Đồ Đệ Đã Hắc Hóa [Hệ Liệt Cổ Phong Tình Bộ 1]

Chương 33



Trưa hôm ấy Lâm Kỳ Hưng đạp gió lướt tán cây xuống núi, trở về quán trọ Duyệt Lai để thông báo tình hình với Quan Đông Hàn.


Quan Đông Hàn sau khi nghe được tin tốt, vẫn đạm mạc như cũ, Sử Diệp lại vui mừng thay cho hắn nắm chặt tay ôn tồn căn dặn: "Ta nói ngươi cái tên xú tiểu tử, con đường phía trước rộng lớn, nhất định phải nắm bắt cho thật tốt có biết không?"


"Đệ biết, đệ sẽ không làm huynh thất vọng." Hắn ôm ấp sự tín nhiệm của Sử Diệp mà bắt đầu tiến đỉnh Nam Thành sơn tham già kỳ sát hạch hằng năm.


"Nè... Ta..." Sử Diệp đột nhiên nắm góc áo của hắn, chẳng biết vì sao nói không nên lời.


Quan Đông Hàn mỉm cười ôn nhuận, hắn nắm chặt cổ tay của y đặt lại lên đùi: "Nhất định sẽ trở thành đệ tử nội môn của Nam Kiếm, huynh không phải lo đâu."


"Ừm... Nếu không được, ta sẽ cốc ngươi đến sưng như đầu heo."


"Ừm."


Quan Đông Hàn dần dần khuất khỏi tầm mắt của Sử Diệp, Lâm Kỳ Hưng đi bên cạnh lên tiếng: "Sử thần y thật sự lo cho sư điệt đó."


"Con biết, con không làm huynh ấy phải thất vọng... Tứ thúc người cũng yên tâm đi."


"Tốt, vậy ta phải lên đó trước, trong số những chủ khảo cho lần tỉ thí này có ta trong đó, nhưng ta sẽ không thiên vị con."


"Vâng."


Nói xong Lâm Kỳ Hưng với khinh công tái thế liền mất hút, Quan Đông Hàn hít một hơi thật sâu rẽ vào một khúc ngoặc.


Dưới tàn cây, Mộng Dao Dao đã chờ sẵn ở đó, ngay khi trông thấy Quan Đông Hàn nàng liền vui vẻ kéo hắn sang một bên: "Ta có mang theo thanh bảo kiếm cho con."


"Nhưng con đã có thanh kiếm của Sử ca tặng, đây là huynh ấy nhờ thợ rèn ở Vô Ưu thành tinh luyện." Quan Đông Hàn vừa nói vừa xoa xoa cán kiếm bằng nguyên liệu tầm thường, tuy vậy hắn thật sự rất thích thanh kiếm này.


"Ngốc, chỉ với thanh kiếm tầm thường này làm sao có thể địch lại bọn họ?"


"Con không sợ, cô cô không cần lo quá, nhất định con sẽ vượt qua sát hạch."


Mộng Dao Dao nhìn vào ánh mắt kiên định của hắn, đành thở dài nói: "Hừ! Tùy ý con vậy."


Quan Đông Hàn chấp tay, rồi nhanh chóng rời đi.


________________________________


Trời đang dần ngã bóng, tính tới tính lui Quan Đông Hàn rời khỏi quán trọ cũng đã hơn 2 canh giờ.


Sử Diệp vẫn đứng ngồi không yên, ánh mắt trông ngóng về phía đỉnh núi cao vời vợi kia.


Miên Miên thấy y như đang ngồi trên lò than, bèn lên tiếng: "Sử ca, huynh bình tĩnh đi."


"Ta... Ta muốn đến đó xem sao..." Sử Diệp rũ mi mắt xuống, y biết nếu xuất hiện ở đó chắc chắn Quan Đông Hàn sẽ bất lợi vì những lời đồn đại vô căn cứ kia.


Nhưng bản tính gà mẹ đối với người thân lại trỗi dậy khiến Sử Diệp không an tâm, Long Nhị thở dài:"Sử công tử, ngươi biết rõ..."


"Ta hiểu mà." Sử Diệp cắt ngang lời nàng.


"Vậy sao còn..."


"Ta hiểu mà." Y lại không để nàng nói hết.


Long Nhị giật giật một bên trán, muốn cho ai đó ăn đấm.


Đến cuối cùng Sử Diệp vẫn không nhịn được, y đứng hẳn dậy, bắt lấy dây đeo hòm thuốc treo lên vai, y hướng Long Nhị nói: "Long cô nương, phiền cô đưa ta lên đỉnh Nam Thành."


"Ngươi..."


"Cung chủ nhà cô có căn dặn cô..."


"Được rồi! Không cần nhắc, ta nói ngươi đúng là bản tính gà mẹ mà." Long Nhị cáu gắt đi đến vòng tay qua eo Sử Diệp.


Lần đầu tiếp xúc gần như vậy, xúc cảm mềm mại thon thả khiến nàng cảm thán: "Chà chà~~ Sử công tử, eo thật vừa tay nha~~"


Miên Miên trừng lớn mắt: "Ngươi nói gì?"


Long Nhị cười vu vơ xua tay: "Không không, Miên Miên của ta là mảnh mai nhất."


"Hừ! Ngươi liệu hồn, ăn tàu hủ ca ta là ta không tha cho đâu."


"Tiểu Miên Miên ghen rồi?" Long Nhị híp mắt cười gian tà


"Ghen cái rắm! Cút!" Miên Miên chợt đỏ mặt quát lên.


Sừ Diệp mím môi, gay thật rồi! Muội muội của y là Les a~~~ Không những thế còn dây dưa với Long Nhị nữa~~~ Sử Diệp y không biết phải phản ứng thế nào, có phải y dạy hư em gái rồi không?


Đang bâng quơ suy nghĩ, đột nhiên cả cơ thể chấn động, gió vùn vụt tạt vào mặt khiến y tỉnh táo lại, phát hiện đôi chân không chạm đất, hàng cây xanh vun vút cứ lướt lướt ở phía dưới, bay bay bay~~~~


"Long! Nhị! Á~~~~~" Sử Diệp hoảng sợ hét lên.


"Câm mồm, ngươi làm điếc tai ta bây giờ."


"Á!!! Cao quá..."


"Con mẹ nó ta đang thi triển khinh công leo lên núi! Đồ nhát gan."


"Á!!!!!"


Ở dưới này, một lão tiều phu già cả vuốt vuốt ngực nói với bà lão bên cạnh: "Dưới chân núi Nam Thành này có quỷ, ta nghe thấy tiếng khóc thê lương của nữ nhân."


"Ta cũng nghe thấy, lão mau mau dọn đi, chúng ta về thôi." Bà lão cũng sợ hãi nhanh tay gom củi.


Chẳng mấy chốc, Sử Diệp đã run rẩy như cầy sấy ngồi phịch trên đất, mặt xanh như tàu lá chuối, lần đầu trải nghiệm trò chơi mạo hiểm ở thế giới hiệp đạo, ngự khinh công.


Long Nhị tặc lưỡi đỡ y dậy rồi nhét cây gậy chống vào tay y, nàng âm thầm mang y lén lút thoát khỏi tai mắt của đệ tử canh tuần ở Nam Kiếm, thành công đưa y đến một góc không ai phát hiện.


Ở trên cành cây cách võ trường khảo hạch chỉ vài thước, Sử Diệp dùng cặp mắt diều hâu tìm kiếm bóng dáng người nọ.


Quan Đông Hàn đứng trong hàng ngũ cỡ vài trăm người ở dưới võ đài, trên cao đối diện là tọa Liên Hoa.


Long Nhị chỉ tay từng người nêu danh cho Sử Diệp biết, để tránh chút nữa y cứ liên tục hỏi han làm phiền nàng xem kịch.


Tọa Liên Hoa lúc này bao gồm trưởng môn Trương Tử Phong, nhị thánh hiệp Lô Hoàng, tứ thánh hiệp Lâm Kỳ Hưng, tam quái trưởng lão Tô Tinh Túc, Phương Ứng Khanh và Dương Quý.


Hơn nữa còn có sự xuất hiện của môn chủ Thiết Thương phái Thiết Uy Hổ, chưởng môn Lan Hoa phái Hồ Thanh Y để làm chủ khảo cho lần tuyển đệ tử này.


Long Nhị thầm nhủ trong lòng lần này có vẻ căng, chủ khảo lại có đến tận tám người, chỉ cần hơn nửa số đó không đồng ý là bị loại ngay.


Quan Đông Hàn vẫn như có như không nhìn Thiết Uy Hổ, hắn không rõ vì sao người này lại xuất hiện ở đây, rõ ràng kiếp trước chủ khảo chỉ có những người trong Nam Kiếm, vậy mà lại có người ngoại đạo sao? Như vậy khả năng hắn được chọn rất thấp rồi.


Đặc biệt là nữ nhân cay nghiệt Hồ Thanh Y kia, bà ta từ xưa đến nay đều ghét Quan Đông Hàn hắn, đến mức có thể ra tay sát hại chính đệ tử yêu quý của mình chỉ vì nàng là ý trung nhân của hắn.


Nghĩ đến đây hắn bèn tò mò không biết nàng ta có đến hay không, Quan Đông Hàn quét mắt một cái liền nhìn trúng người quen.


Nữ nhân hồng y thoát tục thanh nhã, trên tóc cài trâm bạc đính ngọc Phỉ Thúy, tay cầm Liễu Tước Tiên mềm mại, mắt ngọc mày phượng da dẻ hồng hào, đôi môi màu mận chín khiến nhiều nam nhân dưới tọa Liên Hoa mê mẩn.


Nàng là nữ đồ đệ tâm phúc của trưởng môn Lan Hoa phái, Mạc Nghê Thường.


Quan Đông Hàn nhớ lại nhiều chuyện kiếp trước, trong lòng có chút ý vị cao hứng. Sử Diệp dường như bắt được ánh nhìn ngây ngẩn của Quan Đông Hàn lên người nữ tử đứng cạnh Hồ Thanh Y.


Sử Diệp trong lòng như có thứ gì vừa mới đổ ra, mùi chua chua cứ sồng sộc lên mũi, làm gì mà nhìn con gái nhà người ta như muốn lọt tròng ra vậy? Tên đàn ông nào cũng như nhau hết á, mê cái đẹp.


"Nhìn nhìn nhìn... Đợi ngươi về xem ta có móc mắt ngươi ra không..."


Long Nhị nghe y lẩm bẩm trong miệng, nàng bật cười: "Trai lớn dựng vợ, gái lớn gã chồng."


"Hừ, sự nghiệp chưa tới đâu, chí hướng trai tráng còn chưa toại, lấy vợ cái gì? Há chẳng phải để con nhà người ta chịu khổ?" Sử Diệp không đặng liền lên tiếng bật ngược lại.


"Nhưng hắn có thể thành công trong chốc lát, rất nhanh có thể lấy vợ rồi."


"Ta thấy hắn vẫn còn hôi sữa nha, cô nương nhà người ta phải chọn những người như Lâm Kỳ Hưng kia kìa."


"Ngươi ghen?"


"Ta..." Sử Diệp chợt nhận ra từ nãy đến giờ mình đều bác bỏ ý kiến mà bản thân cho là không nên kia, tự dưng cảm thấy cổ nhiệt lượng quẩn quanh hai má.


Long Nhị vỗ vỗ vai y, nàng nhẹ nhàng nói: "Ta tất nhiên biết ngươi là loại người gì, bản thân ta cũng giống vậy... Tự cảm thấy không giống ai... Không biết đó có phải là bệnh hay không. Sử công tử, ngươi là thần y, ngươi có thể nói cho ta biết được không? Ta và ngươi..."


"Không đâu... Tình cảm không phân biệt nam nữ, không phân biệt tuổi tác... Tuy là nói như vậy nhưng người đời nhìn mình bằng con mắt nào ai mà biết được."


Sử Diệp thoáng có chút suy tư, kỳ thị ở thời nào cũng có, nhưng ở nơi này y cũng không rõ nó nghiêm trọng đến mức nào, nhưng khi nhớ đến tên đáng ghét như Trần Lượng thích ngoạn nam nhân, y lại nhanh chóng an ủi bản thân rằng nơi này sẽ tốt hơn bởi vẫn có người công khai muốn ngủ cùng nam nhân mà.


Long Nhị không nói gì, chỉ im lặng quan sát những gì biểu hiện trên gương mặt Sử Diệp, không ngờ rằng nàng có thể tìm được một người đồng bệnh tương liên với mình.
____________________________


Xin chào cô chú!


Xin chào các bạn!


Hôm nay bạn đã ngoi lên đây up chương mới, dui quá dui~~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.