Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 106



Chương 106

Ai cũng biết gia tộc này khủng bố như thế nào.

Ngay cả quốc chủ của Long Quốc một khi biết được thân phận của anh ta cũng sẽ không dám giết anh ta!

Bởi vì chuyện này sẽ biến thành một sự cố ngoại giao khủng khiếp!

Vì vậy, William mới nhanh chóng nói ra lai lịch của mình, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, hy vọng rằng Diệp Bắc Minh sẽ không dám động vào mình.

Diệp Bắc Minh cười lạnh một tiếng nói: “Mày bắt cóc gia đình Nhược Giai, muốn lấy mạng tao, bây giờ lại còn muốn tao tha cho mày sao?”

“Tao…”

William sợ hãi dập đầu: “Tôi biết tôi sai rồi, xin anh, xin anh đừng giết tôi!”

“Bọn mày tìm tao là vì tấm thẻ này sao?”

Diệp Bắc Minh ngồi trở lại sô pha, giữa hai ngón tay kẹp một tấm thẻ.

Chính là tấm thẻ ngân hàng kia!

Một tấm thẻ rất sang trọng được chạm khắc rồng vàng, gấu đen, hổ, sư tử và đại bàng một cách vô cùng tinh xảo.

Nhìn thấy tấm thẻ ngân hàng này, con ngươi của William co rụt lại, trong mắt lại hiện lên vẻ tham lam: “Đúng vậy, quý nhân của tôi, tấm thẻ này có lai lịch rất đáng sợ! Anh hãy đưa nó cho tôi đi, tôi sẽ cho anh một tỷ… không, tôi sẽ cho anh mười tỷ đô la!”

“Anh thấy sao?”

William rất thông minh, liếc mắt một cái nhìn ra.

Diệp Bắc Minh không nhận ra lai lịch của tấm thẻ này!

“Mười tỷ?”, Diệp Bắc Minh ngạc nhiên.

Khi anh xuống núi, một người thầy đã đưa tấm thẻ ngân hàng này cho Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh đoán rằng bên trong có thể có khoảng một hai trăm triệu!

Nhưng anh cũng không hỏi bên trong có bao nhiêu tiền.

William muốn trả mười tỷ đô la để mua tấm thẻ này sao?

Tấm thẻ này có lai lịch như thế nào chứ?

Sao lại có sức hấp dẫn với kẻ khác đến vậy!

“Chẳng lẽ… thầy đã nói thật, ông ấy thật sự nắm trong tay một tập đoàn tài chính đẳng cấp thế giới sao?”, Diệp Bắc Minh nhíu mày, trong lòng cảm thấy nghi hoặc.

Trong tay của anh còn có giữ một miếng ngọc!

Thầy đã nói đó là tín vật của đế sư Long Quốc.

Còn có một lệnh bài, nghe nói có thể huy động 300.000 cấm quân tại Jerusalem?

Diệp Bắc Minh đã từng không hề để ý đến mấy chuyện đó.

Mấy ông thầy đó thật sự trông chẳng đáng tin cậy một chút nào.

Nghĩ thế nào cũng giống như họ chỉ đang khoe mẽ!

Diệp Bắc Minh còn nghĩ rằng mấy ông thầy đó xem mình là trò cười!

Ngay từ đầu anh đã chẳng hề bận tâm.

Nhưng xem phản ứng của William.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.