Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2186: Điều này sao có thể!



 Nghe vậy, mọi người đều nhìn về phía Chu Hiếu Thiên.  

 

Nhà họ Chu thiếu Diệp Bắc Minh cái gì?  

 

Chu Hiếu Thiên ánh mắt co lại nói: “Diệp Bắc Minh cậu đang nói cái gì vậy ?”  

 

“Tôi đường đường là gia chủ của một gia tộc Thượng Cổ còn cậu chỉ là tông chủ của một Thanh Huyền Tông nhỏ bé, tôi có thể thiếu cậu cái gì được đây?”  

 

Diệp Bắc Minh cười nhẹ nhìn về phía Chu Hiếu Thiên: “Gia chủ nhà họ Chu thật dễ quên ha!”  

 

“Gân mạch ông bị tổn thương, tu vi hạ thấp, là tôi giúp ông khôi phục gân mạch!”  

 

“Ông sẽ không chối chứ?”  

 

Cái gì?  

 

Chu Hiếu Thiên từng bị tổn thương gân mạch sao?  

 

Sắc mặt khách khứa ở đây thay đổi liên tục.  

 

Chu Hiếu Thiên không hổ là gia chủ của gia tộc Thượng Cổ, sắc mặt ông ta vẫn bình tĩnh như thường: “Diệp Bắc Minh, cậu bịa chuyện cũng nên bịa cho tròn một chút!”  

 

“Thiên hạ này ai không biết, gân mạch tổn thương không chữa được!”  

 

“Chẳng lẽ cậu là thần tiên à? Gân mạch của lão phu bị tổn thương cậu có thể chữa được chắc?”  

 

Ông ta định bụng không thừa nhận!  

 

“Thật đúng là một trò hề mà!”  

 

Chu Hiếu Thiên nhìn về khách khứa bốn phía: “Chẳng lẽ mọi người cũng cho rằng gân mạch của lão phu bị tổn thương sao?”  

 

Các khách khứa đều phụ họa nói: “Bọn tôi không tin!”  

 

“Gân mạch tổn thương vốn không thể nào chữa trị được, chẳng lẽ Diệp Bắc Minh lại là thần y ư?”  

 

“Nhóc con ở đâu dám đến nhà họ Chu để lừa gạt thế?”  

 

“Đến từ đâu thì cút về đó đi!”  

 

Khách khứa xung quanh đều cười lên, chế nhạo nhìn về phía Diệp Bắc Minh.  

 

Đạm Đài Trần đứng trong đám người nhỏ giọng hỏi: “Thằng nhãi này nói thật hay giả vậy?”  

 

Đạm Đài Lâm trầm ngâm một chút rồi nói: “Chắc là giả, giống như Chu gia chủ nói đấy, tổn thương gân mạch không thể chữa được!”  

 

“Cho dù Diệp Bắc Minh có là thiên tài đi chăng nữa, dẫu cho có nghịch thiên đến đâu cũng không chữa được mới đúng!”  

 

Đạm Đài Trần gật đầu: “Vậy cậu ta muốn làm gì, lẽ nào muốn tống tiền nhà họ Chu à?”  

 

Chu Đỗ Di đứng cách đó không xa thì nhíu mày.  

 

Chần chừ nhìn qua phía Diệp Bắc Minh.  

 

Cô ta khá hiểu Diệp Bắc Minh, anh không phải kẻ nói láo!  

 

Cùng lúc đó Chu Hoàng lộ ra vẻ chán ghét mở miệng nói: “Diệp Bắc Minh, hôm nay là đại thọ năm nghìn tuổi của bố tôi, chúng tôi không muốn truy cứu chuyện này đâu!”

“Nếu anh biết điều thì bây giờ lập tức cút ngay cho tôi!”  

 

“Nếu không, tôi đảm bảo hôm nay anh sẽ không có kết cục tốt!”  

 

Vừa nghe thấy lời này, đám khách khứa ở đây đều khen ngợi hết lời.  

 

“Chu tiểu thư đúng là nhân từ!”  

 

“So sánh với tên nhóc này, quả thực chính là một trời một vực!”  

 

“Tên kia, cậu còn ở nơi này làm gì? Còn không mau cút đi!”  

 

Diệp Bắc Minh buồn cười nhìn Chu Hoàng: “Lúc cô chủ động cầu xin rửa chân cho tôi, sao không thấy cô có loại thái độ này?”  

 

Ầm!  

 

Lời nói này giống như một quả bom lớn.  

 

Trong nháy mắt, cả nhà họ Chu hoàn toàn sôi trào.  

 

Tất cả mọi người đều không dám tin, kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh!  

 

Cậu ta nói cái gì?  

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.