Đồ Đệ Đã Hắc Hóa [Hệ Liệt Cổ Phong Tình Bộ 1]

Chương 62



Trời hừng sáng, gió Đông Bắc thổi khiến không khí trên biển càng lạnh hơn. Sử Diệp ngồi bên giường bệnh, lòng đau như cắt.


Y tự mắng bản thân rằng tại sao lại có thể ngu ngốc như vậy? Tin một kẻ hèn hạ như Lô Hoàng, kết cục khiến cho Quan Đông Hàn vì mình mà ngay cả mạng nhỏ cũng sắp giữ không được.


Chẳng phải trước kia y đã tự nói với bản thân, sẽ không cứu những kê không đáng cứu... Vậy mà chỉ trong nháy mắt, Sử Diệp như đang tự tát vào mặt mình vậy.


(Huhu tác giả tự vả, thật đau 😭)


Thế nhưng y không thể biết rằng, người nằm trên giường mắt không mở thân thể yếu ớt kia, là đang tạo ra viễn cảnh gì trong đầu.


Quan Đông Hàn ở tại thời điểm chứng kiến nguy hiểm sắp chạm đến Sử Diệp, một tia ý niệm muốn giết người đã lóe qua rồi lại biến mất, hắn không ngờ rằng Lô Hoàng lại có thể làm ra chuyện đáng sỉ vả ngay tại trước mặt nhiều người như vậy.


Sử Diệp là người tốt, so với hắn y là thiên chân vô tà, vậy mà tại sao lại hết lần này tới lần khác muốn đẩy y vào chỗ chết, Quan Đông Hàn hắn đời trước cũng như Sử Diệp, vì đồng đạo võ lâm ngu ngốc bán thân bán mạng, kết cục thì như thế nào? Chẳng phải bị người người đuổi giết!


Ở đời này, hắn nhất định sẽ không để điều đó xảy ra, làm người tốt thì có cái gì hay ho?


Hắn ngộ ra rồi! Đối với lũ người ngay cả sâu bọ cũng không bằng này, nên để bọn chúng mãi mãi biến mất đi.


Sử Diệp lau đi vệt nước mắt bên khóe mi, sau đó lại tiếp tục bắt mạch cho hắn rồi dùng lá Ô Thề Sa để trục lại hơi thở cũng như khiến cho máu chảy lưu thông đến não.


Cứ thế, suốt quảng đường, y không ăn không uống không nghỉ ngơi, chỉ ngồi một chỗ bên cạnh giường bệnh.


Lâm Kỳ Hưng không nỡ nhìn, đứa cháu trai mà hắn yêu quý, lời hứa năm xưa với tam ca, hắn đều để lỡ mất rồi.


Nhớ năm đó, tam ca Quan Trạch anh tuấn tiêu sái, phong độ hơn những sư huynh đệ cùng thời lại là một người trạch tâm nhân hậu, rất được lòng nhiều cô nương.


Quan Trạch vì một vụ thảm sát ở trấn Giảo Giảo, đi điều tra mất vài tuần trăng lại vô tình gặp được Uông Uyển.


Lâm Kỳ Hưng lúc đó đã nhận ra nàng ta chính là con gái của ma đầu Uông Tần, liền nhắc nhở Quan Trạch nên tránh xa.


Thế nhưng không ai ngờ được, Quan Trạch xảy ra tranh chấp với Uông Uyển, hai bên đấu đá nhau một khoảng thời gian rất dài, cho đến khi rơi vào cái gọi là tình ái.


Uông Uyển âm thầm giúp Quan Trạch hoàn thành nhiệm vụ, lại còn một đường theo chân nam nhân đến Bạch Hổ thành.


Quan Trạch nội công thâm hậu sao có thể không nhận ra? Chẳng qua bản thân hắn cũng thật thích nhìn bộ dạng thập thò đáng yêu của người kia.


Lâm Kỳ Hưng thở dài, tình đến tình đi không nói trước được, vậy mà chớp mắt họ tương ái với nhau, chuyện để lộ đến tai Lô Hoàng và Hồ Thanh Y.


Hai người họ bèn làm lớn chuyện, đặc biệt là Hồ Thanh Y, bà ta huy động những môn phái khác ép buộc Quan Trạch thanh lý môn hộ, cắt đứt tình cảm với Uông Uyển. Quan Trạch từ chối, cùng Uông Uyển trốn đến một ngôi làng nhỏ để ẩn tích giang hồ.


Hôm đó trời mưa bão rất to, gió thổi cuồng cuộng, Quan Trạch đứng trước cửa nhà đối diện với đám người của Hồ Thanh Y và Nam Kiếm.


Quan Trạch cả cơ thể đều là máu, bên khóe môi câu lên nụ cười bất đắc dĩ, ông chỉ khẽ quay nửa mặt về phía nhà nhỏ, môi mấp máy ba từ "Ta xin lỗi". Giây tiếp theo Quan Trạch ngã xuống đất, máu theo từng giọt mưa thấm vào nền đất lạnh.


Sau đó Uông Uyển vì cứu đứa con nên cố sức bỏ chạy, cho đến khi không còn đường nữa, đối diện với vách núi cao vạn trượng, nàng chỉ có thể ôm chặt đứa nhỏ trong lòng, khẽ nói: "Trốn đi."


Đứa nhỏ chẳng hiểu gì cả, chỉ có thể cảm nhận từng trận gió đập vào mặt, cho đến khi nghe thấy thanh âm vỡ vụn của xương và da thịt, máu chảy khắp nơi thấm vào áo của nó.


Đã chứng kiến rồi, đã nhớ rõ từng chút một! Phụ mẫu nó bị bức đến chết thế nào!


Quan Đông Hàn mở mắt, những hình ảnh đó lại rõ ràng khác thường.


Hắn cười khẩy, hóa ra hắn đã quên đi... Phụ mẫu của mình... Đã chết thảm thế nào... Cũng vì cái gọi là bạch đạo chính nghĩa của đám ô hợp kia.


Nhớ lại rồi, hắn càng muốn một tay mình trả thù từng người một. Sau đó đem bọn chúng phơi thây nơi đông người.


Lúc này trong đáy mắt của Quan Đông Hàn chính là sát khí, ngoài sát khí ra cũng không thể chứa thứ gì khác.


"Đông Hàn..."


Giọng nói thân thuộc vang lên, Quan Đông Hàn đã quên rằng bên cạnh hắn còn có một người nữa.


Sử Diệp đã trông thấy sự biến chuyển đáng sợ trên gương mặt hắn khi vừa tỉnh lại, thiếu niên dương quan sáng ngời, ôn nhu mà y biết không phải là người này.


Có phải là do sự ngu ngốc của mình không? Sao hắn lại trông lạnh như băng đáng sợ thế kia? Hơn nữa đôi mắt đó đã ngập tràn hận thù và sát ý.


Sử Diệp đưa tay lên môi hắn, nhỏ giọng: "Ta xin lỗi, là do ta quá nhu nhược, đáng lý ra ta nên để cho Lô Hoàng chết... Là lỗi của ta..."


Quan Đông Hàn cũng đưa tay lên nắm chặt bàn tay Sử Diệp, thều thào: "Không phải... Là lòng tốt của huynh đặt sai người rồi, là thiên hạ này quá mức tàn độc, là do lòng người thối nát..."


"Ta xin lỗi..."


"Đệ không trách huynh... Đệ muốn tâm can của huynh đặt vào một mình đệ, lòng nhân từ của huynh cũng phải thuộc về đệ, ai nên cứu ai không nên cứu... Là do đệ... Sử Diệp huynh chính là của Quan Đông Hàn này... Bất kỳ ai dám chạm vào... Đều sẽ chết không toàn thây!"


Quan Đông Hàn tuy giọng nói khản đặc yếu ớt, nhưng ngữ khí lại cương quyết dọa người, Sử Diệp không còn chống cự nữa, đối với một người suýt vì y mà mất mạng...


" Ta nghe lời người... Nên ngươi phải mau chóng khỏe lại..." Sử Diệp có hơi nghẹn ngào.


Chân ngồi xụp cũng bắt đầu tê dần, y muốn đứng dậy đi lấy nước cho hắn uống nhưng vẫn rất khó khăn.


Quan Đông Hàn bật cười kéo cổ tay y ngã xuống người mình, Sử Diệp vội muốn tránh khỏi: "Này... Ngươi còn đang thụ thương..."


Quan Đông Hàn vận khí toàn thân, không còn quá khó chịu nữa nên nói: "Đệ có một bí mật chưa nói với huynh biết."


"Bí mật?"


"Đệ luyện thành tâm pháp của Hóa Dương Thần công rồi, mấy cái vết thương nội tạng thế này... Không quá nghiêm trọng... Chỉ cần... Hút nội lực của kẻ khác."


Hắn vừa nhếch môi vừa nói, như thể những gì đã xảy ra chẳng có chút trọng lượng nào.


Sử Diệp tức đến mang tai đều đỏ, y đánh vào lồng ngực hắn:"Con mẹ nó tên tiểu tử thiếu chết! Còn nói là không nghiêm trọng? Ngươi có biết khi ngươi nằm trong tay ta, suýt chút đã không còn thở không?"


Quan Đông Hàn mếu máo: "Là do đệ ngất, không kịp vận công... Nhưng mà đau... Huynh đánh đệ đau lắm đó!"


Sử Diệp mím môi, y lại trở nên nhẹ nhàng, xoa xoa lên ngực hắn: "Đau thế nào? Như kim chích hay là nhói lên từng đợt?"


"Hừm... Là đau theo kiểu... Ngứa ngáy muốn cắn huynh..." Quan Đông Hàn híp mắt, đôi môi nhợt nhạt lạnh ngắt của hắn đớp lấy Sử Diệp.


Hắn dùng tay đè lấy đầu của y xuống, khiến cho nụ hôn càng sâu hơn, ướt át hớn.


Sử Diệp không kháng cử, chỉ chấp nhận một cách tham luyến.


Sau khi hôn đã rồi, Sử Diệp mặt đỏ tai hồng rời khỏi phòng đi lấy nước ấm cho hắn, Quan Đông Hàn nằm trên giường giương ánh mắt vui sướng nhìn bóng lưng y.


Lời hắn đã nói ra, nhất định không nuốt, từ nay trở đi bất kỳ ai có ý xấu hoặc muốn làm hại Sử Diệp, hắn sẽ đoạt mạng kẻ đó, khiến kẻ đó trở nên tàng hình, vĩnh viễn biến mất.


Sử Diệp ra bên ngoài lấy nước, vô tình trông thấy Kim Bảo La mặt xanh mét ngồi cạnh cửa sổ nôn thóc nôn tháo, Thái Vân Trọng đứng ngồi không yên, khi vừa thấy y liền nhanh đi đến: "Sử công tử, ta biết y thuật của huynh cao thâm, có thể hào giúp Bảo La sư huynh của ta hết bị bệnh không?"


Nhìn vẻ mặt lo lắng của hắn, Sử Diệp bật cười lấy từ trong tay áo ra: "Bảo La sư huynh của ngươi chỉ bị say sóng thôi, đây là kẹo thảo dược có vị gừng giúp huynh ấy khỏe trở lại, ta cũng hay dùng nên mới không bị nôn."


Thái Vân Trọng vội cầm lấy đêm cho Kim Bảo La uống, chẳng mấy chốc Kim Bảo La liền không còn nôn nữa, y tính quay đi nhưng lại bị bàn tay nữ nhân giữ lại góc áo, hai vị sư tỷ của Mạc Nghê Thường là Thu Hồng và Gia Kỳ cũng bị say sóng.


Thu Hồng ngại ngùng ôm bụng:"Ờm thì... Mặc dù đây là thuyền chúng ta... Mặc dù chúng ta hay đi thuyền... Nhưng mà... Thì..."


Sử Diệp thở dài: "Vẫn bị say sóng? Kẹo thảo dược vị gừng này là do ta đặc chế, một chút nữa đến lấy phương thức để làm, sau này không còn sợ say sóng nữa."


Đúng là Lan Hoa phái ai nấy đều thể diện quá mức, Thu Hồng gật đầu, Gia Kỳ thì hoàn toàn gục trên vai nàng, cả bốn người họ chiếm luôn cái cửa sổ rồi.


Đợi Sử Diệp trở vào trong, Thu Hồng liền nói: "Ta thấy hắn thật hào phóng..."


Thái Vân Trọng gật đầu: "Thiên hạ đều chỉ nhìn người bằng hai cặp mắt, lại không nhìn người bằng lý trí, ngu ngốc."


"Lúc ở Hàn gia, chúng ta vốn dĩ sợ dây vào rắc rối nên mới không muốn xen vào, thế nhưng Nghê Thường lại nghĩ khác... Chẳng biết là tốt hay xấu, chỉ sợ sư phụ lại phạt muội ấy..."


"Giúp người lại bị phạt? Cái đạo lý gì vậy?" Kim Bảo La trừng trừng ngạc nhiên.


"Cái này... Ngay cả các vị tỷ muội chúng ta cũng không hiểu... Lúc ở Hàn gia, ta đã chứng kiến tất cả, Sử Diệp vốn dĩ không phải ác nhân như lời sư phụ nói... Nhưng mà trưởng bối là trưởng bối, tiểu bối chúng ta có thể cãi lại sao?"


Thu Hồng vừa nói vừa thở dài.


___________________________________


Ở Bình Tây vương phủ, khi Tiểu Bình nhận được tin từ Tử Kính Ân, hắn đã sốt ruột đến mức xách đồ đuổi theo, nhưng đã muộn rồi thuyền đã ra khơi.


Tiểu Bình đứng ở bến cảng, thở dài nhìn bóng thuyền ra xa, sau đó lại cùng Trang Chí Sương lên xe ngựa trở về Vô Ưu thành.


Không ngờ rằng Mạnh Hùng lại dai dẳng bám theo không buông, Tiểu Bình bực bội đá vào chân gã.


"Đồ mặt dày!"


"Ai du! Ta mặt dày là vì đi theo ngươi đó, chẳng lẽ ngươi không biết tấm chân tình này của ta?"


Mạnh Hùng làm ra vẻ đáng thương, sau đó lại cười hề hề xích lại gần Tiểu Bình.


Tiểu Bình giật giật lông mày: "Biến thái!"


"Chẳng phải ngươi cũng có ý đó với Sử công tử sao? Nói vậy khác nào tự chửi bản thân biến thái."


"Câm miệng!"


"Được được, không nói nữa."


_____________________________________


Trên thuyền bập bềnh theo con sóng vỗ, Mạc Nghê Thường ngồi trước đầu tàu, dưới cây dù giấy dầu che đi cái nắng gay gắt.


Nàng thở dài, chẳng biết vì sao lại sầu não như vậy, nàng gảy lên khúc đàn tranh thanh tao, dễ nghe, dễ cảm nhận được tâm tư của mình.


Lâm Kỳ Hưng đứng trên hành lang nhìn xuống, nói: "Mạc sư điệt lại có tâm sự gì?"


"Lâm sư thúc nghĩ quá nhiều rồi, tiểu nữ chẳng có tâm tư gì cả, chẳng qua là vừa phát hiện ra tình cảm đặt nhầm chỗ, nhầm người, lại càng không đúng thời điểm, may là nhận ra sớm có thể buông bỏ sớm. Nếu không lại trở nên hèn mọn như người khác, tự hạ thấp bản thân mình, không đáng."


Mạc Nghê Thường xinh đẹp tựa tiên nữ, những lời nàng nói lại càng uyển chuyển, hợp tình hợp lí đến bất ngờ, Mạc Nghê Thường đúng là Mạc Nghê Thường, không tranh giành, không tư lợi, càng không thể tự đánh mất phẩm giá của mình, nữ nhân như vậy trăm năm hiếm gặp.


Lâm Kỳ Hưng gật đầu, tiếp tục nghe khúc tấu kia dần trở nên vui mới, sảng khoái hơn.


Mà ở bên trong, Quan Đông Hàn không lý nào lại có thể lờ đi được, quả nhiên người từng là vị nương tử mà hắn sủng hạnh nhất có khác, nàng nghĩ gì hắn hiểu rất rõ, tình cảm của nàng hắn cũng rất rõ nhưng hắn lại không ngờ rằng, nàng lại có thể cao cao tại thượng chấp nhận buông bỏ hắn.


Mạc Nghê Thường mỉm cười, sống lại một kiếp, nàng không muốn phải chịu đựng những chuyện của kiếp trước nữa, sinh ra cho hắn một đứa con vậy mà đứa con đó lại chết thảm, mà bản thân nàng cũng như vậy... Mở mắt ra liền thấy mình trở về rồi. Không muốn chịu đau đớn nữa, không muốn để con mình phải chịu chết nữa, chứng kiến tướng công mình từng bước thay đổi, cả tâm can đều thuộc về người khác, nàng thật sự nhẹ nhõm rồi, buông bỏ thôi.


Nhớ lần đầu gặp mặt, Quan Đông Hàn thái độ hoàn toàn kỳ lạ, kiếp trước không giống như vậy, là hắn dương ôn nhu nhã nhặn, vậy mà cái nhìn đó chỉ là cái nhìn giao hữu sơ sài, bây giờ nàng đã hiểu rồi.


Sử Diệp cẩn thận đút cho hắn uống nước, tiện thể xen tình hình dạ dày và đường ruột của hắn thế nào, y chỉ sợ là bị tổn hại khó ăn khó uống thôi.


"Thế nào? Có buồn nôn hay đau ở đâu không?"


"Không, rất bình thường, đệ không thể vận công tùy tiện chữa thương được, nếu để người khác biết đệ đang luyện loại võ công của môn phái khác thì..."


"Vậy thì để ta lo, y thuật của ta thế nào ngươi hiểu rõ nhất mà."


Quan Đông Hàn mỉm cười gật đầu, nhân lúc Sử Diệp còn ngồi cạnh giường bắt mạch cho mình, hắn lại âm thầm đưa tay đến sờ lấy eo mảnh của Sử Diệp.


"Đừng làm loạn." Sử Diệp nhỏ giọng nhắc nhở.


"Eo nhỏ của huynh, sờ vào rất thích."


"Để yên cho ta bắt mạch."


Sử Diệp dứt khoát đè lại tay hắn, cảm nhận mạch tượng không còn suy yếu như ngày hôm trước, y mới thở phào nhẹ nhõm.


Đã một ngày không nghỉ, hai quần mắt của y đã thâm đen như gấu trúc.


Quan Đông Hàn kéo y nằm lên ngực mình, nhẹ đưa tay vuốt lấy quần thâm: "Ca ca... Huynh vất vả rồi, ngủ một chút đi."


"Một canh giờ nữa còn phải cho ngươi uống thuốc."


"Vậy thì ngủ một canh giờ."


Giọng nói trầm thấp, giống như đang ru y rơi vào giấc ngủ, Sử Diệp hơi lim dim mắt, miệng vẫn không ngừng làu bàu: "Vậy một canh giờ... Nhớ gọi ta dậy... Phải uống thuốc..."


Ngủ rồi!


Hắn hít lấy hương thảo dược trên tóc y.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.