Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2188: “Giúp em giết anh ta



 Diệp Bắc Minh đi ra khỏi đống máu: “Chu Hiếu Thiên, bây giờ tôi sẽ lấy lại tất cả những gì mà tôi đã đưa cho ông!”  

 

Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại.  

 

Diệp Bắc Minh đi ra từng bước, sử dụng Ảnh Thuấn.  

 

Xuất hiện ở trước người Chu Hiếu Thiên.  

 

Chu Hiếu Thiên run lên: “Cậu Diệp...”  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng, vô cùng quyết đoán.  

 

Anh vung tay ra đập vào vai Chu Hiếu Thiên!  

 

Chỉ nghe thấy một tiếng “răng rắc” giòn vang truyền đến.  

 

“A!”  

 

Chu Hiếu Thiên hét thảm một tiếng, gân mạch và xương cốt cả người đứt từng khúc: “Không... Không... Không được!”  

 

Đan điền của ông ta lại nổ tung, trước bụng xuất hiện một lỗ thủng kinh khủng!  

 

Hoàn toàn hóa thành một phế nhân!  

 

Đạm Đài Lâm và Đạm Đài Trần ngây người: “Thật sự bị phế đi ư?”  

 

Minh chủ võ đạo Tôn Kiếm Khung nhíu mày, theo bản năng lui về phía sau nửa bước.  

 

Chu Đỗ Di lại mở to đôi mắt đẹp.  

 

Đám khách khứa khác cũng hoàn toàn choáng váng!   

 

Diệp Bắc Minh cũng quá điên cuồng đi!  

 

Lại thật sự phế bỏ Chu Hiếu Thiên?  

 

Đậu má! Đậu má! Đậu má!  

 

Chu Hoàng kêu thảm thiết một tiếng: “Bố! Không!”  

 

“Diệp Bắc Minh, anh đúng là độc ác, anh lại phế bỏ bố tôi thật sao?”  

 

“Anh phế bỏ bố tôi, về sau gia đình chúng tôi phải sống yên ổn trong nhà họ Chu kiểu gì?”  

 

Đôi mắt cô ta tràn ngập tơ máu, khuôn mặt hoàn toàn vặn vẹo: “Anh chẳng những phế bỏ bố tôi, còn phá huỷ tiền đồ của tôi, phá huỷ tất cả mọi thứ của tôi!”  

 

Cô ta quay đầu lại điên cuồng nhìn Dạ Thánh Quân: “Anh Dạ, giết anh ta đi!”  

 

“Giúp em giết anh ta! Chỉ cần anh giúp em giết anh ta, cho dù có bắt em làm cái gì cho anh em cũng đồng ý!”  

 

Vèo!  

 

Trên trăm ngàn ánh mắt dừng ở trên người Dạ Thánh Quân.  

 

Chỉ thấy.  

 

Dạ Thánh Quân chậm rãi đứng dậy, vươn một ngón tay ra chỉ về phía Diệp Bắc Minh: “Cậu hãy tự sát đi, tôi sẽ cho cậu được chết nguyên vẹn!”  

 

Hắn ta vừa dứt lời.  

 

Diệp Bắc Minh đã xuất hiện ở trước mặt Dạ Thánh Quân một cách quỷ dị.  

 

Anh tung ra một quyền!  

 

Tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng được.  

“Hả?”  

 

Nam Cung Chính bên cạnh đột nhiên mở mắt ra, kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh: “Tốc độ thật nhanh! Đây là thân pháp gì?”  

 

Nhưng mà ông ta cũng không có ý định ra tay.  

 

Dạ Thánh Quân chấn động, nhanh chóng phản ứng lại.  

 

Hắn ta nhe răng cười một tiếng: “Tên kia, cậu lại dám ra tay với tôi?”  

 

Dạ Thánh Quân vừa tung quyền đáp lại, vừa cười lạnh: “Cậu có biết tôi là...”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.