Đồ Đệ Ma Tôn Mua Một Tặng Một

Chương 51: Ngàn dặm cố nhân ngàn dặm nguyệt (1)



Quyển 3: Họa Khởi Phù Ngọc

———

(*) Ngàn dặm cố nhân ngàn dặm nguyệt: Trích từ 《Lâm giang tiên》của Nguyên Hiếu Vấn thời nhà Kim.

******

Mặc dù đã dùng thời gian một nén nhang để tiêu hóa, nhưng Vân Dao vẫn khó có thể chấp nhận được rằng, Phật Tiền Kim Liên dùng để phong ấn Chung Yên Hỏa Chủng, ấy thế mà đã hóa thành một tiểu hòa thượng chưa cao tới đầu gối của nàng.

Huống chi……

“Đại hòa ——” Đối mặt với khuôn mặt hiền lành của đại hòa thượng, Vân Dao lập tức đổi cách xưng hô: “Đại sư, đang yên đang lành, tại sao kim liên lại biến thành tiểu hòa thượng thế?”

“Phật Tiền Kim Liên có linh, lại được tiên duyên điểm hóa, sớm muộn gì cũng sẽ hóa hình.” Đại hòa thượng chậm rãi nói.

“Tiên duyên?”

Đại hòa thượng không trả lời mà chỉ nhướng mày, nhìn trán của Vân Dao.

Vân Dao khựng lại.

Suýt chút nàng quên mất, trước đó nàng nghe theo đại hòa thượng, rút một tia lực lượng thần văn tiên cách từ mi tâm rót vào kim liên, hỗ trợ phong ấn trấn áp Chung Yên Hỏa Chủng.

Chỉ một tia lực lượng tiên cách mà thôi, ấy thế mà có thể điểm hóa Phật Tiền Kim Liên, chẳng lẽ tiên cách của nàng khác với những người khác……

“Đương nhiên, duyên phận thế gian kỳ diệu. Kim liên hóa hình, cũng có một phần công lao của Chung Yên Hỏa Chủng.” Cứ như đại hòa thượng đoán được suy nghĩ của nàng, nên bèn từ tốn bổ sung thêm.

“......”

Vân Dao hỏi: “Dù là thế, nhưng tại sao nó lại gọi ta và Mộ Hàn Uyên như vậy?”

“Kim liên có linh tính, trời sinh có thể nhìn thấu nhân tâm nhân tính. Hiện tại Chung Yên Hỏa Chủng đã trở thành một bộ phận không thể thiếu của kim liên, hơn nữa nó đã từng được thai nghén trong thức hải của hai người một khoảng thời gian dài, hiện tại kim liên dung hợp với nó, đương nhiên sinh ra sự gần gũi với hai người.”

Vân Dao: “...... Không phải thai nghén, là phong cấm.”

Đại hòa thượng mỉm cười, cứ như không nghe thấy câu này: “Ta chỉ có thể giúp thí chủ đến đây, sau này kim liên đi theo con đường nào, đều phụ thuộc vào thí chủ. Nhưng có một điều về kim liên, cần phải nhắc nhở Vân thí chủ.”

“Hửm?”

“Phật Tiền Kim Liên, Chung Yên Hỏa Chủng, thậm chí một tia lực lượng tiên cách mà thí chủ ban cho kim liên, đều là tiên bảo linh vật có một không hai trong giới Càn Nguyên, ba tầng chí bảo linh quang tập hợp ở một chỗ, kim liên nhập thế, ắt bị ma tu thèm muốn.”

“......”

Vân Dao vẫn cố gắng đấu tranh một chút: “Kim liên này nhất định phải đi theo ta hả?”

“Nhân của hai người, sẽ kết thành quả của hai người.” Đại hòa thượng mỉm cười cụp mắt, chắp tay kết ấn: “Thí chủ không thể trốn thoát, cũng không trốn thoát được đâu.”

“......”

Ý tứ đuổi khách của đại hòa thượng đã quá rõ rồi.

Vân Dao buông tiếng thở dài, bất đắc dĩ thành khẩn đáp lễ với đại hòa thượng, đứng lên, bước ra khỏi nhà trúc.

Bên ngoài căn nhà, bên dưới rừng trúc cách đó không xa.

Tiểu kim liên nghịch ngợm đến mức không giống tiểu hòa thượng chút nào, thậm chí không cao đến đầu gối Mộ Hàn Uyên, nhưng lại biết cách túm áo bào của Mộ Hàn Uyên để leo lên người hắn. Hàn Uyên Tôn xưa nay áo mũ chỉnh tề, giờ đây áo bào trắng như tuyết lại bị móng vuốt nhỏ bấu lấy.

Điều khiến Vân Dao cảm thấy thần kỳ chính là……

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn vẻ lúng túng không biết phải làm gì xuất hiện trên người Mộ Hàn Uyên, người luôn như gió thoảng mây trôi từ thuở thiếu niên.

Cuối cùng.

Khi Hàn Uyên Tôn gió mát trăng sáng bị bàn tay của tiểu kim liên chụp lên sống mũi, trước căn nhà, Vân Dao không nhịn nổi nữa, bèn khẽ bật cười.

“......”

Nghe tiếng động, Mộ Hàn Uyên xoay người.

Vài sợi tóc đen buộc bằng mũ miện bị tiểu kim liên kéo xuống, hơi buông thõng trước vầng trán trắng lạnh.

Dáng vẻ đoan chính pha thêm chút chật vật.

Nhìn thấy Vân Dao đứng trước căn nhà, không biết nàng đứng xem cảnh tượng náo nhiệt này bao lâu, hầu kết của Mộ Hàn Uyên nhấp nhô, trong giọng nói trong trẻo pha chút bất đắc dĩ: “Sư tôn.”

“Mẫu thân!”

Tiếng gọi non nớt của kim liên tiểu hòa thượng dễ dàng khiến nụ của Vân Dao cứng đờ.

Sau khi hoàn hồn, nàng vội bước đến: “Không được gọi bậy bạ.”

“Sư tôn trò chuyện xong rồi sao?” Mộ Hàn Uyên đặt tiểu kim liên xuống đất, khi đứng lên, hắn kín đáo liếc thiền phòng bằng trúc sau lưng Vân Dao.

“Ừm, đại hòa thượng không muốn quản, cho nên phiền toái nhỏ này sẽ phải đi theo chúng ta.” Vân Dao nói, chợt nhớ tới điều gì đó: “Ngươi có cảm nhận được nó là gì không?”

“Sư tôn tách khế ước sư đồ ra, vì muốn cho ta điều bất ngờ này sao?”

“?”

Vân Dao đang khom lưng trêu chọc đứa bé lập tức sửng sốt, sao nàng lại cảm thấy câu này của Mộ Hàn Uyên chứa chút ý cười nhưng không phải cười thế nhỉ?

Nhưng khi nàng ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy Mộ Hàn Uyên vẫn như bình thường.

…… Nhưng hắn đã đến gần hơn một chút.

Vân Dao tỏ ra bình tĩnh lùi lại nửa bước, ho nhẹ để che giấu sự lúng túng của mình: “Nhất thời sai sót, nó bèn, hóa hình.”

Mộ Hàn Uyên cụp mắt, nhìn tiểu kim liên đang cố gắng ngước cổ lên, tha thiết mong chờ nhìn bọn họ.

Không rõ nghĩ đến điều gì, hắn nở một nụ cười cực kỳ nhạt.

“Cũng tốt.”

“?”

Vân Dao vừa tiến lên một bước, gần như nghĩ rằng mình nghe lầm, nên bèn quay người lại: “Tốt cái gì? Nếu ta đưa nó về tông môn, bọn họ sẽ nghĩ rằng chúng ta trộm tiểu hòa thượng của Phạn Thiên Tự đấy.”

Mộ Hàn Uyên mỉm cười, không trả lời câu hỏi của nàng mà chỉ nói: “Kiếm Long Ngâm đã hoàn thành nghi thức chính linh, có thể lấy về, sư tôn muốn trực tiếp khởi hành về Càn Môn sao?”

“Dự định như thế.” Thấy Mộ Hàn Uyên rất thuận tay bế tiểu kim liên lên, Vân Dao không khỏi dừng lại, quay mặt sang chỗ khác: “Ngươi có chuyện gì khác à?”

“Hôm kia, lúc sư tôn bế quan, ta nhận được thư từ tiên minh.”

Nghe đến hai chữ “tiên minh”, Vân Dao nhíu mày, mặt lạnh đi vài phần: “Bọn họ muốn làm gì?”

“Trong thư tiên minh nói, cốc Cửu Tư đã chuẩn bị một bảo vật chí linh cho ba vị trí đứng đầu Tiên Môn Đại Bỉ năm nay. Vật ấy rất kỳ lạ, pháp trận, độn thuật đều vô hiệu với nó, pháp bảo trữ vật cũng không thể dung nạp, chỉ có thể dựa vào sức người, vận chuyển từ cốc Cửu Tư đến Phù Ngọc Cung.”

Tiểu kim liên duỗi tay ra sau lưng Vân Dao, định nắm lấy mái tóc dài đang đung đưa theo từng bước chân của nàng, đáng tiếc, chưa nắm được thì đã bị Vân Dao quay người lại, không thương tiếc đẩy ra.

Không thèm đếm xỉa đến cái miệng méo xệ sắp khóc của nó, Vân Dao nhìn sang Mộ Hàn Uyên: “Linh bảo gì mà thần bí thế, hơn nữa, liên quan gì đến ngươi? Chẳng lẽ bọn họ đòi ngươi một món linh bảo để làm phần thưởng cho Tiên Môn Đại Bỉ?”

Nói xong, Vân Dao nghĩ đến một chuyện, không đàng hoàng lắm nhìn tiểu kim liên mà hắn đang bế: “Đúng lúc, chúng ta có một ‘linh bảo’ phiền phức này.”

“......?”

Cái miệng mới méo xệ một nửa của tiểu kim liên lập tức thu lại.

Nó quay đầu lại, rụt vào bả vai của Mộ Hàn Uyên, cố gắng ngắm lá trúc.

Vân Dao vừa bực mình vừa buồn cười: “Một đứa ranh con, quỷ linh tinh quái.”

Suốt đường đi Mộ Hàn Uyên chỉ nhìn Vân Dao bắt nạt tiểu kim liên, không hề có ý định giúp đỡ, lúc này hắn mỉm cười cụp mắt xuống: “Mấy ngày trước, Ma Vực có chút động tĩnh. Mười năm gần đây, đúng lúc cốc Cửu Tư túc trực núi Lưỡng Giới, vì thế đã tăng thêm nhân thủ. Đệ tử trong cốc bọn họ vốn được tuyển chọn nghiêm khắc, do đó, không có nhiều đệ tử có thể hộ tống linh bảo thần bí đến Phù Ngọc Cung.”

Khi Vân Dao nghe đến câu “Ma Vực động tĩnh”, sắc mặt nàng hơi u tối.

Trong tháp Luân Hồi, nàng không có tiên cách che chở, bị tâm ma khống chế trải qua những chuyện kia, tuy rằng là chuyện của kiếp trước, xa vời ngoài tầm với, nhưng chúng vẫn khiến nàng phải cảnh giác.

Nghĩ đến dáng vẻ của Mộ Hàn Uyên khi nhập ma, Vân Dao không khỏi rùng mình.

Nàng liếc nhìn Mộ Hàn Uyên bằng ánh mắt phức tạp.

Dường như người nọ nhận ra, nên bèn nâng mắt lên: “Sư tôn không muốn ta đi sao?”

Vân Dao hoàn hồn.

Nàng thầm nói trong lòng, ‘Đây không phải kiếp trước, hắn sẽ không trở thành Mộ Hàn Uyên kia.’

Sau đó Vân Dao quay người lại.

“Tiên minh bảo ngươi giúp cốc Cửu Tư hộ tống linh bảo à?”

“Là người kế vị Đạo Tử, mỗi đợt Tiên Môn Đại Bỉ, ta đều phải xuất hiện. Hơn nữa Phạn Thiên Tự ở phía tây, nên dù sao cũng phải đi ngang qua cốc Cửu Tư, xem như tiện đường.” Mộ Hàn Uyên nói một cách thản nhiên.

Nếu không có kiếp trước, nàng thật sự sẽ cho rằng hắn luôn là thánh nhân.

“Vậy thì đi. Cốc Cửu Tư,” Không rõ nhớ đến điều gì, âm sắc của Vân Dao hơi trầm xuống, nhưng giọng điệu vẫn khoan thai tùy tiện: “Tuy rằng đều là một đám mọt sách cổ hủ bủn xỉn, nhưng tứ sư huynh và cốc chủ của bọn họ có chút duyên sư đồ —— Nể tình vì thường cùng bị phạt đòn, ta sẽ đi cùng ngươi.”

Mộ Hàn Uyên cụp mắt, khẽ cười.

“Ngươi cười cái gì?”

“Sư tôn không nỡ bỏ nó.”

“?” Vân Dao quay người lại.

“Linh lực dồi dào, hơn hẳn mọi linh bảo thiên địa trong giới Càn Nguyên. Nhưng nó lại chỉ là một đứa bé gầy yếu, nếu theo ta đến cốc Cửu Tư hộ tống, ắt sẽ gặp nguy hiểm.” Trong lòng hắn, tiểu kim liên buồn ngủ, Mộ Hàn Uyên ấm giọng cười hỏi: “Sư tôn hà tất mượn chút lý do thoái thác để che giấu thiện ý của mình.”

“Đừng nói bậy, ta không có.” Vân Dao không biến sắc quay mặt sang hướng khác: “Ngươi đi lấy kiếm đi, sau đó đợi ta ở ngoài cổng chùa, ta đi tạm biệt yêu tăng.”

“Còn nữa, ngươi dạy dỗ nó cho tốt đi —— Trước khi ta trở về, ngươi phải sửa thói xấu gọi bậy bạ của nó.”

“......”

Chỉ trong chốc lát, hồng y biến mất trong rừng trúc.

Mộ Hàn Uyên rủ mắt xuống, ôn hòa tuấn nhã cười nhẹ, kéo bàn tay đang kéo tóc dài của hắn của tiểu kim liên ra, kéo nó đến trước người mình.

“Rõ ràng muốn có người gần gũi, nhưng rồi lại sợ nhất khi thật sự gần gũi người.”

Hắn gõ nhẹ lên kim liên ấn trên trán của tiểu kim liên: “Mẫu thân thật kỳ lạ, đúng không?”

Khi ở cùng Mộ Hàn Uyên, rõ ràng tiểu kim liên ngoan hơn nhiều, nó không nói gì mà chỉ phồng má, ra sức gật đầu.



Vân Dao âm thầm bước thiền phòng của Hồng Trần Phật tử.

Trước khi vào đây nàng đã tìm tiểu sa di của Phạn Thiên Tự để hỏi, hôm qua yêu tăng mới tỉnh lại, hai ngày nay đều nhập định trong thiền phòng, nàng nghĩ mình che giấu hơi thở, chắc chắn sẽ không bị phát hiện.

Nàng đặc biệt đến đây trước khi rời đi, đương nhiên không phải muốn tạm biệt yêu tăng.

Tuy rằng chuyện của tam sư tỷ, là nàng trách oan y, nàng cũng rất cảm kích y vì trăm năm tuổi thọ của sư tỷ, nhưng chuyện yêu tăng chưa từng đến gặp tam sư tỷ khi nàng ấy chết ở núi Lưỡng Giới, thù này, hoặc ít hoặc nhiều, nàng vẫn nhớ kỹ.

Cho nên về mặt tình cảm, không cần thiết phải đi tạm biệt.

Về phần mục đích nàng đến đây ——

Chỉ có một.

Trộm lừa.

“Suỵt, suỵt……”

Vân Dao bay qua ba gian nhà, cuối cùng cũng tìm được một gian được dùng làm chuồng ngựa tạm thời.

Con lừa đang nhai cỏ khô ở bên trong.

Vừa nghe thấy tiếng nàng bước vào, nó ngửa đầu lên kêu hai tiếng.

Vân Dao cuống quýt nhào tới, bịt miệng nó lại: “Sư tỷ —— Suỵt, đừng ầm ĩ, ta tới cứu tỷ.”

“......!!” Hiển nhiên con lừa không hiểu nữ nhân này đang nói gì, nó vừa hoảng sợ vừa giãy giụa đá chân.

Không dám dùng linh lực vì sợ bị yêu tăng phát hiện, lại không dám ra tay độc ác vì sợ làm con lừa phàm này bị thương ——

Vân Dao lẩn tránh vô cùng chật vật, còn phải cố gắng kéo dây cương dắt con lừa đi ra ngoài:

“Suỵt…… Sư tỷ! Đừng đá loạn, miếu hòa thượng này có gì tốt, hay là chúng ta……”

“A di đà phật.”

Tiếng niệm Phật vang lên ở trước cửa.

“Kẻ trộm” lừa nắm dây cương, cứng đờ trong chuồng ngựa, rồi từ từ quay đầu lại.

Trước cửa phòng, một cái đầu bóng loáng phản quang và chiếc áo cà sa đỏ tươi dễ nhận biết nhất ——

Hồng Trần Phật tử, Liễu Vô.

“......”

Vân Dao lặng lẽ buông dây cương, nhẹ nhàng vỗ lưng lừa trấn an: “Ta, ta sắp xuống núi, cho nên qua đây từ biệt ngươi và vị này…… lừa huynh.”

“Từ biệt cũng được.”

Yêu tăng cười mà như không cười: “Chỉ là không biết, tiểu sư thúc tổ của Càn Môn, từ khi nào lại có sở thích kết bái với con lừa thế?”

Vân Dao: “......?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.