Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1824



Chương 1824

Trong đầu hiện lên một hình ảnh.

Cách mười ngàn dặm, trên một hải đảo, bốn mùa như mùa xuân.

Một ngọn núi giống như thanh kiến, dựng thẳng đứng vút cao chọc trời.

Ba cô gái tuyệt sắc ngồi khoanh chân.

Đột nhiên, một cô gái trong đó mở mắt.

Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: “Là ai đang nhìn trộm bản thần nữ?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Bản tháp có thể truyền giọng của cậu qua đó, nhưng chỉ có thể giữ được một lúc thôi”.

“Được!”

Diệp Bắc Minh trực tiếp lên tiếng: “Thần nữ Túc Hoàng, tôi đã từng cho bà một cơ hội, bà lại dám phản phệ Tôn Thiến?”

Thần nữ Túc Hoàng điều khiển cơ thể Tôn Thiến ngẩn người: “Diệp Bắc Minh?”

Sau đó cười lớn: “Ha ha ha, cô gái này quá ngủ xuẩn”.

“Vài câu nói tùy tiện của tao, đã khiến cô ta giải trừ khế ước chủ nô!”

“Bây giờ cơ thể này chẳng phải tùy tao sử dụng sao?”

Diệp Bắc Minh lạnh giọng cảnh cáo: “Rời khỏi cơ thể của Tôn Thiến, thả Nhược Giai và Nhược Tuyết!”

“Nếu không, tôi sẽ khiến bà tiêu tan như khói bụi!”

“Ha ha ha!”

Thần nữ Túc Hoàng cười lớn chế nhạo: “Tiêu tan như khói bụi?”

“Trong một năm, tao đã có thể hoàn toàn chiếm được cơ thể này!”

“Đợi tao hồi phục thực lực đỉnh phong, thì sẽ là ngày chết của mày!”

“Diệp Bắc Minh, mày làm tổn thương căn cơ thần hồn của tao, nếu không, lão nương sớm đã sống lại rồi!”

Bà ta gào một tiếng: “Là vì mày, và cả điều ước chủ nô đáng chết đó!”

“Mày yên tâm, hai cô gái của mày vẫn còn có ích với tao, tao sẽ không giết họ đâu”.

 

“Tôi muốn để bọn họ tận mắt nhìn thấy, cậu chết bất lực trong tay tôi thế nào!”

“Kẻ ngu xuẩn, cậu đừng có mà chết trước khi tôi khôi phục lại…”

Đột nhiên.

Một âm thanh khác truyền đến: “Thần nữ Túc Hoàng, bà câm miệng cho tôi!”

Diệp Bắc Minh giật mình: “Tôn Thiến?”

Tôn Thiến nhanh chóng trả lời: “Tôi với bà ta làm một giao dịch, chỉ cần bà ta bằng lòng cứu anh, tôi sẽ khôi phục một phần tự do cho bà ta”.

“Bắc Minh, bà ta không thể hoàn toàn khống chế thân thể của tôi”.

“Hiện tại, hai người chúng tôi đều có quyền điều khiển thân thể, Nhược Giai và Nhược Tuyết tự nguyện đi cùng tôi để cứu tôi!”

“Anh yên tâm, tôi có thể bảo đảm an toàn của các cô ấy!”

“Nếu thần nữ Túc Hoàng dám làm tổn thương các cô ấy, tôi sẽ lập tức tự sát!”

Diệp Bắc Minh hơi lo lắng: “Tôn Thiến, cô không sao chứ?”

Sự quan tâm đột ngột khiến Tôn Thiến luống cuống chân tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.