậu: "Hình như tôi ngửi thấy chút khí tức của đồng loại, bất quá không biết ở nơi nào."
Vệ Tây nhíu mày muốn trực tiếp xuống xe kiểm tra, thế nhưng cánh tay bị kéo lại, nhị đồ đệ bấm thủ quyết chỉ ra ngoài, cảm giác bị dòm ngó đó nháy mắt biến mất.
Nhị đồ đệ nhàn nhạt nói: "Tên hề nhảy nhót mà thôi, không cần để ý tới, muộn quá rồi, trở về nghỉ ngơi."
Thấy nhị đồ đệ không coi đối phương ra gì, Vệ Tây cũng không để bụng, ngồi sát bên cạnh đồ đệ, suy đoán: "Không biết kẻ câu hồn Huống Chí Minh là ai?"
Tay nhị đồ đệ theo cánh tay cậu trượt xuống, trong bóng tối bao lấy tay cậu, trầm thấp ồ một tiếng, ngữ khí không rõ: "Không cần để ý, sẽ không để em xảy ra chuyện."
Đoàn Kết Nghĩa ngồi phía sau có chút lo âu: "Lỡ như bọn họ muốn câu hồn sư phụ chúng ta thì sao?"
"Ồ." Sư đệ cười nhạt: "Vậy cứ để bọn họ thử xem."
****
Ngoài xe, trên một chiếc xe sang trọng khác, một người nam cao gầy đang nhìn chằm chằm ngoài cửa xe đột nhiên bất ngờ ngã nhào xuống ghế ngồi, sau khi giãy dụa bò dậy thì trước mắt tối sầm, miệng phun ra máu tươi.
Đồng bạn trong xe cũng bị hù dọa, kinh hoảng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?!"
Người nam cao gầy nhíu mày che mắt thống khổ nói: "Hắn quá cảnh giác, không biết dùng pháp bảo lợi hại gì cắt đứt thiên lý mục của ta!"
"Nhưng cũng không đến mức hộc máu a..." Một nam béo mũm mĩm lẩm bẩm: "Sư huynh, mới vừa nãy câu hồn Huống Chí Minh bất thành, giờ nhìn lén cũng bất thành, anh nói coi có phải tài nghệ của chúng ta quá cùi bắp không?"
"Cái bép!" Nam cao gầy tức giận nói: "Thủ đoạn của ta là thân truyền của sư phụ, sao em dám chất vấn hả?"
Nam béo mũm mĩm bị rống có chút ủy khuất: "... sư phụ, sư phụ không phải cũng vì thỉnh thế mạng thất bại bị phản phệ nên nằm trên giường không dậy nổi à? Nói không chừng toàn bộ sư môn chúng ta đều là cải trắng..."
Nam cao gầy rõ ràng rất sĩ diện, bị nam béo chọc giận tới không nói nên lời, há miệng run rẩy quát mắng: "Im! Miệng! Em thì biết cái gì chứ?"
Nam béo quả nhiên không dám nói nữa, hỏi người mặt rỗ bên cạnh: "Sư huynh, vậy anh rốt cuộc dọ thám môn phái nào vậy? Sao lại lợi hại như vậy a?"
Người nam cao gầy kia tạm dằn lửa giận nhíu mày suy tư, nhớ lại nói: "Lúc rời khỏi Liên Đô Quan, tựa hồ có nhắc tới, hình như tên là Thái Thương Tông."
Một đồng bạn trong xe ngẩn người: "Hình như chưa từng nghe nói tới! Chẳng lẽ là tiểu đạo quan không có danh tiếng?"
"Không có khả năng!" Người nam cao gầy rốt cuộc khôi phục chút khí lực, chống đỡ thân thể ngồi vững vàng, sắc mặt âm trầm phân tích: "Kinh thành ngọa hổ tàng long, chưa từng nghe tên chưa chắc quy mô nhỏ, ngược lại thủ đoạn lợi hại như vậy rất giống đại đạo quan lánh đời, Huống Chí Minh dù sao cũng thường xuyên tham gia hoạt động bên ngoài nên chúng ta mới lấy được sinh thần bát tự của hắn để câu hồn, Vệ đạo trưởng của Thái Thương Tông này chỉ sợ lại càng..."
Còn chưa dứt lời, nam béo đã giơ di động, biểu tình mê mang...
"Sư huynh, anh nói Thái Thương Tông này à? Bọn họ không giống lánh đời lắm a."
Nam cao gầy bị đánh gãy phân tích, còn chưa kịp tức giận thì giây tiếp theo đã nhìn thấy màn hình di động mà nam béo đưa tới trước mặt...
Thái Thương Tông V: [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] fan của tông môn đã đạt hơn ba trăm ngàn rồi! Có được lá bùa chiêu phúc này, bạn sẽ có được may mắn bất ngờ, để chúc mừng sẽ có hoạt động rút thăm may mắn chọn ra vài đệ tử nhận được bùa thanh tâm đích tay chưởng môn Vệ Tây vẽ nha!
Nam cao gầy: "............"
Nam béo thu di động lại vừa lướt tin vừa lẩm bẩm: "Wow... thật lợi hại, chưởng môn tông môn bọn họ trước kia từng đóng phim a, dáng dấp thật là đẹp, là minh tinh đó a, có cả bách khoa trên trăm độ nè, wow ah."
Nam cao gầy: "........."
Nam béo: "Bách khoa trên trăm độ thực cặn kẽ nha, ngay cả chiều cao cùng ngày sinh cũng có, sư huynh, này là bát tự chúng ta muốn tìm hả?"
Nam cao gầy: "............"
Nam béo nói tiếp: "Tin weibo đầu tiên của tông môn bọn họ được phát vào một tháng trước, tựa hồ vừa mới lập khi đó, cho nên sư huynh, quả nhiên là chúng ta quá cùi bắp đúng không?"
Người nam cao gầy nghiến răng nghiến lợi giật lấy di động: "...bây giờ, lập tức, câm miệng cho ta!"
***
Đoàn Kết Nghĩa vừa chỉnh lý mớ hình hoạt động tập thể của tông môn mình hôm nay vừa đột nhiên nghĩ tới gì đó: "Sư phụ, trước đó fan có biên soạn bách khoa trên trăm độ cho ngài, hình như có để ngày sinh, có cần con xóa bỏ không?"
Vệ Tây nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn một cái, phát hiện bên trên có để ngày sinh của tiểu quỷ xui xẻo, cậu khoát tay: "Không cần để ý."
"Có thật không?" Đoàn Kết Nghĩa cái hiểu cái không nói: "Con thấy nhóm Huống đạo trưởng nói thực nghiêm trọng, còn tưởng ngày sinh tháng đẻ không thể tùy tiện để người ta biết, hóa ra không phải là vậy à?"
Vệ Tây ngáp một cái, ôm túi khoai tây chiên buồn ngủ hàm hồ đáp: "Cái này phải xem tình huống."
****
Đêm đã khuya, cũng ch1inh là lúc mộng đẹp, thế nhưng vẫn có người chưa ngủ. Trong nhà hương khói lượn lờ, trong chậu lửa đốt rất nhiều nguyên bảo âm phủ, tro tàn bay tán loạn khắp nhà, đột nhiên một âm thanh vang dội phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Nam béo cũng nam mặt rỗ nơm nớp lo sợ đứng bên chậu lửa, nam cao gầy đập vỡ di động, đứng trong căn phòng tối phẫn nộ nhảy bật dậy: "Bát tự này là của người đã chết!! Cư nhiên là người đã chết!!"
Thân thể người nam cao gầy vẫn chưa khỏe hẳn, thế nhưng vì phẫn nộ mà phát ra tiềm lực vô hạn, lồng ngực cùng ánh mắt đau đớn không thể nào ngăn cản hành động nhảy bật lên của hắn. Chịu đựng cơn buồn ngủ cùng mệt mỏi giằng co cả một đêm, rốt cuộc lại nhận được kết quả như vậy, hắn thực sự quá khó tiếp thu, ánh mắt đỏ bừng bừng, tức giận mắng to: "Thứ lường gạt!! Vô liêm sỉ!!! Khó trách dám treo bát tự trên bách khoa trăm độ!!! Rõ ràng là giả!!!! Hại ta phí công một trận!!!!"
Nam mặt rỗ đeo quầng mắt đen xì xì đứng kế bên chậu lửa bận bịu đốt giấy tiền vàng bạc cho minh soa, nghe tiếng gầm thét của sư huynh nhà mình thì không khỏi lẩm bẩm: "Trước đó vẫn luôn nghe ký giả bát quái nói nữ minh tinh lớn tuổi thường khai gian tuổi, thật không ngờ nam minh tinh cũng vậy, Vệ đạo trưởng kia xem hình có vẻ rất trẻ nhưng không ngờ cũng làm giả, giới giải trí cũng quá khó khăn đi."
Nam béo đứng bên cạnh nam mặt rỗ gật gù, hắn đã mệt tới mí mắt không nhấc lên nổi, mơ mơ màng màng hỏi: "...biết đâu được chứ, lần trước không phải cũng không câu được à? Nói không chừng là vì sư huynh quá cùi bắp nên mới không câu được hồn phách."