Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2204: “Không hay lắm sao?”



 Ông ta nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt chấn kinh: “Tên nhóc này, rốt cuộc có sức mạnh thế nào?”  

 

“Hắn thực sự chỉ là cảnh giới Hợp Nhất sao? Đúng là biến thái!”  

 

Ông lão như rắn độc còn chưa nói hết.  

 

Roạt!  

 

Bỗng nhiên, một luồng đao khí khủng bố từ không trung bên cạnh chém về phía đầu của Diệp Bắc Minh!  

 

Roạt!  

 

Một cánh tay của anh bay đi, hoàn toàn biến mất.  

 

Người ra tay chính là ông lão mũi khoằm: “Diệp Bắc Minh, ở trước mặt cảnh giới Thần Chủ, mày giả bộ cái gì?”  

 

“Lúc này ở nhà họ Chu, chắc đã tiêu hao rất nhiều chân nguyên phải không?”  

 

“Loại sức mạnh đột nhiên bùng phát đó, có lẽ là loại công pháp nào đó phải không?”  

 

“Chẳng lẽ mày còn có thể bùng phát lần nữa như ở nhà họ Chu sao?”  

 

Ông lão mũi khoằm cười lạnh lùng đi đến.  

 

Dường như nhìn thấu tất cả!  

 

Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm ông ta với ánh mắt lạnh như băng!  

 

Đột nhiên!  

 

Có người phát động tấn công!  

 

“Diệp Bắc Minh, mày đi chết đi!”  

 

Một ông lão gào một tiếng, tay cầm song kiếm chém xuống.  

 

Diệp Bắc Minh giơ tay chém ra một đường kiếm, đánh ông lão này thành sương máu!  

 

Hai đường kiếm khí ông lão đó chém ra trước khi chết giáng xuống, đập lên người Diệp Bắc Minh.  

 

Phụt! Phụt!  

 

Diệp Bắc Minh phun ra ngụm máu tươi, trên người có thêm hai vết thương đầm đìa máu tươi.  

 

Ông lão như rắn độc truy kích đến, đúng là như một con rắn độc, cắn con mồi không buông!  

 

Loan đao màu đen trong tay không ngừng chém ra!  

 

Diệp Bắc Minh lùi lại liên tiếp, đôi mắt đỏ bừng, cả người hoàn toàn điên cuồng.  

 

Hai ông lão cảnh giới Thần Vương đỉnh phong xông đến từ bên cạnh.  

 

Diệp Bắc Minh chém ra một kiếm, hai luồng sương máu nổ ra.  

 

Ông lão mũi khoằm tấn công một đòn chí mạng, một đao chém đứt một chân của Diệp Bắc Minh!  

 

Phụt!  

 

Ông lão như rắn độc tìm được cơ hội, loan đao màu đen chém về phía một cái chân còn lại của Diệp Bắc Minh!  

 

Phụt!  

Hai chân của Diệp Bắc Minh lần lượt bay đi.  

 

Ông lão mũi khoằm cười thích thú: “Lão Xà, thiên tài ấy mà, chẳng qua cũng chỉ vậy thôi!”  

 

Ông lão như rắn độc tán thành gật đầu: “Lão Ưng, chúng ta ức hiếp vãn bối như vậy, có phải không hay lắm không?”  

 

Lão Ưng hỏi lại: “Không hay lắm sao?”

Lão Xà gật đầu: "Đúng là không tốt lắm, nhưng mà tôi thích!"  

 

"Hahahahaha!"  

 

Tiếng cười hài hước vang lên.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.