Chương 1887
Vù! Vù! Vù!
Tiểu đội Sát Thần nhận được lệnh cấm trong phút chót.
Đồng loạt trở về trước cổng phủ đệ của Ám Dạ Vương.
Ông Từ chắp hai tay sau lưng, liếc mắt nhìn những người xung quanh một cách khinh thường: “Đúng là lũ tép riu, dám…”
Ầm!
Bỗng nhiên.
Một bóng người từ trên trời giáng xuống, giẫm một chân lên đầu ông Từ.
Máu bắn tung tóe khắp nơi!
Thi thể của ông Từ bị đạp thẳng thừng xuống đất.
Cả khu vực bên ngoài phủ Ám Dạ Vương chìm vào khoảng lặng chết chóc, dường như đến cả thời gian cũng bị đóng băng.
“Cái gì thế?”
“Mày!”
Ánh mắt của đám người trẻ tuổi ăn mặc toàn những bộ đồ đắt tiền kia đầy hoảng hốt.
Tách trà mà Chu Lễ đang cầm cũng hơi lung lay làm nước trà nóng hổi rơi ra, rơi xuống đùi.
Chu Lễ bàng hoàng đứng lên, nhìn chằm chằm vào bóng lưng kia: “Anh là ai?”
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy người nọ, Vạn Lăng Phong không dám chậm trễ một giây phút nào, quỳ xuống ngay: “Vạn Lăng Phong xin bái kiến chủ nhân”.
“Tiểu đội Sát Thần xin bái kiến chủ nhân”.
Mấy chục thiếu niên mang mặt nạ đồng loạt quỳ xuống.
Diệp Chính Đức mừng rỡ nhìn về phía đó: “Vương thượng, ngài về rồi!”
Diệp Thanh Dương là người đầu tiên chạy ùa tới: “Cháu ngoại ơi, bà mẹ nó, cuối cùng cháu cũng về rồi!”
“Làm thịt bọn ngu ngốc này cho cậu! Trời đất ơi, mẹ kiếp, tức chết đi được!”
Diệp Nam Thiên quở trách: “Thanh Dương, bớt nói tục lại cho bố!”
Diệp Bắc Minh thì khẽ mỉm cười: “Cậu nói đúng mà ông ngoại”.
“Lũ ngu ngốc này đều đáng chết cả!”
Con ngươi Chu Lễ co rút: “Anh là Diệp Bắc Minh đúng không?”
Vù!
Một bóng đen xẹt qua.
Ngay sau đó.
Chu Lễ hoảng hốt nhận ra mình đã bị Diệp Bắc Minh bóp cổ.
“Vương gia nhỏ!”
“Diệp Bắc Minh, mày có biết mày đang làm gì không đấy?”
“Đây là con của Bát vương gia, vương gia nhỏ đấy, mày dám động vào cậu ấy ư?”
Cả cậu Trịnh, cậu Vương đều hoảng sợ thét lên.
Chu Lễ bị giơ lên giữa không trung, bị bóp cổ nên khó thở cực kỳ.
Chu Lễ sắp hóa điên tới nơi: “Anh… Thả tôi ra!”
Tại một tòa nhà cao tầng cách đó hai cây số.