- Không đâu, hắn ta hôm nay ngồi trên lớp ngắm gái.
- Ai cơ.
- Thì đấy, ông hiểu ý tôi mà.
- À À. Thế này là không được. Liệu có thật không.
- Nghe cũng thật lắm, mới âm thầm thôi cũng không giam ho he gì.
- Ồg. bạn bè trong lớp mà nó chơi vớ vẩn là không được, ông lo dạy bảo nó đi.
- Này. Có cả nhiệm vụ của ông nữa đây.
- E hèm. Thôi thì tôi cũng biết là thế, nhưng mà.. tôi bận lắm chứ.
- Bận gì. Có mà bận khối.
- Ừ thì khối cái bận thây.
- Tôi bên văn mà phải chịu thua ông á.
- Thôi thôi. Cúp đây, lâu lâu nó nhiễu sóng, sét đánh bỏ bà.
- Ôi zời. Có mấy khi được thử cảm giác mạnh đâu. Sao ông phải chùn mà.
- Không, cái phúc đấy tôi nhường ông.
- Ấy chết, tôi lại không giám nhận, dù gì bạn bè cũng lâu nay, biết là phúc cùng hưởng hoạ mày chịu à nhầm hoạ cùng chịu, nhưng tôi không thế cướp giật giữa ban ngày như thế được.
- Không có gì. Tôi hiểu được tấm lòng của ông mà.
- Thôi cúp.
- Haha. Next đi. _ Hắn vừa cất điện thoại xong thì bị nó giáng cho một cú vào bụng, một cái đạp vào chân. Cầm tay lắc lư lắc lư người, chóng hết cả mặt:
- Sao anh có thể nghĩ ra cái lí do đấy chứ.
- thế không thì làm sao, gì cũng không chịu.
- Mai tôi biết đi học nhìn mọi ngươi làm sao _ nó cứ lắc lắc hắn
- Chóng mặt _ hắn hét nên.
- Ơ. Tôi tưởng cái bao cát.
- Nài, cô cận không.
- Không.
- Vậy mà cô nhìn một hotboy thế này thành cái bao cát là sao hả.
- Tôi lộn.. đứng cạnh anh nó áp lực quá.
- Sý. đồ con gái lắm chuyện
- Đã thế không thèm nói nữa.
- Đi ra chỗ khác.
Nói xong nó đi luôn, đi đứng típ ở cuối hiên. Hắn tựa lưng vào tường ngắm mưa, còn nó thì đưa tay ra hấng nước mưa chảy từ mái xuống. túc đầu là một tay, sau thành hai tay. Lạnh thật, nhưng nó thích lắm, cứ cười cười một mình làm hắn tò mò quay sang. Chút bối rối, nó đẹp, và chưa lần nào thấy nó ngây thờ trong sáng đến thế, có lẽ bình thường nó phải suy nghĩ quá nhiều.