“Cái gì?”
Hoàng Đạo Hùng sững sờ, nhưng mà ông ta không hề tức giận chút nào.
Đây mới chính là phong thái nên có của kẻ mạnh!
Hoàng Đạo Hùng ngậm ngùi gật đầu chấp nhận: “Diệp thần y nói đúng, tôi không xứng!”
Vãi chưởng!
Tất cả mọi người ở đây ngơ ngác.
Ngay sau đó.
Diệp Bắc Minh đưa nhẹ tay lên, nhìn mọi người xung quanh tường thành nói: “Ai lấy được một quả thần Hỏa Tang hoặc mười cái đầu của người nhà họ Lăng!”
“Tôi sẽ ra tay chữa trị cho người đó một lần!”
Lúc này đây chẳng còn kẻ nào dám giễu cợt anh nữa.
Đỗ Nhược Băng nhìn Diệp Bắc Minh chăm chú rồi bảo: “Cổ lão, mời cậu ta đến nhà họ Đỗ làm khách đi!”
Nói xong, cô ta xoay người rời đi.
Trong góc tối, cô gái xinh đẹp tuyệt trần mỉm cười nói: “Chúng ta đi thôi”.
Người đàn ông trung niên mặc chiến bào sửng sốt hỏi: “Chủ nhân, mặc kệ chuyện này hả?”
Cô gái xinh đẹp mỹ miều ấy mỉm cười thản nhiên: “Tiểu sư đệ có tính toán của riêng mình, đợi đến khi tiểu sư đệ cần tôi thì tôi sẽ xuất hiện!”
Rồi cô gái quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Bắc Minh: “Ôi đàn ông, hứ!”
“Tôi thật muốn xem thử cậu làm thế nào để quậy long trời lở đất ở vùng đất Nhật Lạc này đấy!”
“Hào hứng thật đấy... khì khì...”
Sau khi cô gái xinh đẹp kia bỏ đi, Diệp Bắc Minh bước chân vào vùng đất Nhật Lạc.
Chu Hoàng vô cùng hồi hộp đi theo phía sau.
Cô ta vốn định yên lặng đi vào vùng đất Nhật Lạc, giờ xem ra là không thể.
Chẳng bao lâu, toàn bộ vùng đất Nhật Lạc sẽ biết đến tên Diệp Bắc Minh.
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc, cậu có cảm thấy nơi này khác gì so với bên ngoài không?"
Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Có cảm thấy!"
...
"Quả thực có sự khác biệt rất lớn!"
Anh quay đầu lại nhìn: "Mặc dù chỉ cách một bức tường thành, hoàn cảnh thoạt nhìn rất giống nhau".
"Nhưng lại như là hai thế giới!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: "Cậu lại cẩn thận cảm nhận xem, hoàn cảnh xung quanh khác chỗ nào?"
Diệp Bắc Minh nhướng mày.
Cẩn thận cảm nhận theo lời tháp Càn Khôn Trấn Ngục.