Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1789



Chương 1789

Chu Lạc Ly cầm khế đất rời đi.

Diệp Bắc Minh chuyển ánh mắt đi, dừng ở trên người Mộ Thiên Thiên: “Tôi không có nhiều thời gian lắm, cô muốn tôi cứu ai, bây giờ có thể xuất phát rồi!”

“Hả?”

Mộ Thiên Thiên ngây người: “Trực tiếp đi luôn sao? Không cần chuẩn bị cái gì à?”

Diệp Bắc Minh thản nhiên trả lời: “Nếu ngay cả tôi cũng cần chuẩn bị thì chắc chắn người kia đã hết cứu nổi rồi”.

Nửa giờ sau.

Bên ngoài một phủ đệ vô cùng xa hoa.

Diệp Bắc Minh đi theo phía sau Mộ Thiên Thiên tiến vào chỗ sâu trong nhà họ Mộ.

Mộ Thiên Thiên vừa đi vừa giải thích: “Nhà họ Mộ đã lập được rất nhiều công lao ở trên sa trường, những quân công này đủ để sống bình yên ở hoàng triều Đại Chu”.

“Bắt đầu từ ông cố của tôi, chính là quận vương của hoàng triều Đại Chu”.

“Người bị thương chính là ông nội của tôi, ông ấy vốn là đại tướng quân, vài chục năm trước đã bị thương ở biên cảnh phương bắc!”

“Gân mạch đứt đoạn, toàn bộ thực lực võ đạo đều mất hết!”

Mộ Thiên Thiên có chút mất mát: “Địa vị của nhà họ Mộ cũng bởi vậy mà xuống dốc không phanh”.

Sắc mặt Diệp Bắc Minh vẫn rất bình tĩnh, giống như không có chút hứng thú nào vậy.

Mộ Thiên Thiên chuyển đề tài: “Đúng rồi Diệp Bắc Minh, tôi nhắc nhở anh một câu”.

“Lúc ở Côn Lôn Hư, anh đã giết Dương Tiêu, anh trai của hắn chính là Dương Thiên, là người theo đuổi tôi!”

Diệp Bắc Minh thản nhiên phun ra một câu: “Thì sao chứ?”

Ánh mắt của Mộ Thiên Thiên có chút thất vọng, trong lòng sinh ra một cảm giác thất bại: “Dương Thiên rất yêu thương em trai của mình, hắn trở thành đại tướng quân của hoàng triều Đại Chu cũng chỉ là để rèn luyện mà thôi”.

“Thân phận thật sự của Dương Thiên là đệ tử nội môn của Thanh Huyền Tông!”

Cuối cùng ánh mắt của Diệp Bắc Minh đã có chút dao động: “Thanh Huyền Tông?”

Ha ha.

Thế giới thật đúng là nhỏ!

Nhìn thấy cuối cùng vẻ mặt Diệp Bắc Minh đã dao động.

Cảm giác thất bại của Mộ Thiên Thiên mới biến mất một ít: “Xem ra không phải là anh không có một chút suy nghĩ nào về tôi!”

Cô ta ưỡn ngực lên, mỉm cười: “Nhưng mà anh cũng đừng sợ hãi”.

“Dương Thiên trấn thủ biên cảnh phương bắc, không có cơ hội quay về Long Đô, nếu không anh tuyệt đối sẽ bị hắn đuổi giết”.

“Có trưởng công chúa làm chỗ dựa cho anh, nhà họ Mộ tôi cũng có thể giúp anh!”

Rất nhanh.

Hai người đã đi vào một viện nhỏ ở sâu trong nhà họ Mộ.

Chỉ thấy một ông lão đang ngồi xe lăn, trong tay cầm một quyển binh thư.

Lúc ông lão nhìn thấy Diệp Bắc Minh, bàn tay run lên một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.