Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1736



Chương 1736

Ông ta tức đến bật cười: “Ha ha ha! Ha ha ha!”

Một luồng khí tức khủng bố giống như hồng thủy lan khắp bốn phương tám hướng!

“Đây là…?”

“Vãi, Thánh Cảnh!”

Vẻ mặt một vài ông lão có cảnh giới Hợp Nhất trong các thế lực bỗng biến sắc.

“Thánh Cảnh?”

Hàng triệu võ giả có mặt tê dại da đầu, kinh hãi nhìn qua.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất giọng nghiêm trọng: “Cậu nhóc, cẩn thận, nguy hiểm đấy!”

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt nghiêm trọng: “Nguy hiểm đến mức nào?”

“Nếu tôi không ra tay, cậu dùng kiếm Đoạn Long chưa chắc có thể đánh thương được ông ta!”

Diệp Bắc Minh chấn kinh: “Cái gì? Kiếm Đoạn Long không thể đánh thương được Thánh Cảnh?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ một tiếng: “Hừ, đương nhiên kiếm Đoạn Long có thể giết được Thánh Cảnh!”

“Nhưng tốc độ của cậu, vẫn chưa đủ, không đuổi kịp Thánh Cảnh!”

Diệp Bắc Minh hiểu ra.

Tốc độ không đuổi kịp Thánh Cảnh, kiếm Đoạn Long không thể đánh ông lão trước mặt bị thương!

Diệp Bắc Minh quyết đoán hạ lệnh: “Đã như vậy, ông ra tay đi, giết chết người này!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đang định ra tay.

Đột nhiên.

Giọng của một cô gái vang lên: “Ha ha, Cổ trưởng lão muốn giết sư đệ của tôi ư?”

Sắc mặt ông lão trầm xuống: “Cô là Vương Như Yên?”

Mọi người đều sửng sốt ngẩng đầu nhìn sang!

Chỉ thấy một thiếu nữ hạ xuống từ trên trời, chậm rãi đáp xuống bên cạnh Diệp Bắc Minh.

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh lập tức ánh lên nét kích động: “Diệp sư tỷ, tỷ không phải tới Thanh Huyền Tông sao?”

“Sao lại trở về rồi?”

Trên mặt Vương Như Yên vẽ lên nụ cười yêu chiều, còn vươn tay chọc vào gương mặt của anh, nói: “May mà chị trở về kịp thời, nếu không đệ không phải sẽ bị lão già này ức hiếp sao?”

Đôi mày Diệp Bắc Minh khẽ nhíu, nhìn Vương Như Yên bằng ánh mắt nghi ngờ.

Cảnh giới của cô ấy mới là Tiên Thiên.

Ngay cả cảnh giới Hợp Nhất cũng chưa tới!

Tuyệt đối không có khả năng là đối thủ của Thánh cảnh!

Nhưng phớt lờ những hoài nghi trong thầm lặng đó của Diệp Bắc Minh, Vương Như Yên chỉ nở nụ cười thần bí: “Tiểu sư đệ, đừng lo, cứ giao cho chị!”

“Được”.

Diệp Bắc Minh yên lặng gật đầu.

Gương mặt già nua của Cổ Tư Sơ sầm xuống: “Vương Như Yên là sư tỷ của cậu?”

Vương Như Yên gật đầu: “Không sai, mong Cổ trưởng lão nể mặt tôi, vẫn nên rời đi trước thôi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.