Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!

Chương 132: Trò chuyện



Sau khi Hạ Cữu và Tiểu Thanh rời đi, Mặc Viên nhấc cái ghế đi tới cạnh giường ngồi xuống. Thấy Mặc Viên như vậy, Mặc Vi hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Ta năm nay mới cập kê, ngươi lớn hơn ta đúng không?”

“Đúng vậy.” Mặc Vi gật đầu.

“Vậy Mặc Vi tỷ, ta có chuyện muốn hỏi?” Mặc Viên nhìn Mặc Vi.

“Hỏi đi!” Mặc Vi không để ý nói.

“Tỷ có biết người tên Kim Ân không?” Mặc Viên nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Mặc Vi.

Mặc Vi khi nghe cái tên ‘Kim Ân’ rõ ràng khẽ chấn động nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, né tránh ánh mắt sắc bén của Mặc Viên nói: “Không… Ta không biết!”

“Thật không?” Mặc Viên khẽ híp mắt.

“Thật.” Mặc Vi vẫn tránh ánh mắt của Mặc Viên.

“Nói dối!!! Tỷ rõ ràng biết hắn!” Mặc Viên tựa người vào ghế, giọng nói mang theo áp lực.

“Ta… ta… ta không biết.” Hai tay Mặc Vi nắm chặt chăn như muốn bóp nát nó.

“Nếu tỷ không biết thì tại sao lại khẩn trương như vậy??”

“Ta…”

Mặc Vi còn chưa nói gì, Mặc Viên đã cắt ngang: “Bỏ qua vấn đề này đi! Ta hỏi tỷ, vết sẹo trên mặt tỷ tại sao mà có?”

Mặc Vi đưa tay sờ vết sẹo: “Lúc ta rơi xuống vách núi bị một mỏm đá nhọn cứa rách hơi sâu nên để lại sẹo?”

“Bao lâu rồi?”

“Hai năm.”

“Tỷ có thấy nó bất tiện?”

“Tạm ổn.”

“Thế tỷ không về tìm Kim Ân là vì nó sao?”

“Không phải…. A…” Mặc Vi nói xong mới biết mình bị hớ, kết quả nàng cúi đầu ngậm miệng.

Mặc Viên hài lòng nhìn kết quả mình đạt được: “Thế thì tại sao?”

“…” Mặc Vi vẫn cúi đầu giả câm giả điếc.

“Tỷ không nói?”

“….” Vẫn im lặng.

“Vậy được, ta đi truyền tin để hắn (Kim Ân) tự tới hỏi tỷ!!” Nói rồi Mặc Viên toan đứng dậy nhưng bị Mặc Vi nắm tay kéo lại: “Không được!!!”

“Tại sao?” Mặc Viên ngồi lại xuống ghế.

“Ta không muốn hắn biết ta vẫn còn sống.”

“Hửm?” Mặc Viên nhăn mày khó hiểu.

“Chính là không muốn hắn biết!”

“Nhưng vì sao chứ? Rõ ràng tỷ vẫn còn tình cảm với hắn mà, với lại hắn cũng yêu tỷ!”

“Yêu ta? Sao có thể chứ?” Mặc Vi cười khổ.

Yêu nàng??? Hắn sao??? Điều đó làm sao có thể đây? Mười mấy năm bên cạnh Kim Ân nàng làm sao có thể không biết hắn chẳng qua chỉ coi nàng như một thuộc hạ trung thành thôi… Hơn một chút thì chính là một người bằng hữu… Yêu sao? Nó quá đỗi xa vời.

“Tại sao lại không? Ta có thể chắc chắn hắn yêu tỷ!” Mặc Viên ngừng một rồi nói tiếp: “Tỷ biết không, khi ta đến Kim quốc hắn đã từng nhận nhầm ta với tỷ!”

“Thì sao chứ?” Mặc Vi cố chấp nói.

Nó chẳng nói lên được điều gì cả… Nhận nhầm cũng đúng thôi, cả hai giống nhau nhiều đến thế mà!

“Ta không mù, tất nhiên ta thấy, ta cảm nhận được phần tình cảm hắn dành cho tỷ là sâu bao nhiêu!!! Hắn đau khổ như thế nào khi tận mắt nhìn thấy tỷ nhảy xuống vách núi tỷ có biết không? Tại sao tỷ lại có suy nghĩ cực đoan như vậy chứ? Tỷ có nghĩ đến cảm nhận của Kim Ân hay không? Hay tỷ chỉ biết ngồi đây rồi áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác? Tỷ như vậy liệu có thấy công bằng với hắn hay không???” Mặc Viên nhịn không được mà gắt lên.

“Ta… ta…”

Mặc Vi định nói gì đó nhưng Tiểu Thanh lại gõ cửa: “Tiểu thư, điểm tâm và thuốc đã chuẩn bị xong.”

Mặc Viên đi ra mở cửa: “Vào đi!”

Nói rồi đi mất, Tiểu Thanh bị sắc mặt tối thui của Mặc Viên dọa cho giật mình, nhanh chóng đặt đồ xuống bàn: “Mặc Vi cô nương, ta để ở đây nha! Ta đi trước.”

Nói xong liền đóng cửa, ra ngoài định chạy đi tìm Mặc Viên nhưng cơ bản chẳng thấy được nửa cái bóng dáng của người ta nữa là. Tiểu Thanh nhận mệnh lê lết về phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.