Đồ Đệ Ma Tôn Mua Một Tặng Một

Chương 17: Ngọ mộng thiên sơn, song âm nhất tiễn (3)



Vân Dao đoán rằng phiền phức lần này không nhỏ, nhưng chưa từng nghĩ rằng, vừa mở mắt ra thì đã gặp phải phiền phức khổng lồ như thế này.

Đồ đệ vừa thu nhận mới có một đêm mà đã muốn “khi sư diệt tổ”, liệu nàng có nên đánh hay không?

Nàng chưa kịp suy nghĩ thì sát khí mãnh liệt đã ập vào mặt, lệ khí dồn vào cổ họng, thân hình của Vân Dao uyển chuyển chuyển động, thoáng cái đã xuất hiện cách đó vài chục trượng. Kiếm Nại Hà bảo vệ chủ muốn xuất hiện, lại bị nàng đè ở bên cạnh không cho nó làm bừa, nàng hơi nhức đầu nhìn ác quỷ vẫn đang duy trì tư thế bóp cổ ở đằng kia.

Ánh mắt hung ác của đối phương hơi đờ đẫn trong thoáng chốc.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, hắn một lần nữa xuất hiện trước mặt nàng.

Vẫn là mùi máu tanh ập tới trong chớp mắt, nồng nặc đến mức khiến Vân Dao khó thở nghiêng đầu né tránh.

“Năm đó Thái Nhất lão đầu nói bọn ta không khiến ông ấy an tâm, bảy người bọn ta gộp lại cũng không báo sư phụ như một mình ngươi.” Vân Dao vừa thoăn thoắt né tránh ác quỷ vừa thực hiện “tấn công tinh thần”: “Vừa mới bái sư, ngươi đã muốn khi sư diệt tổ, chiếm của cải của tông môn đúng không?”

“......”

“Giỏi lắm, ta nhập môn một trăm ba mươi năm mới dám đánh nhau với Thái Nhất lão đầu, vậy mà ngay ngày đầu tiên ngươi đã rượt đánh ta.”

“......”

“Ngươi lại đuổi theo —— Ngươi dám đuổi theo à? Có tin ta bảo kiếm Nại Hà đánh ngươi không?”

“......”

“Được được được, vi sư sai rồi, vi sư biết ngươi chỉ muốn bảo ta đi, nhưng sư tổ và các sư bá của ngươi đang ngó xuống từ trên trời đấy, nếu ta bị đồ đệ đánh đến mức bỏ chạy, bọn họ thấy sẽ cười nhạo ta đấy, biết chưa?”

“......”

Mặc kệ Vân Dao nói gì, từ đầu đến cuối ác quỷ đều thờ ơ. Chỉ khi lần truy kích thứ năm thất bại, hắn tạm thời dừng lại, hơi nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt mang theo chút khờ khạo không rõ ràng.

Vân Dao khẽ giật mình trước ánh nhìn của hắn.

Linh quang của kiếm Nại Hà một lần nữa không cam lòng chấn động, sau đó lại bị nàng cật lực trấn áp.

Đây là chính là lý do khiến nàng không ra tay —— Ngoài trừ vết máu khắp người, người đứng trước mặt nàng rõ ràng chỉ là một thiếu niên đáng thương nhất cõi đời mà thôi. Ngay cả khi hắn biến thành dáng vẻ ác quỷ, không cần suy nghĩ nàng cũng biết nguyên do, hắn chỉ muốn cứu nàng.

Rõ ràng đã chịu đựng địa ngục Vô Gián nhiều năm cũng không chấp nhận thả nó ra, vậy mà bây giờ lại chấp nhận thỏa hiệp ở ngay trước núi Lưỡng Giới, nơi nàng sắp cứu giúp đưa hắn rời đi.

Trông khôn ngoan tuấn tú, nhưng sao lại như kẻ đần vậy.

…… Giống hệt những người đó.

Vân Dao vô thức ngước nhìn bầu trời.

Trước đây, khi gặp phải chuyện khó giải quyết, nàng sẽ quay đầu nhìn Thái Nhất lão đầu, hoặc là tứ sư huynh, sau đó chỉ còn lại ngũ sư huynh, còn sau này, chẳng còn ai nữa.

Nàng chỉ có thể nhìn lên bầu trời.

“Muội chưa từng thu nhận đồ đệ, cũng chưa từng quản lý tiên môn, mọi người cứ từng người một rời đi, để lại cho muội cục diện rối rắm như thế này, hiện tại muội thật sự không biết phải dạy dỗ đồ đệ ra sao……”

“Ôi!”

Vân Dao chưa đa sầu đa cảm xong, bất thình lình liếc xéo qua bóng người đẫm máu lao đến với khí thế hung ác mãnh liệt.

Nàng vội vàng nghiêng người sang một bên, tránh né đạo kình phong kia trong gang tấc ——

Xoạch.

Ánh mắt máu lạnh của thiếu niên ác quỷ lướt qua nàng, ở khoảng cách gần như thế này, Vân Dao mới thấy rõ: Quả thật là ánh mắt khờ khạo, nhưng vì là ác quỷ, nên dù khờ khạo thì cũng là khờ khạo hung ác độc địa.

Vân Dao lạc giọng lùi lại, cảm thấy một bên cổ hơi ớn lạnh.

May mà nàng tránh được chiêu này, nếu không e rằng “ngoan đồ” này sẽ xé xác nàng thành mảnh nhỏ ——

Sau đó, nàng nhìn thấy một nửa sợi dây buộc tóc thêu hoa quấn quanh một lọn tóc đen bồng bềnh rơi xuống giữa nàng và ác quỷ.

Mí mắt của Vân Dao giật giật, cuối cùng thẹn quá hóa giận: “Mộ Hàn Uyên!”

Vừa dứt lời, Vân Dao cầm kiếm Nại Hà vẫn còn trong vỏ, dùng kiếm như gậy, chuẩn bị nghiêm khắc trừng phạt tên đồ đệ đại nghịch bất đạo này một trận.

Cuối cùng, khi kiếm côn sắp đánh vào cổ thiếu niên, thiếu niên bất thình lình dừng lại, sau đó đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Vỏ kiếm Nại Hà lao về phía hắn cực nhanh.

Nếu đòn này đánh trúng, người bình thường sẽ bay đầu, ấy thế mà hắn không né?

“——!”

Vân Dao đột ngột gấp gáp thu lực, suýt chút bị linh lực phản phệ.

Nàng lùi lại nửa bước, ổn định lại hơi thở, sau đó cảnh giác ngước mắt nhìn về phía trước. Đề phòng thiếu niên ác quỷ tự học thành tài, nhìn thấu nàng không nỡ giết hắn nên mới cố ý bất động.

Nhưng sau khi chăm chú nhìn, Vân Dao mới phát hiện, chẳng biết từ lúc nào mà sắc mặt của thiếu niên hiện lên vẻ đau đớn dữ tợn, ánh mắt có chút đau thương và tỉnh táo.

Vân Dao ngạc nhiên.

Sau một lát suy tư, nàng hơi không chắc chắn lắm thử thăm dò lần nữa: “Mộ Hàn Uyên?”

“——”

Vừa dứt lời, thiếu niên ác quỷ giơ tay lên, kình phong hung tợn vung ra.

Vân Dao định nghiêng người né tránh —— Nhưng, nàng chợt dừng lại.

Theo sau khí cơ ầm ầm đáng sợ nọ, người phát ra âm thanh như xương cốt nứt gãy không phải Vân Dao, mà là thiếu niên ác quỷ.

Máu như vòi nước bắn lên, sau tiếng kêu rên đau đớn, chân bị gãy của thiếu niên ác quỷ khuỵu xuống.

Vân Dao nheo mắt: “Ngươi ——” Muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì, Vân Dao cọ xát răng, ngồi xuống nhìn hắn: “Ngươi tỉnh táo à?”

“...... Người đi đi.”

Lời của thiếu niên ác quỷ tựa như phải cắn nát máu thịt mới có thể thốt ra.

Bàn tay của hắn nắm chặt cỏ Ma La, cỏ Ma La dưới vực Đoạn Thiên xưa nay quỷ dị, bình thường ngay cả khi nhuốm máu thì nó vẫn sinh trưởng xum xuê, tuy nhiên, ngay lúc này, khi đầu ngón tay của hắn chạm vào, những ngọn cỏ gai xung quanh thiếu niên bắt đầu khô héo, mục nát, hóa thành tro tàn.

“Tê.”

Vân Dao định dìu hắn đứng lên, thấy cảnh tượng kia, nàng lúng túng dừng lại giữa chừng.

“Đi!”

Thiếu niên ác quỷ bỗng nhiên ngước mắt lên, trong đôi đồng tử giăng đầy màu máu chứa đầy đau đớn và tuyệt vọng khắc cốt ghi tâm.

Song, khi bắt gặp vẻ sửng sốt của nữ tử khi vừa bị hắn quát, đôi mắt của hắn như bị nỗi buồn khuấy động, giọng điệu vừa trầm vừa khàn: “Là ta…… chủ động thả nó ra…… sau đó không khống chế được nó…… người mau đi đi.”

Vân Dao hoàn hồn: “Đồ đệ mà Càn Môn ta nhận định, dù là người hay quỷ, đều phải theo ta về Tiên Vực bán mạng. Làm gì có chuyện nằm gọn trong tay rồi còn để vụt mất?”

“......”

Dẫu rằng đã đau đớn đến mức vẻ mặt trở nên vặn vẹo dữ tợn, nhưng thiếu niên Mộ Hàn Uyên vẫn khó hiểu nhìn nàng: “Người…… cũng muốn lợi dụng ta sao?”

Vân Dao: “......?”

Vân Dao: “...... Hả?”

Làm thế nào mà hắn có thể đưa ra kết luận này vậy?

Thật không may, trước khi nàng trả lời, thiếu niên quỳ rạp xuống trước đòn phản công hung hãn cùng cực của ác quỷ, gân xanh trên trán nổi lên. Mười ngón tay của hắn bấu chặt xuống đất hệt như dao nhọn, tạo thành mười lỗ thủng trên mặt đất.

“Được…… Theo ý của người.”

Vân Dao chỉ nghe được nửa câu nói khàn khàn đứt quãng, sau đó thấy những ngón tay như dao của thiếu niên tỏa ra ánh sáng sắc lạnh, giơ lên rồi bất thình lình hạ xuống ——

“Phụt.”

Máu nóng hổi bắn vào người Vân Dao đứng gần đó.

Nàng ngây người tại chỗ.

Tay phải của thiếu niên ác quỷ xuyên qua lồng ngực của chính hắn.

Mặc kệ máu tươi đang ồ ạt tuôn ra, thiếu niên ngẩng cổ lên, những đường gân bắt đầu nổi lên trên chiếc cổ trắng lạnh dính đầy máu, hệt như khó thở.

Đôi mắt màu máu hung bạo dần dần chuyển sang màu đen tuyền tĩnh lặng, chăm chú nhìn Vân Dao gần trong gang tấc.

Hắn cứ mãi nhìn nàng như thế, sau đó quả quyết bóp nát trái tim của chính mình.

“——”

Thức hải của Vân Dao như nổ tung với một sức mạnh khổng lồ dồi dào, ý thức trở nên trống rỗng. Lúc này nàng không hề do dự, không hề suy nghĩ, lập tức giơ tay ôm lấy thiếu niên đang ngã xuống kia vào lòng mình.

Hắn dựa vào vai nàng, máu nóng hổi như thiêu đốt một bên cổ nàng.

“Ta sẽ không chết…… vết thương trí mạng sẽ khiến ta hôn mê, mất máu quá nhiều, sẽ luôn suy yếu…… Người muốn lợi dụng ta làm gì, thì cứ lợi dụng.”

Vừa dứt lời.

Thiếu niên hơi nghiêng đầu, tắt thở trên vai nàng.

“.......”

Đầu ngón tay đang nắm chặt quần áo hắn của Vân Dao run rẩy.

Nàng nhắm chặt mắt lại.

Một lát sau, nhịp tim và cõi lòng cuối cùng đã bình tĩnh lại sau cơn hoảng loạn cực kỳ quen thuộc, Vân Dao thầm niệm trong lòng ba lần “Hắn không giống bọn họ, hắn còn sống”, sau đó nàng mới mở mắt ra.

Trong lòng nàng, sắc mặt của thiếu niên tái nhợt, máu từ lồng ngực tuôn ra như suối, lấy đi tất cả sự sống của hắn, lúc này đây thiếu niên vẫn tuấn tú như trước, nhưng, trông giống hệt như ngọc lưu ly rơi xuống rồi vỡ vụn.

May mà Vân Dao cảm nhận được vết thương ngay tim của hắn đang dần lành lại, có thứ gì đó như những sợi tơ màu máu vô hình cực kỳ nhỏ bé, chậm rãi di chuyển trong cơ thể của hắn, bắt đầu “dệt” lại cơ thể bị tàn phá vô số lần của hắn.

Nó tái tạo lại nội tạng, mạch máu, xương tủy của hắn…….

Chậm chạp hơn nhiều so với những vết thương nhỏ, nhưng vẫn dư sức làm được.

Quả nhiên hắn biết cách làm tổn thương mình một cách triệt để nhất.

“Câu cuối cùng là sao, hửm?” Vân Dao buông bỏ chút lo lắng cuối cùng xuống, vừa sợ đến mức đuối hơi vừa bực bội trong lòng, nàng không hề khách khí giơ tay véo má thiếu niên đang hôn mê: “Tưởng ta giống những kẻ kia, nói cho ta biết cách, để mỗi ngày ta giết ngươi ba trăm lần hả?”

“Được rồi, chờ ngươi tỉnh lại ta sẽ tính sổ với ngươi.”

Vân Dao đứng lên, mi tâm nhíu chặt.

Nàng lưỡng lự một chút, đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại ngay vách núi cheo leo của vực Đoạn Thiên.

—— Không biết khi nào Mộ Hàn Uyên sẽ tỉnh lại, nhưng theo lời hắn nói, khi hắn tỉnh lại sẽ là ác quỷ.

Nếu không muốn giết hắn vài lần nữa, thì chỉ có thể “giải quyết” mầm họa trong người hắn.

“May mà ngươi gặp được sư phụ xuất sắc nhất Tiên Vực đấy.” Vừa cõng thiếu niên người đầm đìa máu, Vân Dao vừa gian nan khoe khoang: “Nếu là người khác, cho bọn họ thêm ba trăm năm, bọn họ cũng không biết ngươi bị gì, dáng vẻ này là sao?”

“......”

Chạng vạng.

Vách núi cheo leo của vực Đoạn Thiên, dưới gốc Tuyết Tháng Tư.

“...... Tìm được rồi.”

Vân Dao ngồi xếp bằng trên tảng đá, trước khi mặt trăng nhô lên, nàng lần theo những sợi tơ máu trong cơ thể Mộ Hàn Uyên, khóa chặt đầu nguồn của nó.

Trên trán nàng đầy mồ hôi, nhưng hai tay vẫn liên tục kết ấn.

Khuôn mặt bình thường luôn tỏ ra lười biếng và không đứng đắn, lúc này lại bộc lộ vẻ nghiêm túc gần như hiếm thấy.

Ấy thế mà giới Càn Nguyên lại có một tà vật đáng sợ như vậy, hai trăm năm nay nàng chưa từng nghe qua, chứ nói chi đến chuyện nhìn thấy ——

Nó giống như một mầm mống, một ngọn lửa, hoặc một luồng linh lực vô cùng kỳ lạ, vô hình vô chất, lướt qua ngay tức thì, lang thang trong cơ thể của Mộ Hàn Uyên, xuất quỷ nhập thần.

Những sợi tơ màu máu dường như do nó tạo ra, sau đó cung cấp chất dinh dưỡng cho nó, vòng tuần hoàn ấy không bao giờ kết thúc.

Vân Dao rất chắc chắn, nếu Mộ Hàn Uyên bằng lòng dung hợp với quỷ vật này, chưa tới trăm năm, không ai trong giới Càn Nguyên có thể thoát khỏi lòng bàn tay của hắn. Nhưng lúc ấy, thật khó để chắc chắn rằng, liệu đó có còn là Mộ Hàn Uyên có tấm lòng lương thiện hay không.

Khi ấy, chúng sinh của giới Càn Nguyên khốn khổ lầm than, nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn.

“...... May mà phát hiện sớm.”

Tốc độ kết ấn của Vân Dao nhanh hơn, phù văn màu vàng tỏa ra kim quang rơi xuống, chui vào cơ thể của Mộ Hàn Uyên.

Sau nửa canh giờ, ngọn lửa đỏ tươi khó phát hiện kia bị vô số chú ấn kết hợp với phù chú Càn Nguyên cao cấp phong ấn, sau đó bị kéo ra khỏi cơ thể của Mộ Hàn Uyên.

Sắc mặt của Vân Dao trắng bệch, mồ hôi ướt đẫm y phục.

Ngón tay đang kết ấn buông lỏng, nàng mở mắt ra.

Vân Dao dùng thần thức dò la khắp cơ thể của thiếu niên, nàng phát hiện mặc dù ngọn lửa tà ác đã rời khỏi cơ thể của hắn, nhưng trong kinh mạch của hắn vẫn còn vô số sợi tơ máu, đếm không kể xiết.

Nhưng vừa rồi vì phong ấn tà vật linh lực của nàng gần như kiệt quệ, hiện tại làm gì còn sức nữa?

May mà không có tà vật làm mầm mống, những sợi tơ này không thể xâm nhập vào thần trí của hắn, ở lại trong cơ thể hắn chắc chắn sẽ là sự trợ giúp tu luyện độc nhất vô nhị của thế gian.

Hiện tại, điều quan trọng nhất chính là……

“Phong ấn ngươi trước đã.”

Vân Dao lạnh lùng ngước mắt lên, nhìn thứ giữa không trung.

Ngọn lửa đỏ tươi tà ác đang lơ lửng không cố định trước mặt nàng.

Dù đã rời khỏi cơ thể của Mộ Hàn Uyên, nhưng tà tính của nó vẫn rất đáng sợ, thậm chí dường như có thể bóp méo thời không chi lực —— Nếu không có phong cấm thượng cổ của Thái Nhất chân nhân tăng cường, chắc hẳn nó có thể trốn thoát bất cứ lúc nào, sau đó trốn trong cơ thể của một sinh vật nào đó, nếu như thế thì thật sự bó tay hết cách.

Tuy hiện tại đã bị phong ấn, nhưng nó vẫn đang liên tục biến ảo hình thái giữa không trung, cố gắng quấy nhiễu tinh thần nàng.

“Đừng thử nữa, vô dụng thôi. Hiện tại đúng là ta không có cách hoàn toàn tiêu diệt ngươi, nhưng ta không tin sau này không tìm được cách xử lý ngươi.”

Vân Dao thở dài, đầu ngón tay phẩy nhẹ.

Ngọn lửa đỏ tươi đang giãy giụa vô ích lập tức chui vào trán nàng.

Một chút nóng bỏng như muốn đốt cháy mi tâm nàng.

Vân Dao phát giác luồng tà khí nọ, nàng giơ tay đặt lên trán, che giấu hơi thở của nó.

……

Hiếm khi mây thưa trăng sáng, ánh trăng trong veo lành lạnh nghiêng nghiêng chiếu xuống Tuyết Tháng Tư, phủ khắp những bông hoa trắng muốt dưới đất.

Thiếu niên nằm trên mặt đất tỉnh lại sau cơn hôn mê.

Khoảnh khắc vừa mở mắt ra, Mộ Hàn Uyên hơi khó tin: “Ta vẫn…… tỉnh táo?”

“Nếu không thì sao, đổi thành con ác quỷ khi sư diệt tổ kia tỉnh lại à?” Vân Dao thở phào nhẹ nhõm, uể oải dựa vào thân cây Tuyết Tháng Tư, kéo dài giọng điệu không nghiêm túc: “Thôi, vi sư còn muốn sống thêm mấy năm nữa, sau này ta không muốn thấy con ác quỷ kia.”

Âm thanh tà dị trong cơ thể không còn nữa, đương nhiên Mộ Hàn Uyên có thể cảm nhận được.

Hắn giật mình, phủi hoa Tuyết Tháng Tư rơi trên tay áo xuống, tự kiểm tra kinh mạch của chính mình, sau đó nhìn Vân Dao một cách khó tin, giọng nói khàn khàn: “Là người giúp ta tiêu diệt nó sao?”

“Người? Không biết người trên kẻ dưới.” Vân Dao thuận tay véo má của thiếu niên: “Gọi, sư, tôn.”

Thiếu niên Mộ Hàn Uyên lặng thinh trong chốc lát: “Sư tôn.”

Hắn dừng lại một chút, sau đó ngước mắt lên: “Sư tôn có bị thương không? Ác quỷ cực kỳ hung ác, mấy năm nay đều vô hình vô tung, trước kia ở Thanh…… ở nơi ta từng ở, không ai phát hiện được nó.”

Đâu chỉ rất hung ác.

Vân Dao chửi thầm, nhưng ngoài mặt nàng chỉ lười biếng nhếch môi cười, nghiêng đầu liếc hắn: “Bọn họ không có cách, nhưng ta có. Ai bảo ta là sư tôn giỏi nhất thiên hạ của ngươi.”

“......”

Sửng sốt một lát, thiếu niên cụp mắt, khẽ mỉm cười: “Vâng, sư tôn giỏi nhất thiên hạ.”

“Ừm, trẻ nhỏ dễ dạy.”

Vân Dao hài lòng gật đầu: “Vi sư điều tức một lát. Nhân lúc tin tức dưới vực sâu chưa truyền về các chủ thành của Ma Vực, đêm nay chúng ta lên đường trở về Tiên Vực.”

“Theo ý sư tôn.”

Thấy Mộ Hàn Uyên sắp quỳ xuống hành lễ, Vân Dao giơ tay đỡ hắn lên theo bản năng: “Ta không quen với những thứ này, không cần quỳ ——”

Chưa nói hết câu, bàn tay đang đỡ lấy Mộ Hàn Uyên cứng đờ.

Hai người đều đồng loạt dừng lại, kinh ngạc nhìn đối phương.

Thiếu niên Mộ Hàn Uyên ngập ngừng nói: “Sư tôn, vừa rồi tơ linh lực trong cơ thể ta dường như cảm nhận được một chút……”

Lực hấp dẫn?

Hắn cụp mắt xuống, nhìn bàn tay đang siết chặt cổ tay hắn của Vân Dao.

“——”

Nếu mặt trăng không bị áng mây che khuất, nếu không đứng dưới bóng râm của Tuyết Tháng Tư khiến khuôn mặt của Vân Dao bị che đi, nỗi hoảng loạn trong tức thời kia của nàng có lẽ sẽ bị Mộ Hàn Uyên bắt gặp.

—— Lực hút bất thình lình xuất hiện một cách khó hiểu này, bởi vì đến từ tà vật được phong ấn trong cơ thể nàng, nên nàng cảm nhận được rõ ràng hơn cả hắn.

Cứ như thể những sợi tơ màu máu trong cơ thể hắn đang triệu hoán ngọn lửa tà ác mà nàng đã phong ấn trong mi tâm, muốn hai bên dung hợp thành một.

Cứ như thể đang đầu độc muốn kéo nàng về phía chàng trai trước mặt.

…… Bị phong ấn rồi mà còn quậy phá, quả nhiên là tà vật quỷ dị mới nghe lần đầu của giới Càn Nguyên.

Vẻ mặt của Vân Dao không thay đổi, khắc chế bản thân buông lỏng tay ra, thản nhiên mỉm cười: “Không có gì, đây chỉ là…… một khế ước mà ta lập với ngươi, ừm, chỉ là khế ước thôi.”

“Lập kế ước?”

“Ừm.” Dưới gốc Tuyết Tháng Tư, Vân Dao chột dạ sờ mi tâm: “Nó tên là…… tên là…… ồ phải rồi!”

“Nó được gọi là khế ước sư đồ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.