Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1501



Chương 1501

Lệnh bài huyền thiết của mười tám thế lực này là mua từ trong tay Diệp Bắc Minh!

Lão già nhà họ Hứa nhíu mày: “Bạch công tử, lệnh bài huyền thiết của chúng tôi đều không có vấn đề, vì sao lại trở thành phế thải?”

Phải dùng mấy trăm ngàn đồng để mua.

Nói trở thành phế thải liền trở thành phế thải, trong lòng mọi người đều nhỏ máu!

Đột nhiên.

Bốp!

Bạch Kiều Sở nâng tay lên tát một cái lên mặt lão già nhà họ Hứa!

Ầm!

Đối phương là Võ Thần trung kỳ, lão già nhà họ Hứa căn bản không kịp phản ứng.

Trực tiếp bay ngược ra ngoài, ngã xuống đất như chó chết, phun ra một ngụm máu đen!

Hứa Yến Như kêu thảm một tiếng: “Ông nội!”

Cô ta tiến lên đỡ lão già dậy: “Anh… sao anh có thể tùy tiện đánh người như thế?”

Bạch Kiều Sở trêu tức nở nụ cười: “Ha ha ha, tùy tiện đánh người?”

“Thế giới này vốn là cá lớn nuốt cá bé, trong đất tổ cũng như thế!”

“Nếu không tin thì cô hỏi Hoàng Phủ tiền bối đi?”

Mọi người đều nhìn về phía cuối thang Long Môn!

Hoàng Phủ Nguyên khoanh chân ngồi, nhắm mắt lại.

Căn bản mặc kệ chuyện đã xảy ra.

Sắc mặt mọi người trắng bệch!

Điều duy nhất đã thay đổi là không biết khi nào William đã đứng ở bậc thứ 91 của thang Long Môn!

Bạch Kiều Sở nghiền ngẫm nhìn Hứa Yến Như: “Bản công tử cho cô một cơ hội, theo tôi trở về đất tổ, tôi sẽ tha cho ông nội cô một mạng!”

“Nếu không chỉ bằng việc lão già này vừa nãy dám tranh luận với tôi đã phải chết rồi!”

Hứa Yến Như là người đứng thứ 4 bảng nữ thần Côn Lôn Hư.

Vô cùng xinh đẹp!

Tuyệt đối là mỹ nữ cực phẩm!

Không chiếm được Mộc Tuyết Tình và Văn Nhân Mộc Nguyệt, bắt Hứa Yến Như vào trong tay cũng được.

Khuôn mặt già nua của ông nội Hứa Yến Như trắng bệch, miễn cưỡng cười một tiếng: “Bạch công tử, chúng tôi biết sai lầm rồi!”

“Bây giờ chúng tôi sẽ lập tức rời đi, về sau không bao giờ đến thang Long Môn nữa!”

Nói xong.

Ông ta liền bảo Hứa Yến Như nâng mình rời đi!

Mấy người trẻ tuổi bên cạnh Bạch Kiều Sở nở nụ cười: “Anh Bạch, hình như ông ta coi lời anh nói thành gió bên tai rồi?”

“Ha ha ha!”

“Anh Bạch, lão già kia không coi anh ra gì rồi!”

“Anh nhìn đi, bọn họ chẳng những không muốn ở lại mà còn muốn đi!”

Mấy tên bạn cùng lứa tuổi nở nụ cười.

Trong lòng Bạch Kiều Sở vô cùng tức giận!

Hắn đã bị chọc giận!

Vèo!

Bóng người Bạch Kiều Sở như ma quỷ, trực tiếp ngăn cản ở trước mặt hai ông cháu: “Lão già này, tôi đã cho ông đi chưa?”

“Hả?”

Hắn vô cùng kiêu ngạo hét to một tiếng: “Tôi đã cho ông đi chưa? Mẹ nhà ông!”

“Tôi không mở miệng, ai cho ông đi?”

Hắn nâng tay lên chộp tới đầu lão già!

“Ông nội!”

Hứa Yến Như nhắm mắt lại, che ở trước người lão già.

Lão già quát to một tiếng: “Cháu gái, mau tránh ra!”

Lúc mọi người ở đây đều nghĩ hai ông cháu sẽ bị giết ngay tại chỗ!

Đột nhiên.

Một tiếng “răng rắc” giòn vang.

Một bóng người đứng chắn ở trước mặt hai ông cháu, bắt lấy cổ tay Bạch Kiều Sở!

“Đây là… ?”

Giờ phút này.

Thế giới giống như an tĩnh lại!

Đám người trong sơn cốc nhìn về phía người đứng ở trước mặt Bạch Kiều Sở, cả người không ngừng run rẩy!

“Sát thần… Diệp Bắc Phong…”

“Trời!”

Vô số ánh mắt nhìn chằm chằm bóng người kia!

Lôi Bằng là người đầu tiên kêu ra tiếng: “Anh sát thần, là anh sát thần!”

Hắn điên cuồng vẫy tay: “Anh sát thần, tôi là thần tượng của anh… A không đúng, anh là thần tượng của tôi!”

“Anh ta đã đến đây!”

Mục Thừa sợ hãi cúi đầu.

Trong đôi mắt đẹp của Mộc Tuyết Tình toàn là vẻ ngạc nhiên vui mừng!

Văn Nhân Mộc Nguyệt nhướng mày, cô ta đã liên hệ với gia tộc Văn Nhân ở đất tổ rồi.

Sát thần? Có chút không đủ nhìn!

Tiêu Nhã Phi vui vẻ nắm lấy cánh tay Tiêu Dung Phi: “Chị, anh ấy chính là người đã cứu chị?”

Tiêu Dung Phi sững sờ tại chỗ, theo bản năng gật đầu: “Sao anh ấy lại đến đây?”

“Đúng rồi, sao anh ấy lại không thể tới!”

“Hả?”

Hứa Yến Như mở to mắt nhìn bóng dáng của Diệp Bắc Minh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.