Đồ Đệ Ma Tôn Mua Một Tặng Một

Chương 118: Ngoại truyện 2.2 Thu đồ ký (hạ)



Mộ Hàn Uyên nói chuyện không chút che giấu, giọng nói từ tính lành lạnh rõ ràng truyền vào tai, khiến các đệ tử còn đang quỳ trong động phủ chưa kịp hoàn hồn giật mình kinh hãi. Những người đang cúi đầu dâng trà hành lễ đều hoảng loạn ngẩng đầu lên, nhìn về phía chiếc ghế Hoàng Lê Mộc trước mặt.

Hiện nay, Càn Môn thậm chí toàn bộ giới Càn Nguyên đều biết, Vân Dao và Mộ Hàn Uyên là thần tiên quyến lữ được cả Tiên Vực công nhận.

Nhưng, “sư tôn” là sao?

“Chàng…… chàng đừng gọi bậy bạ.” Giọng của Vân Dao nhẹ như mây, rõ ràng nàng cũng không ngờ Mộ Hàn Uyên lại đột ngột gọi như vậy trước mặt mọi người, nên lập tức vô thức phủ nhận.

Lời nói vốn rất cứng rắn, nhưng đến cuối câu lại không tự chủ mà mềm xuống, pha chút ý dỗ dành.

Đáng tiếc, có người không dính chiêu này.

Chỉ thấy Mộ Hàn Uyên im lặng một lát sau khi nghe xong, khi hắn đáp lại, dường như mặt mày hơi sa sút sầu não: “Chẳng lẽ sư tôn có mới nới cũ, hôm nay muốn chọn đồ đệ mới nhập phủ, không cần ta nữa?”

Vân Dao: “……”

“?”

Hoàn toàn khác với giọng điệu không có chí tiến thủ ấy.

Ngón tay của người nọ nhẹ nhàng cọ vào cổ tay nàng, còn được đà lấn tới, men theo ống tay áo mỏng của nàng, trườn lên như rắn.

Vân Dao tức tối ngước mắt lên, đúng lúc chạm phải đôi mắt đen láy lười biếng ngước lên của Mộ Hàn Uyên đang quỳ dưới đất ——

Sự thân mật không cho người ngoài nhìn thấy này, bị tấm lưng rộng lớn của hắn che khuất trong vùng bóng tối mờ ám giữa hai người.

Các đệ tử phía sau dù tò mò đến mấy cũng không thể thấy được.

Trái tim đang treo cao của Vân Dao thả lỏng, nàng giả vờ nghiêm túc, giơ tay nhận lấy tách trà mà Mộ Hàn Uyên dâng lên, đồng thời thuận thế né tránh “tập kích quấy rối” của hắn: “Các đệ tử của tông môn còn đang ở đây, chàng đừng làm càn nói đùa, nếu không sẽ làm bọn họ sợ đấy.”

Đặt tách trà sang một bên, nàng đứng lên vòng qua Mộ Hàn Uyên, đứng trước mặt các đệ tử đang lúng ta lúng túng: “Đừng quỳ nữa, đứng lên hết đi. Ta không phải kiểu người vì các ngươi quỳ mà mềm lòng nhận học trò. Kỳ hạn ba tháng chỉ dạy giảng bài, nếu ta đã đồng ý với Thái thượng trưởng lão, thì đương nhiên sẽ thực hiện, có thể bắt đầu từ ngày mai. Còn chuyện nhận đệ tử……”

Vân Dao dừng lại, đột nhiên nảy sinh chút ý xấu.

Ý cười đến bên môi lập tức bị nàng kìm lại, Vân Dao giả vờ ho một tiếng, thanh giọng nói: “Ba tháng sau, bàn lại.”

“Tạ sư thúc tổ……”

Tất nhiên các đệ tử vui mừng khôn xiết, sau khi hành lễ tất cả đều cáo lui.

Vân Dao cũng cảm nhận được rõ ràng, từ lúc nàng dứt lời, cảm giác tồn tại của ánh mắt phía sau đột nhiên mạnh mẽ hơn vài phần, gần như nóng rực như thiêu đốt.

Vân Dao nhịn cười, mang theo ý đồ xấu xa, tiễn đám đệ tử kia rời khỏi động phủ.

Cho đến khi cửa động phủ khép lại.

Nàng tươi cười quay đầu lại: “Mộ ——?”

Nụ cười khựng lại.

Chỉ thấy Mộ Hàn Uyên đã không còn ở bên cạnh ghế nữa.

Vân Dao hơi ngỡ ngàng, nàng mơ màng quay mặt sang một bên, ánh mắt đảo qua bóng lưng đang đi vào nội đường động phủ hai vòng: “Chàng đi đâu thế?”

“Cỏ Diễm Diễm sau núi đã trưởng thành, hôm nay ta định sắc thành trà thuốc, giữ lại cho nàng uống khi bệnh hàn phát tác.”

“Ơ?” Vân Dao theo phản xạ bước theo hai bước: “Chàng không hỏi ta ——”

Người nọ bỗng dừng bước, ngoảnh đầu lại: “Hỏi cái gì?”

Bóng tối trong động phủ che khuất nửa gương mặt của hắn, Vân Dao không thể phân biệt được cảm xúc trong ánh mắt của Mộ Hàn Uyên.

Nhưng mà, từ giọng nói có thể nghe ra được, dường như, không có phản ứng gì?

…… Đổi nết à?

Nhưng nếu đã đổi tính nết, tại sao vừa rồi lại quá giới hạn như vậy?

Vân Dao suy tư, thu bước chân đã bước ra, vô tội cười nói: “Không có gì, chàng cứ bận việc của chàng đi.”

“Được.”

Sau khi Vân Dao nói xong, Mộ Hàn Uyên thật sự không nói thêm lời nào mà xoay người lại, bóng lưng dần biến mất khỏi tầm mắt của nàng.

Vân Dao không yên tâm chờ một lát, sau đó thả thần thức thăm dò sau núi.

Không giống dự đoán của nàng, Mộ Hàn Uyên không trốn cũng không chặn nàng, mà thật sự đang ở vườn linh thảo sau đỉnh Thiên Huyền, hái cỏ Diễm Diễm mà trước đây hắn trồng vì bệnh hàn của nàng.

Cảm xúc dường như rất bình tĩnh, không hề có ý so đo với nàng vì lúc nãy nàng nhắc đến chuyện nhận đồ đệ.

“Chẳng lẽ, do giận quá?”

Vân Dao hơi chột dạ, suy tư một chút, sau đó cây ngay không sợ chết đứng ưỡn ngực, tăng thêm lòng can đảm cho mình: “Ta là sư tôn, chàng ấy là đồ đệ, ta thu nhận đồ đệ đâu cần chàng ấy đồng ý…… Hơn nữa ta chỉ nói sẽ bàn lại, để tránh bọn họ ở lì không chịu đi, chứ có thật sự muốn nhận đâu.”

Tự an ủi mình như vậy, Vân Dao miễn cưỡng gác chuyện này sang một bên.

Vài canh giờ sau đó, hai người vẫn chung sống như bình thường, ngoại trừ việc Vân Dao chú ý đến Mộ Hàn Uyên nhiều hơn một chút, sau khi không thấy có điểm gì kỳ lạ, lòng cũng yên tâm hơn.

Nàng chỉ nghĩ rằng tính cách của Mộ Hàn Uyên không như trước, thật sự không so đo chuyện này.

——

Đến khi trời sẩm tối, Vân Dao mới biết mình sai lầm và ngây thơ đến mức nào.

Để chữa trị bệnh hàn cho Vân Dao, Mộ Hàn Uyên đã lật tung giới Càn Nguyên để tìm thiên tài địa bảo, lại còn đặc biệt xây dựng một suối nước nóng ở sau núi, toàn bộ đều được lát bằng linh thạch thuộc tính hỏa. Cứ mỗi mười ngày, hắn sẽ giúp Vân Dao trừ hàn khí một lần trong suối nước nóng.

Tiên Môn Đại Bỉ đợt này, đi đi về về, đều được hắn khống chế trong vòng mười ngày.

Lần này đúng lúc cỏ Diễm Diễm trưởng thành, đáng lẽ trừ hàn đêm nay phải nhanh hơn mọi khi.

Vân Dao cứ nghĩ như thế, trong lúc linh lực ấm áp truyền vào và dưới sự vờn quanh của suối nước nóng, chẳng biết từ lúc nào mà nàng đã thiếp đi.

Chờ đến khi tỉnh lại, trước mắt là làn hơi nước mờ mịt, trong bóng tối thoang thoảng mùi thảo dược thơm ngát, ngọn nến không biết đã tắt từ khi nào.

“Mộ Hàn Uyên?”

Vân Dao theo bản năng khẽ gọi, vừa nhổm dậy khỏi tảng đá tròn thuộc tính hỏa mà nàng đang nằm sấp lên thì chợt cảm thấy gợn nước phía sau dập dìu dao động.

Có ai đó từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng, đẩy nàng vào tảng đá tròn, sau đó phủ người xuống.

Một nụ hôn ẩm ướt nhưng lại nóng bỏng rơi xuống, kéo áo mỏng vốn đã lỏng lẻo và bị thấm nước đến mức bán xuyên thấu trên bả vai Vân Dao xuống.

Dịu dàng không kéo dài lâu, nụ hôn càng lúc càng mạnh bạo. Cuối cùng, vào một khoảnh khắc nào đó, tựa như thú dữ lộ ra răng nanh lệ khí bức người dưới ánh trăng.

“Ưm. Đau.”

Cảm giác buồn ngủ phai dần, Vân Dao bị đau nên nhíu mày, xoay người lại muốn đẩy hắn ra, giọng điệu cố tỏ ra hung dữ nhưng lại bị nước nóng làm mềm mại, tựa như đang làm nũng: “Chàng đừng cắn mà.”

Đang lúc buồn ngủ, phản ứng của Vân Dao chậm chạp, chỉ cảm nhận được bàn tay đang ôm eo nàng bỗng dưng siết chặt.

Nàng gần như bị nhấc lên khỏi tảng đá ấm áp khiến nàng không nỡ rời khỏi, chặt chẽ dán người vào cơ bụng của người nọ.

Sau đó nhiệt độ nóng bỏng nào đó khiến nàng giật mình tỉnh táo.

Vân Dao theo phản xạ né tránh, cơn buồn ngủ tan biến hơn phân nửa: “Chàng chàng…… chẳng lẽ chàng định làm ở đây?”

“Tại sao không thể?” Mộ Hàn Uyên thì thầm bên tai nàng, giọng điệu vừa dịu dàng vừa lưu luyến: “Sư tôn không thích sao?”

“Ta, không phải, là chàng.” Vân Dao bối rối một lúc mới hoàn toàn tỉnh táo, tìm kiếm khuôn mặt của Mộ Hàn Uyên trong bóng đêm: “—— Chàng thật sự muốn ở đây sao?”

Mặc dù đã dung hợp toàn bộ ký ức của ác, nhưng sau khi Mộ Hàn Uyên trở về, đa số thời gian đều hành xử như bình thường.

Ngay cả trong chuyện này, hắn cũng hiếm khi có cử chỉ vượt quá khuôn phép.

Chẳng hạn, tuyệt đối không làm chuyện thân mật không hợp thời ở nơi rừng núi gần như có thể nhìn thấy hết tất cả này.

“Ta không sao, sư tôn thích là được.” Mộ Hàn Uyên thì thầm như mê hoặc.

Vân Dao kéo lại lý trí đang chao đảo của mình, phân tâm giải thích trong những nụ hôn vụn vặt của hắn: “Chàng đừng vu oan cho ta, ta nói thích ở đây khi nào?”

“Ừm…… chẳng lẽ ta nhớ nhầm sao?”

Mộ Hàn Uyên chợt dừng lại, tiếng nước tí tách rơi xuống tảng đá diễm sắc, còn hắn thì cười nhẹ bên tai nàng, hàm ý vô cớ pha chút nguy hiểm: “Kiếp trước, ở suối nước nóng sau núi này, chẳng phải sư tôn đã bức hiếp ta ——”


Vân Dao quay người lại, lập tức giơ tay bịt miệng của hắn.

Đến khi bọt nước tung tóe lắng xuống, Vân Dao đỏ bừng mặt ngẩng đầu lên, đối diện là đôi mắt đen láy ngậm cười của Mộ Hàn Uyên phía trên bàn tay đang bịt miệng hắn của nàng, lúc này nàng mới nhận ra mình rơi vào bẫy của hắn.

Nàng xấu hổ đến mức nghiến răng: “Không được nhắc lại. Lúc đó là tẩu hỏa nhập ma.”

“Sau khi tẩu hỏa nhập ma, đánh mất lý trí, hành động theo bản năng.” Mộ Hàn Uyên mỉm cười kéo tay nàng xuống: “Chẳng phải chứng tỏ sư tôn thích ở đây sao?”

“Ta không có, chàng ——”

Tóc dài như tuyết trắng tắm mình dưới ánh trăng thanh lãnh, phủ xuống trước mặt Vân Dao, hắn dùng nụ hôn chặn lời của nàng lại.

Nụ hôn này khác hẳn trước đây, mất khống chế hơn, cuồng loạn hơn, đong đầy bản năng chiếm đoạt.

Ánh trăng và bóng tối đan xen, bị gợn nước đánh tan thành những mảng sáng chìm nổi. Những vầng sáng ấy nhấn chìm ý thức của Vân Dao, mặt mày, ngũ quan của hắn trở nên mờ ảo trước mắt nàng, không rõ khoái lạc hay đau đớn đang chiếm ưu thế, Vân Dao gần như khó có thể phân biệt được, người trước mặt này rốt cuộc là thiện hay ác.

Ánh trăng dập dờn trong sương đêm cuồn cuộn.

Gió thổi qua rừng cây đỉnh Thiên Huyền, cành lá rủ xuống tảng đá cạnh suối nước nóng, nhành liễu bị sóng nước đẩy lên cao, như muốn ôm lấy vầng trăng trên chín tầng trời.

Có điều, gió đêm hôm nay đáng ghét vô cùng, mỗi khi nhành liễu bị đẩy lên đỉnh sóng, sắp chạm vào vầng trăng thì lại bất ngờ bị kéo xuống, như từ trời cao bị ném xuống vực sâu không thấy ánh trăng.

Nhành liễu tức tối mang theo tiếng nức nở tan vỡ trong gợn sóng, xoắn chặt gió đêm.

Những bóng cây lốm đốm in bóng xuống mặt nước bỗng chốc trở nên yên tĩnh sau cơn bão giông, nhẹ nhàng che phủ tiếng rên rỉ xen lẫn tiếng cười khẽ khàng.

Móng tay của Vân Dao gần như bấu vào vai cổ của Mộ Hàn Uyên, nghe tiếng cười của hắn nàng lại càng xấu hổ và tức tối hơn, nên bèn cắn chặt bờ vai cơ bắp rõ ràng của hắn, như con thú nhỏ trong rừng bị bắt nạt, vừa cọ xát hàm răng, vừa hung dữ gầm gừ.

“Mộ Hàn Uyên.”

Thuận theo nàng cắn, Mộ Hàn Uyên cũng khó khăn chịu đựng, dù vậy, hắn vẫn vô cùng chậm rãi, vô cùng dịu dàng dùng ngón tay vuốt mái tóc dài như lụa đang rủ xuống bả vai  của nàng ra phía sau, nhìn chúng hết sức ngoan ngoãn trượt xuống kẽ tay trắng lạnh của hắn.

Vân Dao lên không được xuống không xong, tức sôi máu: “Chàng ——”

“Sư tôn, ta đột nhiên nhớ ra một chuyện rất quan trọng.”

“Quan trọng thế nào,” Vân Dao tức đến mức muốn cắn chết hắn, vừa ôm chặt cổ hắn vừa run rẩy nói từng chữ: “Mà phải nói ngay lúc này?”

Mộ Hàn Uyên cứ như không nghe thấy: “Tối nay, ta đặc biệt đến đỉnh Phụng Thiên một chuyến.”

Hắn như vô ý cúi người xuống.

Tóc đen trong tay đột nhiên run rẩy, gần như rơi khỏi lòng bàn tay của hắn.

Mộ Hàn Uyên cũng bị ảnh hưởng, lông mày tức khắc nhíu lại, ngón tay đang ôm thắt lưng nàng bỗng siết chặt.

Nhưng như tự hành hạ mình, lực đạo ấy bị hắn khắc chế kìm lại.

Hầu kết của Mộ Hàn Uyên hơi nhấp nhô, tiếng cười càng khàn đặc như sắp chìm xuống nước: “Sư tôn, không thoải mái ở đâu sao?”

“——?”

Vân Dao co người lại như con tôm nửa chín, ngẩng mặt lên, khóe mắt ửng đỏ pha hơi nước ẩm ướt nhìn hắn đầy tức giận.

“Mau, nói.”

Mộ Hàn Uyên nhìn nàng thật sâu, trong đáy mắt như có sương mù đen kịt, muốn bao trùm, muốn nuốt chửng, muốn cắn xé cơ thể nàng, đại khái một chút mảnh vụn cũng không muốn để lại.

Nhưng ngay khi sương đen ấy sắp dâng lên, thì lại bị hắn thu hồi, đè nén từng chút một.

Mộ Hàn Uyên chậm chạp áp sát tai Vân Dao, từ tốn đọc từng cái tên xa lạ tột cùng bên tai nàng.

Mỗi khi đọc một cái, lọn tóc trong tay hắn lại run lên, biên độ run rẩy càng lúc càng rõ ràng.

Cho đến khi đọc xong.

“Đây là những đệ tử được đỉnh Phụng Thiên chọn, hôm nay nhập phủ.”

Mộ Hàn Uyên cười nhẹ, áp xuống bên tai Vân Dao, có lẽ vì cật lực nhẫn nhịn nên đuôi mắt của hắn đỏ tươi như thấm máu.

“Trước đêm hôm nay, đồ nhi đã nghiêm túc tự kiểm điểm, nhất định do gần đây đồ nhi bận rộn việc trong tông môn, lơ là việc hầu hạ sư tôn, nên mới khiến sư tôn nảy sinh ý muốn tìm tân hoan?”

Nụ cười chìm xuống đáy mắt, đậm như mực không tan.

Vân Dao tự biện bạch: “Ta khi nào tìm tân ——”

Chữ “hoan” bị nhành liễu xoắn nát dưới ánh trăng.

Lần cuối cùng cúi người.

Ánh trăng giữa hai người gần như biến mất, chặt chẽ không khe hở.

Mộ Hàn Uyên sớm đã lường trước, cúi người hôn xuống, nuốt chửng tiếng khóc thút thít khó nhịn của Vân Dao:

“Sư tôn suy nghĩ kỹ chưa?”

“Muốn chọn ai làm sư đệ của ta, cùng ta hầu hạ nàng?”

******

Tác giả có lời muốn nói:

Vân Dao: [Tự làm tự chịu.jpg]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.