Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!

Chương 102: Quá khứ của Kim Ân



Kim Ân sau khi từ Hoàng cung trở về liền đi vào thư phòng. Hắn nhìn ngắm chiếc trâm khắc hình hoa sen đến thất thần. Đây là đồ vật duy nhất liên quan đến nàng mà hắn có. Khẽ vân vê chiếc trâm như bảo vật, kí ức bỗng nhiên ùa về…

Mặc Vi là một cận vệ trung thành bên cạnh hắn. Họ bên nhau từ năm hắn lên mười, cùng ăn, cùng học, cùng luyện võ, cùng nhau làm tất cả…

Khi lớn lên, hai người vẫn như hình với bóng không tách rời, hắn biết nàng có tình cảm với hắn nhưng hắn không nói ra bởi hắn không rõ cảm xúc của mình là gì, hắn cũng không muốn mất đi tình cảm gắn bó nhiều năm giữa hai người nên cứ im lặng làm như không biết…

Thời gian trôi qua, vào một ngày hắn nhận được tin nàng phản bội hắn. Nhưng hắn không tin, hắn tự mình đi điều tra và kết quả vẫn vậy… Nàng phản bội hắn… Hắn tức giận, hắn đau lòng, hắn muốn giết nàng… nhưng lại không nỡ…

Gọi nàng đến không nói lời nào liền tung một chưởng khiến nàng phun ra một búng máu. Hắn vẫn nhớ lúc đó nàng không hề tức giận mà chỉ hỏi hắn “Tại sao?”.

Hắn tức giận ném hết bằng chứng vào mặt nàng rồi nắm chặt hai đầu đầu vai nàng như muốn bóp nát chúng, đau đớn hỏi vì sao lại phản bội.

Nàng dù đau nhưng vẫn không hề kêu lên một tiếng nào, bình tĩnh nhặt lên coi xong liền nói: “Ta không phản bội người”

Nhưng khi đó tức giận đã làm hắn mất đi lí trí, hắn chỉ tin vào những gì mình thấy, hắn xô mạnh nàng vào tường rồi gằn giọng: “Ngươi cút đi! Cút thật xa trước khi bổn vương giết chết ngươi!!!!”

Hắn nhớ trước khi đi nàng đã khóc, lần đầu tiên hắn thấy nàng đau đớn như vậy, hắn muốn giúp nàng lau đi những giọt nước mắt đó nhưng hắn không thể bởi lý trí nói với hắn rằng nàng là người phản bội… nàng không xứng với tấm lòng của hắn, nàng nhìn hắn bằng ánh mắt bi thương nhẹ giọng hỏi: “Người không thể tin ta sao?”

Khi đó hắn đã im lặng như thừa nhận. Sau đó… Không còn sau đó nữa bởi nàng đã đi… bước khỏi cuộc đời hắn… Và hắn không hề biết rằng lần đó nàng đi là mãi mãi không quay về nữa….

Ba ngày sau hắn nhận được tin từ một thuộc hạ thân tín khác nói rằng người phản bội là một người khác, nàng vô tội và nàng chỉ đang diễn một vở kịch để dụ tên kia mà thôi.

Lúc đó hắn thực sự rất vui nhưng cũng có chút tức giận vì nàng dám giấu hắn, tự mình hành động như vậy, nếu ngày đó hắn không nhịn được mà giết nàng thì sao? Nàng ngốc quá!

Trong mấy ngày qua hắn cũng dần nhận ra được tình cảm của mình, bất giác nàng đã chiếm một vị trí không nhỏ trong tim hắn nên khi biết nàng phản bội hắn mới khổ sở như vậy, nhưng nay khác rồi, nàng không có, nàng vẫn một lòng với hắn…

Ngay sau đó hắn đã tức tốc đi tìm nàng…. Nhưng dường như số trời trêu ngươi… Ngày đó nàng bị tập kích, nếu bình thường nàng cố gắng chống trả vẫn được nhưng trên người nàng vẫn mang thương tích do một chưởng kia của hắn…. nên nàng không thể…

Biết tin hắn đã cố gắng tới thật nhanh mong nàng đừng xảy ra chuyện và…. Hắn đã muộn…. Ở phía xa hắn nhìn nàng bị dồn đến vách núi… hắn lo sợ… hắn mong nàng cố thêm chút nữa thôi… chỉ một chút thôi… Hắn đã tới rồi… nhưng không… nàng ôm một thân đầy thương tích gieo mình xuống vách núi kia…

Tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó hắn gần như nổi điên mà chém giết tất cả sát thủ tập kích nàng. Hắn đến vách núi muốn nhảy xuống tìm nàng nhưng bị Kim Vĩnh cản lại, hai người giằng co một lúc thì hắn bị Kim Vĩnh đánh ngất.

Khi tỉnh dậy hắn vẫn ngoan cố muốn đi tìm nàng, muốn nhảy xuống vách núi _ nơi nàng đã bỏ mình. Nhưng Kim Vĩnh đến và đã đấm thật mạnh vào mặt hắn rồi gầm lên:

“Đệ tỉnh táo lại cho ta! Đệ làm như vậy thì có ích gì? Nàng có thể sống lại sao?”

“Đúng vậy! Nàng không thể… Nàng đi rồi… Vi Nhi bỏ đệ rồi… vì đệ không tin nàng…. Nàng giận thật rồi…” Hắn vô lực nói mặc cho nước lăn dài trên gò má.

“Nàng ấy không giận đệ, nàng ấy làm tất cả chỉ vì đệ… Cho nên tỉnh táo lại và sống cho đáng những gì mà nàng ấy đã hi sinh. Hiểu chưa? Đọc đi!” Nói rồi Kim Vĩnh ném người hắn một lá thư.

Mở thư ra, đó là một bức thư rất ngắn gọn, nội dung chỉ có hai dòng:

‘Hãy sống thật tốt, phải thật hạnh phúc… cả phần của Mặc Vi nữa…

Tạm biệt người… tình yêu của ta! Có lẽ một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại!!!’

Hắn ôm lấy bức thư mà khóc, cảm giác tim nhói lên như bị xé ra từng mảnh… Đau… Thực đau… đau từng cơn, từng cơn khiến hắn không thở nổi…

Nàng ngốc lắm! Nàng thực ngốc! Tại sao lại chịu nhiều uất ức như vậy chứ? Tại sao làm hi sinh cho hắn nhiều như vậy? Vi Nhi à… Nàng ngốc lắm!!! Cực kì ngốc!!! Ta không đáng để nàng phải bỏ ra nhiều như thế…. Không đáng đâu…..

Bây giờ hắn nhận ra rằng mình thật tồi tệ, chẳng làm được gì cho nàng mà còn hại nàng…

Rào… rào…

Mưa… Mưa rơi thật to… thật nặng… như muốn khóc cùng hắn…. như cảm thương cho câu chuyện tình bi thảm đó... Vừa mới nảy nở đã bị vùi lấp… Vĩnh viễn…

- --------------

Con người rất kì lạ… khi người ấy ở bên cạnh thì không biết trân trọng, đến khi mất đi rồi mới biết người ấy quan trọng… Hối hận liệu còn kịp hay không???

Đáp án là không! Bởi có những thứ mất đi rồi sẽ không bao giờ tìm về được nữa… Cũng giống như câu ‘Có không giữ mất đừng tìm’ vậy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.