Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2160: “Vi sư chết cũng không hối tiếc!”



“Cái gì?”  

 

Cả người Diệp Bắc Minh run lên: “Rồng đen sư phụ, mau thu hồi máu lại đi!”  

 

“Không cần!”  

 

Rồng đen lắc đầu, thở dài một tiếng: “Vi sư chắc chắn sẽ phải chết, chỉ là vi sư vô cùng hối hận”.  

 

“Năm đó lúc rời khỏi Long tộc đã mang bảo bối của Long tộc đi theo”.  

 

“Đến bây giờ đã mấy ngàn năm trôi qua, không có vật ấy trấn áp số mệnh của Long tộc, sợ là mấy ngàn năm nay số mệnh của Long tộc đã bị hao tổn nghiêm trọng!”  

 

Rồng đen thét dài một tiếng: “Ta là tội đồ của Long tộc!”  

 

“Đồ nhi, con hãy thay vi sư mang thứ đó về Long tộc, xin lỗi thay vi sư!”  

 

“Vi sư chết cũng không hối tiếc!”  

 

Gào!  

 

Rồng đen rít gào một tiếng.  

 

Sau đó há mồm phun ra một hạt châu tròn trịa toả ra hào quang nóng cháy như mặt trời!  

 

Cho dù Diệp Bắc Minh không biết nó là gì, trong đầu cũng hiện lên hai chữ!  

 

Long châu!

“Sư phụ, đây là Long Châu ư?”  

 

Đồng tử Diệp Bắc Minh co rút lại.  

 

Anh nhìn vào hạt châu rực rỡ như ánh mặt trời trước mắt mình.  

 

Rồng đen gật đầu nói: “Khá lắm, nó chính là thánh vật tối thượng của tộc Rồng đen bọn ta, Long Châu!”  

 

Diệp Bắc Minh tới gần Long Châu, chợt cảm thấy một luồng lực lượng ùn ùn kéo tới.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kích động nói: “Ha ha ha, nhóc con, nếu để cho tôi nuốt chửng nó thì tôi có thể khôi phục một phần mười sức mạnh của mình!”  

 

“Đến lúc đó, bổn tháp tùy tiện ra tay thì đến cả đại lục Chân Võ cũng phải sụp đổ!”  

 

“Để tôi nuốt nó đi!”  

 

Diệp Bắc Minh thẳng thừng từ chối.  

 

“Sư phụ, tên của người là gì thế?”  

 

Diệp Bắc Minh hỏi.  

 

Rồng đen im lặng một hồi rồi thở dài đáp: “Ta là tội đồ của tộc Rồng đen, để tên ta biến mất trong dòng lịch sử thôi”.  

 

“Đồ nhi, chỉ cần con đưa Long Châu tới tộc Rồng đen là đủ rồi”.  

 

“Vâng ạ!”  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu một cách chân thành.  

 

Rồi anh lặng lẽ cất Long Châu vào.  

 

Oong....!  

Bỗng nhiên, pháp trận rung chấn mãnh liệt, bóng dáng của Rồng đen dần trở nên mờ ảo.  

 

Diệp Bắc Minh biến sắc: “Sư phụ Rồng đen, người sao thế?”  

 

Rồng đen mỉm cười nói: “Mấy năm qua, vi sư dùng lực lượng của mình để chống lại lực lượng của trận pháp nên sức sống đã cạn kiệt từ lâu rồi!”  

 

“Bây giờ vi sư nên ra đi rồi”.  

 

“Cái gì?”  

 

Diệp Bắc Minh không thể chấp nhận sự thật mà thốt lên: “Sư phụ Rồng đen, có cách nào giải quyết chuyện này không?”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.