Đồ Đệ Đã Hắc Hóa [Hệ Liệt Cổ Phong Tình Bộ 1]

Chương 66



Trở về đỉnh núi Nam Thành, Lô Hoàng lập tức đi tìm Trương Tử Phong để đòi lại công đạo cho Lô Sỉ Hoằn, ông ta luôn nhất mực cho rằng chính Quan Đông Hang là kẻ gây ra cái chết cho thứ tử của lão, yêu cầu trưởng môn trục xuất hắn ra khỏi sư môn.


Sự việc đánh động cả Nam Kiếm, không những thế mà còn lan truyền rộng ra khắp nơi, nhưng hầu hết những đệ tử khác đều chứng kiến động băng sập ngay trước mắt, còn hắn thì thương tích đầy người, vẻ mặt vô cùng đau lòng..


Nên là Quan Đông Hàn hoàn toàn thoát khỏi trách nhiệm cho sự việc này, ai cũng biết Lô Hoàng từ sớm đã không ưa thích gì hắn, hơn nữa còn luôn kiếm cớ để bứng đi cái gai trong mắt này.


Lô Hoàng hứng chịu lấy cơn ấm ức và chỉ trích trở về nhà, nhìn linh vị của Lô Sỉ Hoằn mà vô hồn, nắp quan tài đã đóng, người đã không còn.


Bắc đỉnh phong chìm trong không khí tang tóc suốt một tuần trăng, ai nấy đều không dám vui vẻ chè chén như hằng ngày vì sợ rằng phong chủ nổi giận. 


Quan Đông Hàn yên phận ở tại Tây đỉnh phong, cứ âm thầm để người khác thấy hắn bi thương vì sư huynh đệ đồng môn. 


Không những không bị gây khó dễ, mà Trương Tử Phong lại càng thêm phần đánh giá tốt đối với hắn bởi Hàn Xích Kiếm đã được tìm thấy, trở thành chủ nhân của món bảo khí mà ai ai cũng muốn có, tuy là có hơi nghi ngờ, nhưng dáng vẻ thành thật trước mặt kia khiến Trương Tử Phong lần nữa ném hồ nghi ra sau đầu. 


Quan Đông Hàn quỳ trước mặt Trương Tử Phong, hai tay dâng kiếm, giọng thành khẩn: "Trưởng môn sư thúc, món bảo khí này Đông Hàn cảm thấy không đủ tài mọn để giữ lại, xin người hãy nhận lấy, bảo kiếm xứng anh hùng."


Trương Tử Phong xua tay, nói: "Hàn Xích Kiếm là con tìm được, làm sao ta có thể nhận được chứ? Như vậy há chẳng phải ta ỷ quyền chèn ép con sao?" 


Quan Đông Hàn ánh mắt lúng túng: "Con… Con không có ý đó…"


Trương Tử Phong khá hài lòng đi đến, đẩy kiếm về phía hắn: "Bảo kiếm, con cứ giữ, chỉ cần chuyên tâm luyện kiếm rồi làm rạng danh bổn phái, là ta đã vui lắm rồi."


Quan Đông Hàn cảm kích dập dầu: "Đa tạ trưởng môn sư thúc đã tin tưởng con."


Sau đó hắn đắc ý trở về, suốt dọc đường đi hoàn toàn không lộ ra vẻ gì kỳ lạ. 


Lô Sỉ Liêm mắt hiện tơ máu nhìn chòng chọc hắn từ xa, mặc dù gã không hòa thuận với thân đệ, nhưng trong thâm tâm gã vẫn ôm ấp sự căm ghét với hắn, dùng nỗi hận hại người thân để bao biện tính xấu. 


_________________________


Sử Diệp được đích thân Lâm Kỳ Hưng hộ tống về Vô Ưu thành, sau đó liền từ biệt nhau đường ai nấy đi. 


Miên Miên mừng rỡ chạy từ tửu lâu ra đến cổng thành, vừa nhìn thấy Sử Diệp liền ôm chặt lấy y, cả giận nói: "Sao huynh lại đi lâu như vậy? Muội ở đây lo đến ngủ không ngon ăn không được."


Sử Diệp ôn nhu vuốt mái tóc nàng: "Ta làm muội lo lắng rồi, xin lỗi."


"Hừ! Muội đây không tính toán với Sử ca đâu." Nàng dùng ngón tay cái quẹt lên mũi Sử Diệp một cái, rồi vui vẻ nở nụ cười. 


Cả hai trở về tửu lâu, Miên Miên có hơi bí hiểm nói nhỏ: "Vài ngày gần đây cứ có người lạ mặt xuất hiện, huynh cẩn thận một chút."


"Ừm… Có lẽ là do tin tức kia."


"Thật không hiểu nổi huynh mà, đệ nhất tự tìm rắc rối là huynh đó, khi không lại đến Bình Tây vương phủ, rồi còn để cho người khác biết huynh còn sống."


Miên Miên nghĩ đến lại thấy không thoải mái, Sử Diệp chỉ biết cười trừ, đúng là bản thân mình cũng thích tìm đến rắc rối, nhiều lần khiến cho người bên cạnh lo lắng. 


Về đến tửu lâu, Long Nhị mặt đã hầm hầm đứng đợi sẵn trước cửa: "Chịu về rồi?" 


Sử Diệp không đáp chỉ gật đầu, Long Nhị thở dài, giúp y mang hòm thuốc vào nhà, Thôi Tố Tố dọn lên một bàn cơm thơm lừng, Chí Sương liền nhanh tay giúp nàng, ân cần nói: "Nương tử không nên làm việc nhiều, nàng còn đang mang thai."


Sử Diệp kinh hỉ: "Tố Tố có thai bao lâu rồi?" 


Miên Miên giơ ba ngón tay nói: "Ba tháng rồi, lúc mọi người rời đi vài ngày sau Tố tỷ tỷ cảm thấy không khỏe, muội liền bắt mạch và phát hiện hỉ sự nha."


Sử Diệp cười vui vẻ:  "Chúc mừng Trang huynh sắp lên chức phụ thân."


"Đa tạ… Ta cũng nôn nóng muốn biết là tiểu hài kháu khỉnh hay tiểu nữ lanh lợi." Trang Chí Sương gãi đầu. 


Chuyện vui này khiến cho Sử Diệp cảm thấy thật thoải mái, bây giờ chỉ cần đợi người kia hoàn thành ước nguyện, sau đó cùng nhau khoái hoạt hằng ngày ở nơi này, thật đáng mong chờ. 


___________________________


Chẳng mấy chốc, ngày tổ chức đại hội võ lâm để tìm ra minh chủ nhiệm kỳ mới cũng gần đến, chỉ còn một tuần nữa thôi. 


Suốt từ lúc trở về từ đỉnh Tuyết Sơn, Quan Đông Hàn bế quan tu luyện cho đến hôm qua mới xuất quan. 


Quang Phong kiếm phổ đã luyện xong cả tâm pháp lẫn chiêu thức, hiện tại chỉ cần tìm cách để hai luồng nội lực dung hòa lại. 


Hắn gửi đi một phong thư nói lại tình hình của mình với Mộng Dao Dao, chờ hồi âm trả lời cũng phải mất nửa ngày. 


Mộng Dao Dao đáp muốn hắn nhờ vả Sử Diệp dùng châm cứu tạm thời điều ổn hai luồng nội lực tạm thời, sau đó mới có thời gian tìm cách triệt để vấn đề này. 


Quan Đông Hàn liền gửi lại câu trả lời, hắn không muốn kéo người kia vào mớ rắc rối này, tốt nhất nên để hắn tự tìm cách thì hay hơn. 


Mộng Dao Dao không thể thay đổi ý kiến của hắn, đành gửi vài viên đan dược bỗ trợ cho việc luyện công của Quan Đông Hàn. 


Cùng lúc đó, Thái Vân Trọng và Kim Bảo La không hay bị người khác phát hiện đang ôm nhau ở trong phòng, chẳng biết vì sao mà lại để việc này bại lộ, khiến cho mọi người đều kinh tởm. 


Kết cục là bọn họ bị trưởng môn chia cắt, Kim Bảo La bắt buộc bị cấm túc tự bế hơn năm năm, Thái Vân Trọng không được bén mảng đến gặp y dù chỉ một lần. 


Thái Vân Trong tất nhiên không thể đồng ý với hình phạt này, bèn cùng Kim Bảo La rời khỏi Nam Kiếm, ẩn tích giang hồ mặc cho ngày đại hội võ lâm đã rất gần. 


Thái Vân Trọng là một trong số những người trẻ có thiên phú cao, tương lai so với Quan Đông Hàn không hề kém cạnh, vậy mà vì một người mà hắn chấp nhận cắt đứt con đường đó. 


Quan Đông Hàn thì nghĩ khác, chỉ cần hắn mạnh mẽ đứng trên đỉnh cao chức minh chủ, thì hắn có thể quan minh chính đại bảo hộ Sử Diệp mà không cần kiêng nể ai, minh chủ võ lâm lần này không phải thứ dễ dàng để người khác ức hiếp nữa, cũng không phải chỉ người tốt mới có thể làm, chỉ cần đủ uy lực, đủ quyết đoán, những kẻ khác so với hắn cũng chỉ là tép riêu. 


_____________________


Cùng lúc đó, Lan Hoa phái trở nên hỗn độn, đại sư tỷ đệ tử thân truyền của Hồ Thanh Y, Châu Ngọc Ái đã bị sát hại một cách bí ẩn. 


Châu Ngọc Ái nằm chết trong phòng, với thất khiếu chảy máu, thân thể không có chút vết tích gì của giằng co, có thể đoán ra rằng người hạ sát chắc chắn quen biết với nàng, không những thế người này còn tinh thông y thuật dùng một loại độc kỳ quái để hành hung, không để lại dấu tích gì. 


Hồ Thanh Y bỏ qua đau buồn, bắt đầu nổi lên nghi ngờ đối với mọi người xung quanh, sợ rằng có kẻ muốn hãm hại bà. 


Mạc Nghê Thường không mấy để tâm đến việc này, nàng cũng không có ý kiến gì với cái chết của sư tỷ, căn bản Châu Ái Ngọc không phải người hiền lành gì, trong suốt mấy năm nay nàng ta đã hại đi biết bao nhiêu đệ tử khác mất đi cơ hội trở thành đệ tử thân truyền của Hồ Thanh Y, cũng chẳng phải vì hai chữ ganh ghét hay sao? 


Sau đó một ngày, lại có thêm vài chục đệ tử Lan Hoa chết, tình trạng tử thi y hệt với Châu Ái Ngọc, chuyện này bắt đầu thoát ra khỏi tầm kiểm soát của Hồ Thanh Y, giang hồ cũng một phen ầm ĩ, cộng thêm cái chết của Giang Chấn Viên, càng khiến người khác nghi ngờ hung thủ muốn báo thù. 


______________________________


Xin lỗi các bạn vì lâu ra chương như vậy, vì dạo này mình bận đi thực tập nên chưa có thời gian cho lắm. Mong các bạn thông cảm.


Nhanh thôi mình sẽ hoàn bộ này một cách hợp lý, có một số bug nhỏ mong các bạn bỏ qua ạ.


Xin cám cơn :3


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.