“Ta…. Được rồi, đại gia ngươi thắng.” Mặc Viên đau khổ buông giáp đầu hàng. Ai…ai….ai…. Yêu tiền không có tội….ahuhu.
“Thành giao. Ta sẽ viết khế ước.” Bạch Nhất Quân nhanh chóng múa bút thành văn.
Mặc Viên buồn chán ló đầu qua nhìn liền thấy trên mặt giấy những dòng chữ cứng cáp có lực, như rồng bay tựa phượng múa âm thầm chậc lưỡi. Tĩnh vương này quả thật không phải hư danh mà, nét chữ nói lên tính cách một con người. Nhìn thì biết cái danh chiến thần của hắn cũng không phải đồ bỏ đi santruyen.
“Trong thời gian khế ước có hiệu lực, ta nói gì ngươi phải làm đó.” Bạch Nhất Quân đột nhiên lên tiếng.
“Không muốn. Nếu là chuyện ta không thích, ngươi có đánh chết ta cũng không nghe theo.” Nàng tựa người vào bàn phản đối.
“Yên tâm, ta cũng không thích ép buộc người khác. Vả lại ngươi vừa ngố vừa ngốc ta sẽ không làm khó ngươi.” Bạch Nhất Quân bình bình đạm đạm nói còn không quên khinh bỉ nàng một chút.
“Câm miệng. Bàn điều tiếp theo.” Nàng nghiến răng trừng hắn.
“Hahaha” Hắn tựa người tiếp tục cười cợt nàng.
Thấy hắn có ý định tiếp tục cười cợt mình, nàng đành lên tiếng bàn tiếp: “Ngươi không được hạn chế tự do của ta. Dù là có khế ước đi chăng nữa thì cũng vậy.”
Bạch Nhất Quân ngừng cười nhíu mày nghĩ nghĩ rồi nói: “Cũng được nhưng nếu muốn ra ngoài phải nói trước với ta.”
“Được. Còn nữa, nếu như ta “lỡ” gây họa thì ngươi chịu khó dọn dẹp đi nha.” Mặc Viên hắc hắc cười.
“Ví dụ như….”
“Ừm… cái này rất khó nói trước cho nên ngươi chuẩn bị tinh thần từ bây giờ đi.” Nàng cười hì hì nói.
Bạch Nhất Quân nhìn nụ cười tinh quái của nàng tự nhiên dâng lên một cảm giác hối hận nhè nhẹ.
“Còn nữa chỗ ở của ta không cho bất kì ai đến quấy rầy, nhất là mấy vị oanh oanh yến yến của ngươi. Đến một người ta liền đá bay một người, đến hai người ta liền đá bay cả đôi. Rất phiền, rất phiền…. Bổn đại gia ta đây là một người yêu sự thanh tĩnh nha.” Mặc Viên tự kỷ bắt đầu luyên thuyên santruyen.
Bạch Nhất Quân nghe nàng nói mà mí mắt không ngừng co giật. Yêu “thanh tĩnh”??? Có mà đi lừa người.
Trong mấy ngày đồng hành không biết ai là người luôn náo loạn, chỉ sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn, không ngừng nhảy tới nhảy lui như một con thỏ ngốc.
“Ta chưa có chính thê.” Sau một hồi mặc niệm, hắn khó khăn lấy lại giọng nói của mình.
“Trắc phi.”
“Không có.”
“Thiếp thất.”
“Không có.”
“Nha hoàn hay nô tỳ thông phòng gì đó.”
“Cũng không có.”
“Ngươi bao nhiêu tuổi???” Mặc Viên xoa cằm nhìn hắn nghiên cứu từ trên xuống dưới. Nàng năm nay mười sáu vừa cập kê, mà hắn hỏi cái gì cũng bảo không có, không lẽ hắn nhỏ tuổi hơn nàng??? NO!!!! Không thể nào nha!!! Rất không khoa học nha!!!
“Hai mươi lăm.” Bạch Nhất Quân khẽ nhấp một ngụm trà.
Mặc Viên mở to hai mắt nhìn hắn chằm chằm. Nhìn đến nỗi muốn chọc luôn vài lỗ trên người hắn.
Bộ tên này chuẩn bị vào chùa tu hả??? Nam nhân ở cái thời cổ đại này ở tuổi hắn đa số đều đã làm phụ thân người ta. Nếu không thì cũng đã thú thê hoặc ít nhất cũng có vài nha đầu thông phòng.
Nàng thiết nghĩ cần ghi tên này vào sách đỏ gấp. Cũng quá dọa người rồi đi!!! Hai mươi lăm!!! Hai mươi lăm đấy!!! Đó là cái khái niệm gì cơ chứ!!!
“Ngươi nói đều là sự thật à???” Nàng dè dặt nhìn hắn.
“Lừa ngươi làm gì?” Bạch Nhất Quân khó hiểu nhìn nàng. Hắn cũng đâu có phóng hỏa giết người gì đâu??? Mặc thỏ ngố này nhìn hắn như vậy làm gì???
Mặc Viên cạn lời nhìn hắn. Bỗng nhiên một ý nghĩ kì lạ bay qua đầu, nàng nhất thời không kìm liền bật thốt ra mồm:
“Ngươi thê không, thiếp không, cái gì cũng không… Ngươi…. Chẳng lẽ…..Ngươi…. Ngươi không được…. hả???
Bạch Nhất Quân đen mặt nhìn nàng. Đến bây giờ mà hắn không hiểu tại sao nàng lại nhìn hắn như thế thì hắn quả thật là đồ ngốc.
“Bổn vương không được??? Ngươi có muốn thử không???” Bạch Nhất Quân nghiến răng.
“Haha… À cái đó thì khỏi đi …” Mặc Viên cười khan.
“Ngày đại thọ Thái Hoàng Thái Hậu ngươi theo ta vào cung.” Thấy nàng đã an phận Bạch Nhất Quân vào chính sự.
“Đi làm gì???”
“Dẫn ngươi đi ăn, thế nào???” Hắn cười cười.
“Trên trán ngươi có ghi hai chữ lừa đảo đó.”
“Thông minh.”
“Nói thừa.” Mặc Viên ngồi trên ghế hếch cằm tự luyến.
“Dẫn ngươi ra mắt Hoàng Tổ Mẫu.”
“Phụt….” Mặc Viên hoa hoa lệ lệ phun hết ngụm trà vừa mới uống. Nàng ngoáy ngoáy hai tai hỏi lại:
“Mới nói gì đấy???”
“Ngươi không nghe nhầm.”
“Có ý gì???”
“Ý trên mặt chữ.”
Mặc Viên nghiến răng trừng mắt nhìn hắn: “Bộ hoàng cung là cái chợ ai thích vào thì vào hả??? Ta đi vào bằng cái gì???”
“Chân.” Bạch Nhất Quân nhìn nàng như đồ ngốc.
Đệt… Đệt… Càng nói càng giống ông nói gà bà nói vịt. Nàng thề nàng và tên này không cùng tần sóng não, không thể nói chuyện bình thường được. Mặc Viên trầm mặc một hồi lấy lại bình tĩnh:
“Ngươi bảo ta phải lấy tư cách gì tham dự thọ yến đây???”
Bạch Nhất Quân vuốt cằm thực bình tĩnh nói ra mấy chữ dọa nàng nhảy dựng lên: “Cháu dâu hẳn là không có vấn đề gì đi.”
Làm ơn đi… Vấn đề rất lớn đó có được hay không??? Đầu gỗ này não bị úng nước rồi hả??? Cái gì mà cháu dâu chứ??? Ta phi…..
“Ngươi có bình thường không vậy???” Mặc Viên vừa nói vừa lấy tay chỉ vào đầu mình rồi xoay xoay.
“Ý gì???”
“Ý trên mặt chữ.” Mặc Viên trả lại hắn nguyên câu.
“Người không bình thường là con thỏ ngố nhà ngươi. Tóm lại tới ngày đó phải diễn thật một chút.”
“Diễn??? Diễn gì???” Mặc Viên mờ mịt nhìn hắn.
“Nữ nhân của ta.”
“Vậy là từ nãy tới giờ việc ngươi muốn ta làm là giả làm nữ nhân của ngươi sao???”
“Đúng vậy.” Bạch Nhất Quân dừng một chút nhìn nhìn khiến nàng nổi hết da gà, đưa tay nâng cằm nàng lên trêu: “Nhìn biểu tình này của ngươi xem… Chẳng lẽ muốn làm nữ nhân của ta thật sao???”
Mặc Viên đỏ mặt, hất cái móng vuốt đang làm loạn trên mặt mình ra, cả giận nói: “Ta phi…Làm nữ nhân của ngươi??? Ta mới không thèm… Nhìn lại đi, ngươi từ trên xuống dưới đều không phù hợp với yêu cầu chọn nam nhân của ta.”
“Yêu cầu chọn nam nhân??? Nói nghe một chút đi.”
“Tại sao ta phải nói???”
“Ừm… Tham khảo một chút.”
“Không nói. Không nói. Ta không nói đó. Ngươi làm gì ta??? Cắn ta sao???” Mặc Viên thấy hắn muốn biết thì liền nổi máu trêu người, vừa nói vừa vén tay áo lên lắc lắc thách thức hắn santruyen.
Haha… Đầu gỗ ơi… Với căn bệnh cuồng sạch sẽ của ngươi thì ngươi dám cắn ta sao??? Đáp án là không!!! Muahahhaahahaha.
Còn không đợi Mặc Viên đắc ý xong, trên tay liền truyền tới đau đớn. Nàng trừng to hai mắt nhìn hắn quên cả phản ứng. Nàng chỉ tay vào hắn lắp bắp: “Ngươi… Ngươi….”
“Đáp lễ.” Bạch Nhất Quân cười tà mị đưa tay sờ lên cổ rồi tao nhã lau đi máu nơi khóe miệng.
“Á……..Á…… á….”
Mặc Viên nhìn cánh tay bỗng có thêm một dấu răng chói mắt mới lấy lại phản ứng hét ầm lên, đạp tung cửa rời đi.