Lăng Yên không hề khách sáo: "Nói không chừng chốc nữa lúc vây đánh con đĩ này sẽ còn chết thêm một đám người nữa đấy!"
"Đến lúc đó rồi thảo luận lại chuyện chia của sau, sẽ không có nhiều người, cũng không phiền phức như bây giờ!"
Vừa dứt lời, xung quanh ồ lên!
Gần như tất cả mọi người đều căm tức nhìn Lăng Yên!
"Cô!"
,,,
"Láo xược!"
"Một đứa nhóc con mà dám nguyền rủa chúng ta như thế?"
"Có tin lão phu một phát đập chết cô không!"
Một đám lão giả quát lớn.
Lăng Yên đến từ nhà họ Lăng, không ai dám ra tay thật.
Thạch bà bà nhếch miệng nhe răng cười: "Cô bé này nói cũng không sai, chờ giết chết nữ hoàng Độc Tiên đã!"
"Rồi chúng ta thảo luận chia cắt độc thể như thế nào cũng không muộn, mọi người cùng nhau ra tay, tranh bằng bản lĩnh của mình!"
"Nếu ai không may chết mất thì không có phần nữa!"
Lão tổ Quỷ Y Môn phát ra tiếng cười như ác quỷ: "Khặc khặc khặc, Quỷ Y Môn đồng ý!"
Lăng Thăng Long gật đầu: "Nhà họ Lăng không có ý kiến!"
Ngạo Cửu Thiên lạnh lẽo nhả ra một câu: "Nhà họ Ngạo đồng ý!"
Mọi người nhìn nhau.
Chợt.
"Nhà họ Hùng đồng ý!"
"Nhà họ Phương đồng ý!"
"Phá Đao Môn đồng ý!"
"Vậy còn chờ gì..."
"Giết!"
Trong chốc lát, mấy ngàn bóng thời đồng thời lao tới.
Đúng lúc này, nữ hoàng Độc Tiên đột nhiên mở mắt, cơ thể bộc phát ra một mảnh sương độc kinh khủng!
Vù!
Nó hóa thành một cơn gió đen, quét sạch về phía trước.
"Á..."
Tiếng kêu thảm thiết vang lên
Mấy trăm người tu võ lập tức hóa thành sương trắng, chết ngay tại chỗ!
Đám Thạch bà bà và lão tổ Quỷ Y Môn nhanh chóng lùi về phía sau, vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ nhìn đằng trước.
Khuôn mặt già nua của Thạch bà bà vặn vẹo: "Đúng là con đĩ đáng chết, đến giờ vẫn có thể thả ra loại sương độc kinh khủng này!"
Con ngươi lão tổ Quỷ Y Môn lạnh lẽo: "Hừ, theo lão phu đánh giá, cô ta nhiều nhất còn có thể phóng ra loại sương độc với cường độ này thêm ba lần nữa!"
"Ông chắc chắn chứ?"
Một người đàn ông trung niên nhìn qua.
Lão tổ Quỷ Y Môn gật đầu: "Chắc chắn!"
"Vậy xem may mắn của từng người!"
"Giết!"